Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 4: "Anh Muốn Ăn Súp Hải Sản Không?"




3 giờ sáng

Trời khuya tốt mịt mù nhưng khu nhà giàu luôn luôn sáng đèn xung quanh khuôn viên. Yên tĩnh lạ thường, tiếng động cơ ô tô bình thường không to nhưng đặt vào khung cảnh trời khuya thế này lại có thể xem là âm thanh duy nhất.

Ô tô chạy qua cổng tự động tiến vào gara biệt thự Lục Đình. Cửa xe mở ra, chân dài cực phẩm của tổng tài bước xuống. Viên Lục cởi áo vest, thở dài chớp mắt mệt mỏi đưa tay lên nới lỏng cà vạt. Anh xem đồng hồ, đã 3 giờ 7 phút sáng.

Mà lúc này trên phòng ngủ tầng hai có động tĩnh.

Mỹ nhân xin đẹp động lòng người nằm trên giường không yên, liên tục quờ quạng tay chân, miệng còn chảy dãi mơ hồ nói mớ: "Tôm hùm, càng cua, trứng chần, sầu riêng"

Quân Dao mở mắt, từ từ ngồi dậy, giây đầu tiên hơi hốt hoảng vì không gian có phần xa lạ, nhưng tiếng bụng kêu cồn cào càng khiến đầu óc thanh tịnh hơn chỉ tập trung vào thôi thúc bản thân ăn no.

Quân Dao giở chăn bước xuống giường bật đèn phòng lên. Cô loạng choạng một chốc rồi mở cửa tiến thẳng đến cầu thang dẫn xuống tầng trệt. Cầu thang đặt ngay phòng ăn, đi vào vài bước nữa là phòng bếp vô cùng rộng. Quân Dao mò mẫm bật đèn, xác định được vị trí của tủ lạnh thì lao tới mở ra. Lục lạo một hồi may mắn là có rất nhiều đồ ăn, cô lấy đại một hộp súp, mở ra xem có vẻ là súp hải sản. Ăn đại vậy.

Bếp từ khá khác với loại cô thường dùng, xem xét một hồi cuối cùng cũng bật được. Quân Dao cho súp vào một cái nồi nhỏ rồi cho thêm tí nước khuấy khuấy, sau đó đứng chờ súp sôi.

Viên Lục mở cửa đi vào nhà, từ phòng khách đã có thể nghe thấy mùi hải sản thoang thoảng. Anh nhíu mày, bước đi gấp gáp về phía phòng bếp như nhận thấy có điều bất thường.

Phòng bếp vẫn còn sáng đèn. Không lẽ giúp việc quên tắt?

Quân Dao lúi húi lấy vá múc cháo ra chén, chuẩn bị ăn thì nghe tiếng bước chân, quay lại thấy một bóng người cao lớn đang đứng nhìn cô chằm chằm thì hốt hoảng, suýt chút nữa làm rơi chén cháo nóng hôi hổi.

Viên Lục bàng hoàng mang theo vẻ tức giận.

"Sao cô ở đây?"

Giọng nói của anh hơi thiếu kiên nhẫn. Viên Lục biết cô, khi nãy ở tiệc đính hôn cũng biết cô nhìn lén mình. Chỉ là rõ ràng không có bất kì sợi dây liên kết nào cô lại đột nhiên xuất hiện trong nhà của anh khiến anh cảm thấy rất vô lí.

Quân Dao cũng rất sửng sốt, tạm thời cứng miệng không nói được gì. Thì ra cái tên thiếu gia cô không quen biết lại là người khi nãy cô chú ý ở bữa tiệc. Khá...khá bất ngờ.

Quân Dao mất 5 giây để hoàn hồn. Cô nhận ra lúc này mình đang mặc áo thun rộng rãi cùng quần thun ngắn củn cỡn, là bộ dạng tùy tiện thích gì mặc nấy khi ở nhà. Có nghĩa là cũng không mặc đồ lót. Cô khoanh hai tay lại che chắn trước ngực.

Viên Lục mất kiên nhẫn: "Sao cô ở nhà tôi?"

Quân Dao cũng không biết nói gì nhưng nhìn vẻ mặt hầm hố của đằng ấy thì buột miệng: "Thì tôi ở thôi"

Chân mày Viên Lục cau chặt lộ rõ vẻ khó chịu không muốn tiếp tục thương lượng, anh lấy điện thoại ra gọi.

"Khuya rồi có việc gì sao?" Giọng nói vang lên của Viên Hạc Phong.

"Ông dám đem người vào nhà tôi?"

Viên Hạc Phong thản nhiên trả lời con trai mình

"Con phải cưới con bé đó"

"Ông coi tôi là thằng ngốc sao!" Viên Lục phẫn nộ hét lên, có tính áp chế rất lớn.

Nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn rất bình thản mà trả lời

"Con bé đó với con chỉ có lợi không có hại"

"Tôi không cần! Ông giả nhân giả nghĩa cái gì chứ!"

Người làm ngủ trong phòng trệt gần đó nghe tiếng thì tỉnh dậy chạy ra xem tình hình thì thấy một màn như vậy. Nữ người làm khi nãy đón Quân Dao vội lên tiếng giải thích

"Thiếu gia, tiểu thư đây là lão gia dặn dò ở lại ạ. Thiếu gia đừng giận quá mà tổn hại đến cô ấy"

Viên Lục gần như mất kiểm soát. Anh tức không chịu nổi nữa, vung tay đấm vào tường.

Quân Dao không biết anh nói chuyện điện thoại với ai, có hơi sợ hãi nhìn bộ dạng gầm gừ hung dữ của anh. Cô run tay, không biết nên làm gì. Có lẽ cô đã sai khi hời hợt mặc kệ mọi kì lạ mà bước chân vào biệt thự Lục Đình. Bây giờ chạy đi không biết còn kịp không, quá bức người rồi, đói muốn xĩu mà còn bị hù dọa.

"Thật ra tôi cũng là người bị hại thôi" Quân Dao đưa ba ngón tay lên làm bộ dạng thề thốt, ánh mắt cực kỳ uy tín nhìn thẳng vào Viên Lục đang bốc khói.

"Tôi thật ra bị cưỡng chế đưa đến đây... Ông ngoại tôi với bố của anh không biết đã bàn bạc chuyện gì lại bảo tôi đến Lục Đình nghỉ dưỡng. Tôi không hề biết ở đây có người ở rồi... Có mạo phạm thì cho tôi xin lỗi nha"

Đương nhiên lời nói có chút không chính xác, cái này gọi là tùy cơ ứng biến.

Bộ dạng hết sức chân thành khẩn thiết này đối với Viên Lục mà nói là cực kỳ chán ghét. Nhưng tạm thời anh cũng không suy nghĩ được gì, mặc kệ Quân Dao đứng đó mà bực dọc đi một mạch lên lầu. Cũng chỉ là một đứa con gái, ngày hôm nay đủ mệt rồi.

Quân Dao cũng chả sợ gì mấy, chẳng qua khi nãy mọi chuyện xảy ra bất ngờ đùng đùng như sấm chớp làm cô hơi hoảng. Cô nhìn bóng người lướt qua mình đi lên cầu thang còn hỏi vọng

"Anh muốn ăn súp hải sản không?"

Giọng điệu đúng là tử tế ân cần, nhưng không có ai đáp lại, người kia cũng đã đi mất.

Người làm quan tâm hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, cô bảo không cần phiền đến mọi người, cứ vào ngủ tiếp đi.

Quân Dao lẳng lặng ngồi ăn súp rồi lên phòng ngủ ở tầng hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.