Liêm Đông và Tiểu Tuyết theo chân Vũ Khanh đi khắp nơi trong thành, cuối cùng rẽ vào một sòng bạc.Trong cái trấn nhỏ này không ngờ sòng bạc lại lớn và náo nhiệt vô cùng.
Liêm Đông trông có vẻ rất quen thuộc với nơi này, hắn còn nói bản thân là cao thủ cá cược, rất hào hứng đem số ngân lượng còn lại của mình đánh cược 1 ván. Không ngờ hắn ta thua thảm hại, toàn thân không còn 1 thứ gì đáng giá, còn bị Tiểu Tuyết cười chê một trận.
" Cô cười nữa đi, số ngân lượng cuối cùng của ta đã hết, nếu không thể kiếm thêm thù chúng ta không còn gì để ăn đâu. E rằng tiền trọ tối nay cũng không trả được mất."
" Nếu không phải ngươi ham hố thì cũng đâu mất đi số tài sản cuối cùng."
" Ấy! Cô nói vậy là không được rồi, nếu không phải tại cô 1 lần ăn rỗng túi của ta, thì ta cũng đâu cần phải khổ sở thế này? Hơn nữa vận may của ta trước nay đều tốt, chỉ tại đi cùng khắc tinh nên mới đen đủi vậy thôi."
" Ngươi nói ta là khắc tinh, ta nói bản thân ngươi là sao chổi, tự mình đen đủi còn dám trách ta sao?"
Hai người chửi mắng qua lại khiến Vũ Khanh bất lực, ở cùng nhau 1 thời gian, cùng trải qua sinh tử vậy mà vẫn như chó với mèo. Không biết chừng nào hai người mới có thể trưởng thành 1 chút.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Tuyết và Liêm Đông cãi đến đau cổ họng, lúc này cả hai mới chịu dừng. Vũ Khanh cũng vừa lúc quay lại, trên tay còn cầm theo vài tờ ngân phiếu. Liêm Đông liên tục dụi mắt, không tin vào sự thật, hỏi.
" Đây! Ngân phiếu này cô lấy ở đâu vậy?"
" Thắng được."
" Cô thắng bạc được 1 vạn lượng! Cô lợi hại như vậy tại sao không thắng thêm chút nữa. Lúc đó ta sẽ có thêm tiền cho các cô nương."
" Làm việc gì cũng không nên quá tham lam, đến lúc dừng thì nên dừng, nếu không sẽ chuốc hoạ vào thân."
Dứt lời Vũ Khanh kéo theo hai người ra ngoài, dường như cô đã phát hiện ra chuyện gì đó bất thường. Mà Liêm Đông và Tiểu Tuyết vẫn vô tư không hay biết nguy hiểm sắp đến.
Vũ Khanh đưa ngân phiếu cho Liêm Đông giữ, cô sợ Tiểu Tuyết hậu đậu sẽ làm mất nó.
Ba người vừa đi được một đoạn thì trên trời bổ xuống một đao, làm nền đá nứt ra một đường dài, cũng may Vũ Khanh kéo hai người né kịp. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện, vác trên vai thanh đao lớn, ánh mắt rất hung tợn nhưng lại có chút điên, chút gian xảo.
" Vũ Khanh tướng quân, chúng ta lại gặp mặt rồi."
" Bồn Tử! Không ngờ lại gặp tên điên nhà ngươi ở đây."
Liêm Đông và Tiểu Tuyết vô cùng tò mò, tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng khẳng định không phải người tốt.
" Lần trước sơ suất để ngươi chạy thoát, lần này ngươi không thể chạy nổi nữa rồi."
" Dựa vào ngươi! Có thể sao?"
" Còn có bọn ta nữa."
Lời vừa dứt, 1 đám người mặc y phục đỏ cũng xuất hiện vậy xung quanh ba người. Vũ Khanh biết lần này mình khó thoát nhưng không thể để liên lụy đến Tiểu Tuyết và Liêm Đông được, vì vậy muốn thương lượng với Bồn Tử.
" Ta có thể để mặc các ngươi giết, nhưng hai người này không liên quan tới ân oán của chúng ta. Hãy thả họ đi đi!"
" Bây giờ ngươi đang ở tình thế nào có biết không? Ngươi nghĩ bản thân mình còn có quyền bàn điều kiện với ta sao?"
" Nói như vậy là ngươi không muốn thả người sao?."
" Từ sau khi bị thương có vẻ đầu óc của ngươi không còn nhanh nhạy như trước nhỉ."
Vũ Khanh từ từ rút kiếm ra, nói nhỏ với hai người sau lưng.
" Nấp sau lưng ta, đợi khi có cơ hội, hai người lập tức chạy thật nhanh ra khỏi nơi này. "
" Không được! Muội nhất định phải ở bên cạnh tỷ."
" Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, muốn sống cùng sống, muốn chết thì cùng chết. Ta sẽ không chạy đi đâu cả." Liêm Đông cũng rút kiếm của mình ra, về trạng thái chuẩn bị chiến đấu.