Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 8: Viên Tổng Gọi Dậy




Dùng bữa xong, Quân Dao quyết định đi dạo một vòng xung quanh biệt thự.

Biệt thự Lục Đình diện tích lớn, rộng rãi, lại nằm trước bãi biển Côn Lam xinh đẹp, từ cửa sổ tầng hai Quân Dao đã có thể nhìn thấy cảnh biển. Nhưng hôm nay cô mới được tận mắt ngắm nhìn và đắm mình trong không gian tuyệt diệu này.

Sân sau biệt thự vô cùng rộng, cao hơn so với bãi cát phía dưới khoảng 2 mét, có bậc thang bằng đá để đi xuống bãi biển. Sân lót đá chống trơn sáng màu, đá tảng từng cục to lớn chêm vào che đi góc cạnh của viền sân, tạo nên một mảng sân rộng cảm giác như được tạo ra bởi tự nhiên.

Sân sau còn có một hồ bơi to, trên sân là một dàn ghế hồ bơi, cách đó khoảng 20 mét là một khu gồm nhiều bàn ghế đơn giản, có vẻ là dùng khi tụ tập mở tiệc ăn uống ngoài trời. Tất cả đều được che chắn bởi mái che dù xếp lớp.

"Căn biệt thự này, nhìn chỗ nào cũng thấy ưng ý" - Quân Dao chiêm nghiệm tán thưởng.

Quân Dao lười nhác nằm đại lên một cái ghế hồ bơi, vừa cầm điện thoại lên thì ông ngoại đã gọi đến. Quân Dao bắt máy: "Alo, ông ngoại"

"Sao rồi? Cháu ở đó thấy thế nào?"

Quân Dao tít mắt: "Tốt lắm ạ"

Ông cụ Chung Đức bật cười, có phần ngạc nhiên

"Quen rồi sao. Cháu thấy thằng nhóc Viên Lục đó thế nào?"

"Cũng được ạ"

Ông cụ cười lớn, nói

"Haha, tốt. Ông ngoại mong cháu có thể gả cho cậu ta, dù sao cũng là huyết mạch của ân nhân"

Quân Dao bật dậy: "Ông ngoại nói vậy là có ý gì?"

Cụ Chung Đức ôn tồn kể lại chuyện năm xưa cho cô nghe. Thì ra ông từng được mẹ của Viên Lục cứu sống vào lần bất ngờ đột quỵ ở sân bay. Mẹ của anh tên Tôn Lâm, năm đó là một bác sĩ vô cùng có tiếng tăm ở Biền Thành. Khi ấy bà còn đang mang thai Viên Lục, thấy ông cụ bất tỉnh vội chạy lại cấp cứu cứu người. Kể từ lần đó ông cụ Chung vẫn luôn mang ơn bà ấy.

"Tôn Lâm là một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp rất tốt, sau lần đó ông đã tài trợ cho bệnh viện tư nhân của cô ấy rất nhiều máy móc thiết bị hiện đại để đền ơn cứu sống. Ông còn đùa rằng sau này sẽ gả cháu gái cho con trai cô ấy."

Thấy Quân Dao chú ý lắng nghe, ông cụ lại cười nói tiếp

"Haha, ai ngờ cô ấy sinh con trai, mà Tiểu Hoa mấy năm sau lại sinh ra một tiểu nha đầu là cháu, ông ngoại cũng thử làm chủ cho mối duyên này. Haha"

Quân Dao nghe xong ồ lên một cái, sau đó tiếp tục tán gẫu với ông ngoại đôi câu rồi cúp máy.

Một lúc sau, chuông điện thoại lại reo lên. Lần này là mẹ. Quân Dao cụp mắt ấn nghe

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ trung niên. Chung Uyển Hoa hỏi thăm sức khỏe con gái rồi hai mẹ con trò chuyện gần 1 tiếng đồng hồ mới kết thúc.

...

Quân Dao đã ngủ trên ghế hồ bơi từ 3 giờ chiều, giờ đã hơn 6 giờ tối mà cô vẫn chưa dậy. Người làm trong nhà ra sân sau quét dọn thấy vậy cũng không dám gọi cô dậy.

Sáng nay Viên Lục có việc phải đi khảo sát thị trường, chỉ bận có buổi sáng nên hôm nay khá rảnh rỗi, anh về nhà sớm.

Xe đỗ trong gara ngay ngắn, Viên Lục bỗng dưng nghĩ đến Quân Dao, không biết cô có ở biệt thự không.

Anh bước vào nhà, thấy quản gia là thím An thì hỏi thử, thím An nói Quân Dao tiểu thư đang ở sân sau.

Viên Lục đi thẳng ra sân sau, nhìn quanh một lượt phát hiện Quân Dao đang nằm sấp trên ghế hồ bơi, cô nằm ngược đầu, hai tay thòng xuống hai bên, ngủ thẳng cẳng.

Viên Lục thở dài.

Thấy cảnh này có hơi buồn cười nhưng anh không muốn cười, bước đến bên ghế hồi bơi.

Anh cụp mắt lên tiếng: "Dậy đi"

• • • • • • • • • • • • • [ Quạ bay ngang ]

Anh kiên nhẫn nói thêm lần nữa: "Dậy đi"

Đối phương không chút nhúc nhích.

Viên tổng cau mày, đưa tay lay lay mấy cái. Quân Dao nhăn mặt nói mớ

"Cút"

Quân Dao lập tức bị một lực tay mạnh mẽ xách hai bên nách lên. Cô choàng tỉnh dậy, còn hơi lớ ngớ.

Thấy khuôn mặt đẹp trai hiện lên trước mặt, Quân Dao tỉnh hẳn, mắt mở tròn xoe, cảm thấy bản thân đang lơ lửng.

"Viên...Viên Lục"

Viên Lục thấy cô đã tỉnh giấc thì thả cô ngồi xuống ghế hồ bơi.

"Sao không lên phòng ngủ?"

Quân Dao còn hơi đau đầu, đáp lại: "Tôi ngủ quên"

Viên Lục lại im lặng, một thân sơ mi trắng sừng sững đứng như bị bấm 'pause '. Quân Dao lên tiếng bắt chuyện để không khí bớt gượng gạo

"Hôm nay anh rảnh à?"

Hồi sáng thì bắt gặp tại trung tâm thương mại, chiều thì xuất hiện sớm.

Viên Lục không trả lời câu hỏi của cô, xoay người để lại một câu đói thì vào trong ăn cùng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.