Cho Má Em Thêm Hồng




Đám cưới kiểu Trung Quốc giữa Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan thu hút không ít người vây xem, ngày đó, Phong Hữu Trí tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lẫn trong đám người.

Đám đông chen chúc, người con gái ấy thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt.

Nỗi nhớ nhung nhiều năm trong khoảnh khắc hiện lên, anh đuổi theo, lại phát hiện cô ấy đứng với một người đàn ông khác, hai người cười cười nói nói rồi dắt tay nhau rời đi.

Anh không cam lòng bỏ cuộc, vọt tới trước mặt hai người.

Đã qua nhiều năm, anh lại nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia.

Nhưng đối phương lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh, nói cho anh biết: “Anh nhận lầm người rồi, tôi tên là Khúc Thủy.”

Anh làm sao có thể nhận sai.

Cho dù thời gian trôi qua mang đến cho bọn họ rất nhiều thay đổi, thì anh vẫn có thể nhận ra Văn Điệp trong biển người mênh mông ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.

Anh tìm hiểu nguồn gốc, tra được tin tức của “Khúc Thủy”, biết được cô vẫn theo học thầy Trung y trong một trấn nhỏ nào đó ở thành phố Cảnh, hai thầy trò mở phòng khám sinh sống qua ngày.

Sở dĩ cô xuất hiện ở thành Nam là bởi vì đại thọ sáu mươi tuổi của bố bạn trai năm nay tổ chức gần với ngày đám cưới của Ôn Từ, muốn đến góp vui nên mới xuất hiện ở đầu phố.

Sau khi tham gia tiệc mừng thọ, Khúc Thủy cũng không nán lại thành Nam lâu.

Anh nhìn cô tạm biệt bạn trai ở sân bay, nhìn bọn họ không nỡ rời ôm lấy nhau.

Lần thứ hai tìm tới Khúc Thủy là ở phòng khám của thầy Trung y.

Phong Hữu Trí bình tĩnh quan sát chung quanh, ngăn tủ bày đầy thuốc men, ở chỗ hàng ghế dựa vào tường có hai ba bệnh nhân đang truyền nước.

Khi anh bước vào, Khúc Thủy đang cúi đầu lật xem sách thuốc, lúc cô chăm chú đọc sẽ vô thức dùng ngón cái cọ vào một góc trang sách, hơi cuốn nó vào trong.

Động tác nhỏ lơ đãng này khiến Phong Hữu Trí bất giác mỉm cười, dường như nhìn thấy Văn Điệp ngồi đối diện anh, cầm trang sách cuộn lên cho anh xem: “Phong Hữu Trí, để em làm cho anh một đóa hoa bằng trang sách nhé?”

Bị trí nhớ thúc đẩy, anh từng bước một đi tới trước bàn.

Chữ viết bị bóng tối che lấp, Khúc Thủy vô thức ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt sâu như biển rộng mênh mông, bên trong có những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

“Là anh à.” Khúc Thủy vừa nhìn đã nhận ra anh là người đàn ông từng ở trên phố gọi mình là “Văn Điệp”.

“Em nhớ tôi sao?” Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia vui mừng.

Lại nghe cô hỏi: “Anh không phải người thành Nam thành ư? Sao lại ở chỗ này?”

Khóe miệng Phong Hữu Trí hạ xuống: “Em rất giống một người bạn mà tôi từng quen biết.”

“Là người tên Văn Điệp kia sao?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên, anh tới đây là để tìm tôi?”

“Ừm.”

Người thành Nam xuất hiện ở trấn nhỏ thành phố Cảnh, chỉ cần hơi động não một chút là biết mục đích của anh không đơn thuần, Khúc Thủy nghĩ đến điểm này, lại không cảm giác được sự nguy hiểm trên người anh.

Cô thậm chí còn nhìn thấy một cảm xúc mang tên “buồn bã” trong đôi mắt đó, lòng hiếu kỳ buộc cô truy hỏi: “Người bạn kia của anh đâu rồi?”

“Cô ấy…đã chia tay tôi từ lâu lắm rồi.” Lúc nói chuyện, Phong Hữu Trí vẫn nhìn chằm chằm mặt cô.

Khúc Thủy âm thầm phỏng đoán, nào có ai dùng hai chữ “chia tay” để hình dung quan hệ bạn bè khác phái, phải là bạn gái cũ mới đúng chứ? Cho nên nhìn thấy bạn gái cũ tương tự cô, nhịn không được muốn tiếp cận?

Khúc Thủy vô thức sờ sờ mặt mình: “Thật ngại quá, chắc tại vẻ ngoài của tôi khá đại chúng.” Nói xong lại ý thức được chỗ không đúng, vậy chẳng phải đang nói người yêu cũ của anh cũng đại chúng sao?

“Không, ý tôi là, rất trùng hợp.”

Cô lật đật bổ sung thêm một câu giải thích, đúng lúc bệnh nhân mới đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ đâu?”

Một người bố ôm đứa con vội vàng chạy tới cửa phòng khám, Khúc Thủy lập tức đứng dậy, đi qua đón đứa bé, biểu cảm nghiêm túc lại bình tĩnh: “Cháu bị gì đây ạ?”

Người bố gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi: “Thằng bé ăn táo bị mắc nghẹn, bác sĩ, cô mau cứu con trai tôi đi.”

“Anh đừng nóng vội, giao đứa bé cho tôi.” Khúc Thủy nhận đứa bé từ trong tay người bố, hai tay ôm lấy bụng đứa bé, dùng cách thức chuyên nghiệp kích thích, cứ như thế vài lần, đứa bé rốt cục cũng phun hạt táo ra.

Ăn uống bị mắc nghẹn, chuyện này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.

Phong Hữu Trí lẳng lặng quan sát cảnh tượng cô bình tĩnh cứu người, trong lòng như đạt được một chút an ủi hiếm có.

Lúc trước tay phải Văn Điệp bị thương, là tổn thương kinh mạch, có nghĩa là cả đời này cô sẽ bị hạn chế thêu thùa.

Lúc học đại học, Văn Điệp thi vào chuyên ngành Y, thành tích còn đứng hàng đầu, cô nói về sau nhất định phải vào bệnh viện lớn hoặc trở thành nhà bảo chế thuốc giỏi giang.

Bây giờ, cô ở trong phòng khám chưa tới một trăm mét vuông này trở thành bác sĩ trị bệnh cứu người.

Phòng khám liên tiếp có mấy bệnh nhân tới, đau đầu nhức óc hoặc té ngã đều phải khám bệnh, Khúc Thủy bận rộn nên cũng không rảnh để tâm đến Phong Hữu Trí nữa.

Phong Hữu Trí rất kiên nhẫn, đứng chờ ở đó từ trưa đến chiều.

Lúc Khúc Thủy rửa tay chuẩn bị ăn cơm lại phát hiện anh vẫn còn ở đây, thân là thầy thuốc, có lẽ trời sinh đã có tình cảm thương xót, cô nhịn không được đi tới an ủi mấy câu: “Nếu anh đã hoài niệm người bạn của anh như vậy, chi bằng cứ nói thẳng với cô ấy đi.”

“Tôi đã nói với cô ấy rồi.” Nhưng cô ấy lại không nhớ rõ những chuyện đã từng.

Khúc Thủy không hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt người đàn ông, chỉ là mỗi lần chạm phải ánh mắt đó đều sẽ vô thức lảng tránh: “Đúng rồi, còn chưa hỏi anh tên gì.”

“Phong Hữu Trí.”

“Phong Hữu Trí…” Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, trong đầu Khúc Thủy hiện lên mấy chữ “Điệp lai phong hữu trí”, trái tim không hiểu sao cũng đập mạnh theo, nhịp tim khác hẳn với lúc bình thường.

Phong Hữu Trí nhìn chằm chằm phản ứng của cô, đang muốn mở miệng thì một tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên.

Sau khi nghe Khúc Thủy nhận máy, cô gọi tên người bạn trai.

Từ đó về sau, Phong Hữu Trí ở lại trấn trên, ngày nào anh cũng đến phòng khám nhưng cũng rất có chừng mực, không quấy rầy Khúc Thủy làm việc, chỉ lẳng lặng chờ đợi giống như người bảo vệ vô danh.

“Với bản lĩnh của em, có thể đến bệnh viện tốt hơn để phát huy khả năng của mình.” Phong Hữu Trí cố gắng gợi lại hồi ức của cô.

“Thầy thuốc trị bệnh cứu người thì chẳng phân biệt địa điểm.” Lúc ra ngoài cô đã nhìn thấy sự phồn hoa của thành thị, nhưng vẫn không hề nao núng mà vẫn quyết định ở lại phòng khám nhỏ trấn trên: “Hằng ngày số lượng bệnh nhân đến phòng khám cũng không ít, bệnh viện lớn có bác sĩ, phòng khám này lại chỉ có tôi và thầy.”

Mới đầu, Khúc Thủy ôm thái độ đồng tình khuyên anh nghĩ thoáng, cho đến khi người đến phòng khám hiểu lầm Phong Hữu Trí là bạn trai của cô, Khúc Thủy mới ý thức được, cho dù Phong Hữu Trí chưa bao giờ quấy rầy công việc của cô nhưng thường xuyên xuất hiện ở đây cũng đã quấy nhiễu cuộc sống của cô.

“Anh Phong, tôi hiểu tâm tình nhớ nhung bạn bè của anh, nhưng anh như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta.

Tôi là người đã có bạn trai, như vậy không tốt.” Đây là lần đầu tiên Khúc Thủy tỏ thái độ từ chối với anh.

……

Đúng rồi, cô đã quên đi quá khứ, bước vào cuộc sống hoàn toàn mới, cũng đã có người mình thích.

Đây mới là nguyên nhân Phong Hữu Trí chậm chạp không mở miệng.

Từ chỗ Phong Hữu Trí biết được Văn Điệp mất trí nhớ, Ôn Từ mới giật mình hiểu được vì sao Khúc Thủy không nhận ra mình.

Cô càng thêm tò mò: “Vậy là lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Hữu Trí nói với cô: “Tôi đã lén đi tìm thầy Trung y, ông ấy nói năm đó lên núi lấy nước sạch thì phát hiện Khúc Thủy bị thương ở bụi cỏ dưới chân núi.”

Việc bảo chế một loại thuốc nào đó đòi hỏi chất lượng nước rất cao, thầy Trung y cố ý lên núi lấy nước, phát hiện cô gái bị thương thì mang cô ấy về.

Cô gái sau khi tỉnh lại mất trí nhớ, mặt cũng bị cảnh cây cảo bị thương khi lăn xuống, may mắn được thầy Trung y cứu giúp, không để lại sẹo.

Thầy Trung y từng dẫn cô gái đến đồn công an gần đó báo án, kết quả chẳng đi đến đâu, nào có ai biết Văn Điệp mà ông cứu không phải người thành phố Cảnh.

Trên mặt cô gái mang thương tích lại không có chỗ nào để đi, thầy Trung y tạm thời giữ cô ấy lại, lấy hài âm “Lấy nước” đặt tên cho cô ấy là “Khúc Thủy”, để cô ấy tạm thời ở lại nơi này dưỡng thương.

Khúc Thủy tri ân báo đáp, thường đến phòng khám hỗ trợ, thầy Trung y phát hiện cô ấy có hiểu biết về thuốc, dần dần dạy cô ấy học được rất nhiều điều, hai người trở thành thầy trò, Khúc Thủy cũng hoàn toàn định cư ở đây.

Về phần Văn Điệp rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chỉ có chính cô ấy mới biết.

Ôn Từ nghe xong cau mày: “Cô ấy mất trí nhớ, cậu không định nói cho cô ấy biết sự thật sao?”

Phong Hữu Trí tự giễu một tiếng: “Tôi sợ.”

“Lúc trước cô ấy bị người ta đưa từ thành phố Vân đến thành phố Cảnh, chắc chắn đã trải qua chuyện không hay, tôi không chắc cô ấy có tiếp nhận được đoạn ký ức kia không.

Quan trọng hơn là, cô ấy đã có cuộc sống mới, có…người yêu mới.”

Không ai hy vọng Văn Điệp nhớ lại quá khứ hơn anh, nhưng khi anh nhìn thấy Văn Điệp hài lòng ở lại phòng khám chữa bệnh cho người trên trấn, nội tâm của anh lại không nói nên lời, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Thật ra anh đã lén nhờ thầy Trung y thăm dò Văn Điệp, hỏi cô có muốn tìm lại ký ức không.

Không cần hoài nghi, cô trả lời là cũng muốn, nhưng cô còn nói: “Có thể nhớ lại tự nhiên thì càng tốt, nhớ không nổi cũng không sao, cuộc sống hiện tại con cũng rất hài lòng.

Thầy nói lúc cứu con nhìn con rất thê thảm, phỏng chừng cũng không phải chuyện tốt gì, quên cũng tốt.”

Ôn Từ không có cách nào đồng cảm với Phong Hữu Trí, cô chỉ biết là khi mọi người ngầm thừa nhận Văn Điệp đã chết, Phong Hữu Trí vẫn một mình kiên trì tìm kiếm nhiều năm, thậm chí vì Văn Điệp mà cam lòng ở vậy suốt đời.

“Cậu tìm cô ấy đã nhiều năm như vậy, đợi cô ấy đã nhiều năm như vậy, cam lòng sao?” Ôn Từ nắm chặt di động, trong lòng tựa như đè nặng ngàn cân đá.

Phong Hữu Trí đứng trên cầu đá bên bờ sông, mặc cho gió đêm lá rụng thổi qua mái tóc: “Không cam lòng.”

Nhưng anh sợ Văn Điệp không tiếp nhận nổi ký ức, cũng không dám đánh cược tình cảm tám chín năm trước với chân tình hiện tại.

Cúp điện thoại, Ôn Từ không ngừng vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi.

Thịnh Kinh Lan khoanh hai tay tựa vào chỗ ngồi bên cạnh, lẳng lặng nghe xong toàn bộ quá trình: “Kết thúc rồi à?”

Ôn Từ rầu rĩ nói: “Khúc Thủy chính là Văn Điệp.”

Thịnh Kinh Lan đưa tay cọ cọ mặt cô: “Tìm được người mà sao rầu rĩ như vậy.”

“Tìm được người là chuyện tốt, nhưng tình huống bây giờ rất không ổn, Văn Điệp không nhớ rõ chuyện trước kia, còn có bạn trai mới.” So với Văn Điệp thì cô quen Phong Hữu Trí lâu hơn, hơn nữa còn chứng kiến sự chua xót kiên trì nhiều năm của Phong Hữu Trí, đương nhiên càng thiên về Phong Hữu Trí.

Ôn Từ cảm thấy buồn lòng vì sự trắc trở của bạn bè, người đàn ông bên cạnh tiện tay thưởng thức mái tóc dài của cô, thờ ơ nói: “Một người bạn trai thôi mà, cạy là được chứ gì.”

Ôn Từ: “?”

Cô hừ một tiếng: “Anh cho là ai cũng giống như anh, phải đạt được bằng mọi cách?”

Thịnh Kinh Lan buông sợi tóc trong tay ra, chậm rãi ngồi thẳng người: “Cậu ta thật sự vô tư như thế sao? Cam lòng chắp tay nhường người mình yêu cho người khác?”

Ôn Từ cúi đầu thở dài: “Mấu chốt ở chỗ, không phải cậu ấy muốn nhường mà là Văn Điệp hiện tại đã có bạn trai, cho dù chạy tới nói với Văn Điệp là bọn họ từng có một đoạn tình cảm thì Văn Điệp cũng không thể chia tay với người hiện tại, sau đó qua lại với cậu ấy được, đúng chứ?”

Người đàn ông liếc nhìn cô: “Có gì mà không thể?”

Ôn Từ: “…”

Cô thiếu chút nữa đã quên, Thịnh Kinh Lan là kiểu người mặt dày mày dạn, thủ đoạn vô biên.

Tư duy của Phong Hữu Trí và Thịnh Kinh Lan hoàn toàn khác nhau, ở trong lòng Thịnh Kinh Lan, đã thích cái gì là sẽ tìm mọi cách biến nó thuộc về mình.

Ôn Từ lười ba hoa với anh: “Nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”

Người đàn ông hừ một tiếng cười, không biết từ lúc nào vươn tay ra sau gáy cô, kéo người lại rồi cúi đầu hôn một cái: “Anh không hiểu, nhưng anh đã có vợ.”

“Cậu ta hiểu, nhưng cậu ta không có bạn gái.”

Bộ dạng đắc ý kia rất đáng đánh, nhưng lời này hình như cũng có lý, Ôn Từ đảo mắt: “Kinh Lan, anh nghĩ cách giúp bọn họ đi.”

Người đàn ông sảng khoái trả lời: “Được, vậy món nợ này tính cho ai đây?”

Ôn Từ chống một tay lên ngực anh: “Còn tính toán với em?”

Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng ôm người vào lòng: “Sao lại không tính?”

“Em là vợ anh đó.”

“Vợ cũng phải tính.”

Chỉ có điều, giữa vợ chồng không phải trả bằng tiền tài, mà là một số hành động thân mật khiến Ôn Từ mặt đỏ tai hồng phối hợp, lại bởi vì “nợ nần” mà bị ép phải chủ động.

Cuối cùng Thịnh Kinh Lan đồng ý hỗ trợ.

Đầu tiên, bọn họ bắt đầu từ bạn trai hiện tại của Khúc Thủy, người này chính là con trai út của bác sĩ Lý, Lý Lăng Viễn.

Năm ngoái Khúc Thủy đến thành Nam du lịch, bởi vì mối quan hệ với thầy nên cô quen biết người nhà họ Lý, Lý Lăng Viễn vừa gặp cô đã cảm mến, bắt đầu theo đuổi.

Khoảng cách giữa hai người quá xa, hẹn gặp đối phương cũng không tiện, mỗi tháng Lý Lăng Viễn đều chạy tới thành phố Cảnh, lên trấn tìm Khúc Thủy.

Ôn Từ xoa xoa trán, luôn cảm thấy đoạn trải nghiệm này có vẻ quen thuộc.

Những gì Lý Lăng Viễn làm với Khúc Thủy không phải là hành vi theo đuổi cô lúc trước của Thịnh Kinh Lan sao? Huống hồ Lý Lăng Viễn còn kiên trì tận một năm, khó trách Khúc Thủy lại đồng ý.

“Hai người bọn họ bởi vì ở khác nơi nên gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, tình cảm chưa chắc đã sâu đậm.” Đây là lời phân tích của Thịnh Kinh Lan.

Ôn Từ chần chừ: “Tình cảm cũng không phải tính toán dựa theo thời gian ở bên nhau, nếu quả thật giống như anh phân tích, tình cảm của hai người cũng không sâu đậm, làm sao Phong Hữu Trí lại lo lắng như thế?”

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Tựa như anh đã từng nhìn thấy Ôn Từ và Phong Hữu Trí ở bên nhau, cũng không nhịn được mà nổi cơn ghen, huống hồ Khúc Thủy và Lý Lăng Viễn bây giờ đã là người yêu của nhau.

Thấy dáng vẻ chắc chắn của anh, Ôn Từ nhất thời cảm thấy lời này rất có lý: “Cho nên, anh định làm thế nào?”

Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu nhìn cô: “Em biết động lực lớn nhất để một người đàn ông chủ động tranh giành là gì không?”

Ôn Từ thành thật lắc đầu.

Thịnh Kinh Lan nhếch môi cười: “Gọi điện thoại cho cậu ta đi, anh sẽ đích thân dạy.”

Bởi vì ở hai nơi xa nhau nên phần lớn thời gian Lý Lăng Viễn và Khúc Thủy đều dựa vào điện thoại để duy trì tình cảm.

“Anh tới tìm em nhé.” Lý Lăng Viễn nhiều lần bày tỏ ý muốn đến tìm Khúc Thủy.

Đại đa số thời gian Khúc Thủy đều khéo léo từ chối: “Gần đây em rất bận, không có thời gian đi chơi.”

Lý Lăng Viễn cũng không để ý, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh có thể ở phòng khám với em, còn có thể hỗ trợ nữa.”

Khúc Thủy kiên trì: “Như thế sẽ làm chậm trễ thời gian của anh, trong lòng em thấy áy náy.”

Lý Lăng Viễn lại nói: “Anh không cho là vậy, ở bên em anh cũng rất vui.”

“Lăng Viễn, anh đừng như vậy, em sẽ có gánh nặng tâm lý.” Cô không có thời gian đi tìm Lý Lăng Viễn, cũng không muốn Lý Lăng Viễn cách dăm ba hôm lại bay sang đây bầu bạn với cô, cứ cảm thấy đối phương trả giá quá nhiều, cô trả không nổi.

Trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, Lý Lăng Viễn mới mở miệng: “Hai chúng ta như vậy đâu có giống đang yêu đương, rốt cuộc em có suy nghĩ thế nào?”

“Xin lỗi.” Đầu óc Khúc Thủy rất hỗn loạn, không biết nên trả lời thế nào mới đúng.

Đồng ý quen Lý Lăng Viễn có rất nhiều nguyên nhân.

Lúc mới quen nhau, hai người cảm mến nhau vì chủ đề Trung y, thế nên mới thêm bạn tốt.

Cho đến khi Lý Lăng Viễn bay tới thành phố Cảnh ba lần để tìm cô, cô mới biết tâm tư của đối phương.

Cô từng từ chối Lý Lăng Viễn, Lý Lăng Viễn vẫn không chịu bỏ cuộc, cứ vậy kiên trì một năm.

Cô đã gần ba mươi tuổi, thầy cũng quan tâm đến chuyện của cô, ngoài sáng trong tối khuyên vài lần, vì thế khi Lý Lăng Viễn tỏ tình lần thứ ba, cô đã đồng ý thử xem.

Cô thử nắm tay và ôm Lý Lăng Viễn, nhưng cũng không cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt giống những cặp tình nhân khác, cũng không quá muốn biết tâm tình của đối phương.

Lý Lăng Viễn thường xuyên nói với cô vài lời mật ngọt, cô cũng không biết đáp lại thế nào, cảm giác nói không nên lời, cho dù là dùng chữ viết hay hình ảnh.

Không biết là do tính cách của mình hay là nguyên nhân khác, tóm lại cô không thể đáp lại tình cảm nồng nhiệt mà chủ động của Lý Lăng Viễn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định giải quyết dứt khoát: “Lăng Viễn, em đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ chúng ta không hợp nhau.”

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Là bởi vì Phong Hữu Trí sao?”

“Hả?” Khúc Thủy sửng sốt.

“Mọi người xung quanh đều biết có một người đàn ông tên Phong Hữu Trí ngày nào cũng đến phòng khám tìm em, cho nên em không dám để anh qua đó.” Lý Lăng Viễn chạy đến phòng khám một năm, cũng quen được không ít hàng xóm xung quanh.

“Không phải, chuyện này không liên quan đến người khác.”

Vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến: “Văn Điệp.”

Khúc Thủy giơ điện thoại còn chưa cúp quay đầu lại, thấy Phong Hữu Trí đứng dưới ánh đèn.

 

------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.