Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 12: Lí Do Tránh Mặt




Sáng hôm đó Quân Dao dậy sớm, có lẽ tối qua ngủ ngon nên tinh thần trông rất phấn chấn.

Cô thong thả bước xuống lầu, nhìn quanh biệt thự, lại hỏi thím An. Quân Dao thầm cảm thán tinh thần làm việc của Viên Lục, sớm như vậy đã không thấy bóng dáng đâu, bình thường thì đến tận khuya mới về.

Ăn sáng xong không có gì làm, Quân Dao nảy ra một ý, muốn lên đến nơi cao nhất của biệt thự này mà tha hồ tận hưởng.

Tầng thượng Lục Đình có thể từ phòng ngủ của Viên Lục đi ra. Diện tích của biệt thự lớn, tầng ba chỉ có phòng của Viên Lục và một phòng làm kho chứa đồ linh tinh, phần còn lại đều là khuôn viên sân thượng thì cũng đủ hiểu nơi này rộng cỡ nào.

Sân thượng được thiết kế rất hiện đại, một gian buồng được dựng lên bằng kính cao, chính giữa đặt một bộ sofa, không có cửa, chỉ có rèm kéo bằng lụa, mỗi khi gió lùa vào rèm lụa có thể bay vào mặt người ngồi bên trong.

Bên ngoài là khoảng trống lót gạch đá trông cực kỳ sạch sẽ, có đặt một bàn nướng chưa dùng bao giờ. Chỉ có điều, sân thượng rộng rãi thoáng đãng như vậy lại không có lấy một nhành cỏ cây, đúng là mất đi nửa linh hồn.

Vậy nên, sau một hồi tham quan suy xét, nàng tiểu thư yêu hoa cỏ quyết định sẽ trồng một ít hoa cỏ, nhưng trước tiên cần phải có sự đồng ý của chủ nhà.

May mắn thay chủ nhà khá dễ tính, cũng không quan tâm lắm về cái sân thượng trống trải kia, Quân Dao chỉ cần thuyết phục vài câu là có thể nhận được sự cho phép. Sau đó cô nàng lập tức bố trí tứ lung tung các loài hoa thơm cỏ lạ. Mấy chậu thủy tinh trồng cẩm tú cầu xanh lam được bày trong gian buồng kính kia. Bên ngoài là một bồn hoa sân thượng lớn: hoa cát tường rực rỡ màu sắc, tulip hồng cam, còn lại là hoa hồng ngoại Juliet, tất cả đều được vận chuyển trực tiếp từ nơi xuất xứ, được trồng trong chất giá thể tươi xốp và giàu dinh dưỡng. Dưới chân bồn còn có một hàng chậu hoa linh lan trắng muốt.

Cô còn bố trí thêm một giàn gỗ để cho leo cây cúc tần Ấn Độ, hy vọng mai này nó sẽ leo đầy giàn và buông thõng rũ xuống đất.

Kể từ khi có một vườn hoa như ý ở tầng thượng, Quân Dao ít khi để ý tới mấy chuyện khác, cứ chăm chăm vào lúc thì tưới nước, lúc thì tỉa cành, lúc lại vun vén thêm đất vào bồn. Thời tiết Biền Thành ôn hòa mát mẻ quanh năm khiến các loài hoa sinh trưởng rất tốt, tỏa hương thơm ngát cả một khoảng sân.

Mà dạo gần đây cô cũng ít khi gặp Viên Lục, từ sau cái đêm đến 99 Club, anh luôn bận tối mặt tối mũi ở công ty, buổi sáng mặc dù thức sớm chăm hoa nhưng cũng không thể tạo ra một vụ tình cờ chạm mặt ở cầu thang, có mấy hôm anh còn ở công ty cả đêm không về. Chuyện này làm Quân Dao hết sức buồn tủi.

...

Mấy hôm sau nữa, Quân Dao đã trở nên quen với cuộc sống ở biệt thự, cũng như là ở Biền Thành. Chỉ là cô tự cảm thấy bản thân mình suốt ngày ngoài ăn, ngủ, đi chơi với Diêu Tử Đồng và làm bạn với cây cỏ ra thì không còn bất cứ hoạt động nào khác. Con người sống nhàn rỗi quá lâu ngày sẽ sinh ra tiêu cực. Quân Dao cũng vậy, cô không khỏi thấy bản thân vô dụng, nhàm chán. Cho nên cô đang cân nhắc tìm một công việc phù hợp để giải khuây cho bớt đi thời gian rảnh rỗi.

Hôm nay Quân Dao đặt báo thức rất sớm.

4 giờ sáng cô đã dậy tắm táp, thay một cái váy hoa thật dễ thương rồi lên tầng thượng hí hửng chăm sóc hoa cỏ một xíu giết thời gian.

Nửa tiếng sau, Viên Lục từ trong phòng bước ra, trên mình đã mặc sơ mi thêm cả gile chỉnh tề, trên tay khoác áo vest đen vô cùng lịch lãm. Trời vừa hửng sáng, Quân Dao liếc qua thấy chiếc cà vạt quen mắt thì không khỏi nhoẻn miệng cười đẹp hơn cả hoa trong vườn.

"Viên tổng dạo này là bận lắm hay sao, mà tôi muốn gặp mặt một lần cũng thấy khó"

Nghe tiếng nói trong trẻo của người con gái, Viên Lục hơi bất ngờ mà quay sang: "Cô dậy sớm nhỉ?"

"Viên tổng" Quân Dao đứng dậy bước đến gần anh - "Tôi muốn hỏi ý anh về việc tìm một công việc để thực tập, không biết tập đoàn SV có thiếu người làm không?"

Viên Lục nhíu mày: "Quân Dao tiểu thư đây là đang nghiêm túc?"

"Đương nhiên, tôi suốt ngày la cà cũng chán rồi" Cô phụng phịu.

"Được thôi, thương hiệu trang sức chuẩn bị ra mắt của tôi hiện đang thiếu người mẫu đại diện, nếu tiểu thư đây bằng lòng thì tôi sẽ giao thẳng trọng trách đó cho cô"

Quân Dao không ngờ dễ dàng như vậy, Viên Lục đúng là lợi hại, còn chuẩn bị mở cả một thương hiệu trang sức.

"Đa tạ lòng tốt của Viên tổng"

"Chiều nay đến SV, chúng ta bàn bạc chuyện hợp đồng"

"Ok, Viên tổng đi làm vui vẻ"

Năm ngoái, đội ngũ doanh nghiệp SV vừa khai thác thành công cụm mỏ đá quý thu được các loại đá ruby, humite, sapphire và spinel. Vì vậy, Viên Lục có dự định sẽ dùng các mỏ ấy với mục đích thương mại, khai thác, chế tác sau đó lập nên một thương hiệu trang sức đá quý. Một tháng trở lại đây, Viên Lục bắt đầu lục tục với các công việc điều hành, đăng kí thương hiệu, một phần khác còn phải lo các hợp đồng kinh doanh. Quả thực anh rất bận, nhưng không đến nỗi phải lao lực đi sớm về khuya đến vậy. Viên Lục tài giỏi, dù cho hoàn cảnh có thế nào anh cũng luôn biết cách sắp xếp thời gian cho hơp lí, còn chưa kể anh luôn có bên mình những cánh tay đắc lực lúc nào cũng hỗ trợ nhiệt tình.

Lí do khiến Viên Lục mất ăn mất ngủ trốn tránh chính là sự hiện diện của Quân Dao. Viên Lục từ đầu đã khăng khăng với bản thân không thể động lòng với Quân Dao, vì thế chỉ bởi một rung động nhỏ không biết gọi tên, anh nhận ra việc đứng trước mặt cô với thái độ kiêu ngạo mà khẳng định "tôi không thể có dính dáng với cô" khó hơn anh tưởng. Mà cô tiểu thư kia cứ hễ lại gần anh là phụng phịu đỏng đảnh, làm trái tim anh ngứa ngáy, cho nên Viên Lục chọn cách trốn đi, vùi đầu vào công việc để giữ lý trí mạnh mẽ như trước đây anh vẫn hay làm.

Không ngờ Quân Dao chẳng những không biết khó mà lui, lại càng làm tới, sáng nay còn cả gan đề nghị tiến cử bản thân vào tập đoàn SV của anh.

Vậy thì tạm thời giao cho cô ấy một công việc không quá phức tạp, lại tránh phải gặp mặt mà còn cho cô ấy được như ý nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.