Thái Y Linh từ trong biệt thự đi ra, thần sắc vội vã.
Nét mặt cô hiện rõ đang lo lắng điều gì đó.
Chiếc taxi chở Y Linh đến thẳng quán cà phê Turin gần căn hộ cũ của cô.
Y Linh đứng trước quán nhưng không vào ngay.
Đôi bàn tay của cô không ngừng vân vê vạt áo, chân mày nhíu nhẹ, ánh mắt đầy bối rối chứng tỏ cô đang bị đặt vào một tình huống khó xử.
Cô vừa nhận được một cuộc điện thoại của mẹ ngay nửa tiếng trước.
“Tiểu Y, con đang ở đâu?”
“...” “Con đang ở nhà ạ”
“Con định giấu mẹ đến khi nào? Mẹ đang ở trước nhà của con đây.
Quản lý chung cư nói lại con đã nhiều tháng không về rồi”
“...”
Vài giọt mồ hôi đã bắt đầu xuất hiện bên thái dương của Y Linh.
Giọng nói của mẹ cô có vẻ đang rất khó chịu.
“Con dám giấu giếm mẹ qua lại với người đàn ông đó.
Có phải con lớn rồi không còn coi người mẹ này ra gì không?”
“Mẹ...Không phải như vậy đâu...”
Y Linh nghe được cả tiếng thở nặng nề do nóng giận của mẹ cô phả vào trong điện thoại.
“Mẹ đợi con ở quán cà phê Turin ngay góc ngã tư nhé.
Con sẽ đến đó liền.”
Y Linh cúp máy, buông tiếng thở dài thườn thượt.
Cũng may là Từ Hồng Quân không ở nhà nên anh không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Mẹ cô biết mất rồi, lại còn đang nổi giận đùng đùng, phải làm sao đây?
Ngọc Tú Trinh là người mẹ rất khó tính.
Đối với đứa con gái nhỏ duy nhất là Y Linh, bà vừa làm ba vừa làm mẹ nên luôn nghiêm khắc với cô.
Mấy lần Y Linh về thăm mẹ đều không đề cập đến việc đang hẹn hò với Từ Hồng Quân chính là vì sợ phản ứng gay gắt của bà.
Giờ thì hay rồi.
Y Linh hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bước vào trong tiệm cà phê, nhìn vào không thấy mẹ cô đâu.
Y Linh bước đến cuối quán mới phát hiện mẹ cô ngồi đợi ở một chiếc bàn khuất sau cái cột lớn.
Ngọc Tú Trinh không thích sự rôm rả náo nhiệt của khu vực đằng trước.
Y Linh tinh ý phát hiện tấm ảnh cô sánh đôi cùng Từ Hồng Quân trong buổi triển lãm mấy hôm trước được in to tướng trên mấy tờ báo đặt trên bàn.
Ra đây là lý do mà mẹ cô biết được.
- Con xin lỗi đã để mẹ đợi lâu.
Nụ cười Y Linh cố nặn ra trên mặt không hề làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
- Hừ.
Con còn gọi ta là mẹ hay sao? Ai đời con gái mình đang qua lại với ai, mà người làm mẹ lại biết được sau cùng như vậy.
- Mẹ nói nhỏ tiếng thôi.
Mọi người sẽ nhìn đó.
Tuy nói vậy nhưng ở góc bàn khuất này, liệu mấy người trong quán có vì lời ăn nói lớn tiếng của hai người mà quay sang không thì Y Linh cũng không biết được.
Ngọc Tú Trinh chắc vì cơn nóng giận vẫn còn nên không hề dịu giọng.
- Cả thiên hạ đã biết hết rồi.
Con còn sợ gì nữa? Thật làm mẹ tức chết mà.
Y Linh lại thở dài, một khi mẹ cô đã cằn nhằn là không cách nào ngừng lại được.
- Con xin lỗi.
Con giấu mẹ là con sai rồi.
Nhưng mẹ cũng đâu cần phải nổi giận đến như vậy chứ? Hơn nữa lại tìm đến tận đây, đợi vài ngày nữa con về thăm mẹ thì mẹ nói với con cũng được mà.
- Nếu không đến tận đây thì làm sao mẹ biết con đã dọn đến ở với cậu ta hả?
Có vẻ như câu nói của Y Linh càng làm mẹ cô bực tức hơn.
- Tiểu Y, sao con lại yêu người đàn ông như Từ Hồng Quân? Tin tức về cậu ta đầy rẫy trên báo, con phải biết cậu ta là loại người gì chứ? Lẽ nào con đã quên mất chuyện ba con bỏ chúng ta theo nhân tình của ông ấy hay sao? Mẹ chỉ là không muốn con chịu tổn thương...
Nói đến đây, Ngọc Tú Trinh sụt sùi nước mắt, có vẻ như không kiềm chế được cảm xúc.
- Không phải như mẹ nghĩ đâu...
Y Linh khó xử không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào.
Hai bàn tay cô siết vào nhau, răng trên cắn xuống môi dưới.
Tiếng sụt sùi của Ngọc Tú Trinh vẫn mãi chưa dứt.
Y Linh khẽ thở dài.
- Mẹ nghe con nói.
Con không yêu Từ Hồng Quân...!Con ở bên anh ấy là có lý do của mình.
Tiếng khóc của mẹ cô vơi dần.
Y Linh nghĩ có thể cô đang nói ra điều mà bà muốn nghe.
- Mẹ cho con một chút thời gian.
Sẽ nhanh thôi.
Con sẽ sớm chia tay với anh ấy.
Bạch Tú Trinh lúc này đã bình tĩnh hơn, bà nheo mắt nhìn con gái:
- Có phải con lại muốn gạt mẹ hay không?
- Không đâu...!Con hứa mà.
Câu nói này là Y Linh miễn cưỡng nói ra.
Mẹ cô lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt.
Bà đứng dậy, thái độ nghiêm nghị, lời nói vô cùng dứt khoát:
- Được.
Từ giờ đến lúc con chia tay với Từ Hồng Quân, không cần phải về thăm mẹ.
Nếu như con vẫn tiếp tục qua lại với cậu ta thì cứ coi như mẹ không có đứa con gái này.
- Mẹ à...
Y Linh muốn giữ mẹ lại nhưng Bạch Tú Trinh đã nhanh chóng đón được một chiếc taxi để rời đi.
Cô trông theo ánh đèn xe xa dần đến khi mất hút, nhắm mắt lại buông ra một tiếng thở dài.
Phải làm sao đây?
***
Từ Hồng Quân hôm nay muốn cho cô một bất ngờ.
Anh về nhà sớm mà không báo trước với cô.
Từ Hồng Quân nhìn thấy Y Linh đứng trước nhà với biểu cảm khá lo lắng.
Cô leo lên taxi một cách vội vàng, vội đến nỗi không để ý thấy chiếc Ferrari của anh từ phía sau đang chạy đến.
Anh nhíu mày, tự hỏi chuyện gì đang khiến cô bất ổn? Chiếc Ferrari bám theo sau đuôi nhưng không hề bị phát hiện.
Anh đậu xe cách quán cà phê một đoạn, quan sát thấy cô có vẻ bối rối trước khi bước vào.
Anh suy nghĩ một chút, vì tò mò cô đến gặp ai với tâm trạng đó nên cũng quyết định vào theo.
Từ Hồng Quân vừa kịp trông thấy bóng dáng của cô khuất sau chiếc cột lớn phía cuối tiệm.
Bước chân anh chậm rãi đi về phía cô.
Tiếng gót giày chạm xuống sàn nhà bỗng dừng lại khi anh chỉ còn cách cô một khoảng cách là cây cột lớn.
Không nhìn thấy mặt nhưng anh nghe được giọng của một phụ nữ trung niên mà Y Linh gọi là mẹ nhắc đến tên mình.
Mấy lời sau đó, anh nghe được mà lòng như chết lặng.
Nơi ngực trái cảm thấy nhói lên.
Bàn tay siết lại cố gắng che đậy cảm xúc.
Nét mặt anh sa sầm lại.
Chẳng đợi đến hết cuộc trò chuyện, tiếng gót giày hướng về phía cửa ra vào, nhỏ dần rồi mất hút.