Chờ Gió, Đợi Em

Chương 47: chap-47




Chương 47: “Cấm Cấm, Anh Rất Nhớ Em!”

Không biết Thời Cấm lấy sức lực từ đâu tới cố gắng đẩy Kỷ Hoài ra, trên miệng của hai người đều mang vết máu mơ hồ.

“Kỷ Hoài, từ lúc nào anh đã trở nên vô lại như vậy?’’ Thời Cấm thở hổn hển lau chùi môi mình, láng máng cảm nhận được sự đau rát truyền đến, xem ra môi cô cũng đã bị thương.

Kỷ Hoài cười nói: “Anh chỉ vô lại với một mình em thôi.’’

Động tác của Thời Cấm chợt dừng lại, mấy giây sau đột nhiên nở một nụ cười trào phúng.

Kỷ Hoài vẫn có bản lĩnh như vậy, chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến cô choáng váng mất phương hướng, sáu năm trước Thời Cấm là một cô gái ngu ngốc, nhưng bây giờ thì không.

Cô cười khẩy cúi người nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

“Kỷ Hoài, lần sau nếu còn nói những câu như thế này thì nhớ mang theo một chút tình cảm trong đó, nói không chừng tôi sẽ tin anh đấy.’’

Vừa dứt lời Thời Cấm đã xoay người lại mở cửa, Kỷ Hoài dựa vào tường mỉm cười chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, cho đến khi cô mở cửa ra rồi đi vào, thậm chí còn không thèm quay đầu lại lấy một lần mà “Ầm” một tiếng đóng sầm cánh cửa, lúc này, anh mới đứng thẳng dậy.

Kỷ Hoài nhìn cánh cửa đóng chặt, cong ngón tay lau khóe miệng mình một cái, cảm giác đau nhói từ đầu lưỡi đến đôi môi, xem ra cô đúng là không hề lưu tình chút nào.

Thời Cấm bây giờ thật sự không dễ thương chút nào.

Nhưng mà không sao, miễn là cô đã quay về, có thể cùng cô sống chung một thành phố, cùng nhau hít thở chung một bầu không khí, có thể nhìn thấy cô, ngay cả khi cô nổi giận với mình, anh cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hôm đó, Kỷ Hoài cứ đứng như vậy trước cửa nhà Thời Cấm một lúc lâu, cho đến khi sắc trời bên ngoài tối hẳn anh mới quay người rời đi.

*

Bởi vì mắt cá chân của mình bị thương nên Thời Cấm phải ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, ngay khi cô ngẩn ngơ ở nhà sắp mốc người lên thì nhận được tin nhắn từ Lâm Tịch, Lâm Tịch hẹn cô đi ăn tối.

Thời Cấm ở nhà đã phát ngán, sau khi gửi cho cô ấy một tin nhắn hồi âm thì ngay lập tức lấy áo khoác mặc vào, xách túi lên rồi vội vã ra cửa.

Địa điểm hẹn là một nhà hàng thịt nướng tự phục vụ mà trước kia mấy người bọn họ thường đến nhất.

Thời Cấm đẩy cửa ra, tiếng chuông gió trên cửa phát ra âm thanh lanh lảnh, vừa mới bước vào, từ xa đã nhìn thấy Lâm Tịch đứng đó vẫy tay với mình, cô mỉm cười rồi sải bước đi đến.

“Tớ tới…’’ Sau khi đến gần Thời Cấm mới phát hiện ra còn có một người đàn ông khác đang ngồi bên cạnh Lâm Tịch.

Người đan ông nọ đứng dậy, trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười quen thuộc.

“Thời Cấm học muội, đã lâu không gặp.’’

“Lương Hòa?’’ Thời Cấm ngoài khiếp sợ còn có ngạc nhiên và mừng rỡ.

Lương Hòa đi tới, cho cô một cái ôm nồng nhiệt : “Anh còn tưởng rằng em đã quên anh rồi cơ đây, đã nhiều năm không gặp, em dường như có cao thêm nhỉ.’’

Thời Cấm đập anh ta một cái: “Cút đi.’’

Lương Hòa cười sảng khoái: “Ngồi xuống đi.’’

Thời Cấm ngồi đối diện hai người bọn họ.

“Nơi này vẫn giống như trước kia nhỉ, không hề thay đổi một chút nào.’’ Thời Cấm nhìn xung quanh một vòng, cảm thán nói.

“Đúng vậy, những chuyện trước kia vẫn còn rõ mồn một ở trước mặt, tựa như chỉ mới xảy ra ở ngày hôm qua mà thôi.’’

“Hai người… Sẽ không hẹn Kỷ Hoài tới đây đấy chứ?’’ Cô mở miệng hỏi.

Lương Hòa và Lâm Tịch nhìn nhau một cái, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe âm thanh trong trẻo của tiếng chuông gió “đinh đinh đang đang” vang lên ngoài cửa, có ai đó đang đẩy cửa bước vào.

Thời Cấm theo bản năng nhìn sang, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài đang sải bước đi về phía bọn họ.

“Hai người…’’

Mắt thấy Thời Cấm chuẩn bị nổi giận, Lâm Tịch vội vàng rót cho cô một chén trà lúa mạch: "Cấm, uống trà đi, có thể giúp ấm bụng còn tiêu tan mỡ thừa.’’

Thời Cấm còn chưa kịp nổi giận thì Kỷ Hoài đã đi tới bên cạnh, thản nhiên ngồi xuống ở bên người cô.

“Còn chưa gọi thức ăn ra sao?’’

“Còn không phải là đang chờ cậu sao?’’ Lương Hoài cười nói.

“Xin lỗi, hôm nay kết thúc lớp học hơi muộn.’’ Kỷ Hoài tỏ ra áy náy nói.

*

“Đã lâu lắm rồi bốn người chúng ta không ngồi chung một chỗ với nhau như thế này nhỉ, bây giờ ngồi đây lại có một cảm giác không chân thực.’’ Lương Hòa bùi ngùi nói.

Lâm Tịch nói: “Thật tốt khi chúng ta có thể ngồi lại với nhau như vậy một lần nữa.’’

Kỷ Hoài không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn Thời Cấm ở bên cạnh mình, cô đang cúi đầu tập trung lật vỉ sắt trên lò nướng.

“Ừ, thật tốt.’’ Anh ý vị không rõ nói một câu.

“Lương Hòa, bây giờ anh đang làm ở đâu?’’ Thời Cấm đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Anh đang mở một trung tâm đạo tạo dương cầm.’’

“Wao, anh thật giỏi, tự mình làm ông chủ luôn.’’

Lương Hòa nhấp một ngụm rượu: “Hay là em tới trung tâm của anh dạy dương cầm đi, anh hứa sẽ trả lương cho em thật cao?’’

“Anh không sợ em sẽ làm sập bảng hiệu của anh sao?’’

Vừa dứt lời, cả bốn người đều mỉm cười.

Thời Cấm nhìn bọn họ, thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ còn có thể ngồi lại với nhau trò chuyện như thế này.

Cô nâng ly rượu của mình lên: “Nào, Lương Hòa, em kính anh một ly.’’

Lương Hòa thấy cô thoải mái như vậy, cũng nâng ly rượu lên: “Anh đây rất vinh dự.’’

Sau khi uống xong, Thời Cấm nhanh chóng rót cho mình một ly rượu nữa, nhưng còn chưa kịp nâng lên thì đã bị Kỷ Hoài ngăn lại: “Uống ít thôi, nếu không lát nữa sẽ lại đau đầu đấy.’’

Thời Cấm gạt tay anh ra: “Cảm ơn anh, nhưng chuyện của tôi không cần anh phải bận tâm.’’

Kỷ Hoài thấy gò má cô đã bắt đầu ửng đỏ, cái người bướng bỉnh này rõ ràng biết bản thân mình không biết uống rượu, chỉ cần một ly đã choáng váng, đây không phải là đang cậy mạnh sao.

Lâm Tịch cảm nhận được bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng lắm, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa sợ rằng Thời Cấm sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình, bây giờ cô ấy lại còn là một người rất dễ cáu kỉnh.

“Được rồi, được rồi, chúng ta hiếm khi tụ tập với nhau, uống ít rượu thôi, ăn nhiều vào.’’ Cô mỉm cười điều hòa lại bầu không khí lúng túng.

“Đúng vậy, này, cánh gà em thích ăn nhất đây.’’ Lương Hoà thấy tình hình bất thường, vội vàng kẹp cho Thời Cấm một cánh gà.

Sau khi ăn xong bữa tối, Kỷ Hoài bất đắc dĩ nhìn Thời Cấm đang nằm nhoài trên bàn, dường như là đã say không hề nhẹ, Lâm Tịch mặc dù không say lắm nhưng cả người cũng mơ mơ màng màng.

Lương Hòa và Kỷ Hoài nhìn nhau một cái, trong lòng mỗi người đều tự hiểu.

Kỷ Hoài giúp Thời Cấm mặc áo khoác vào: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.’’

Thời Cấm ngước đôi mắt mông lung mờ mịt nhìn anh, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi một câu: “Anh là ai?’’

Lương Hòa đồng cảm nhìn anh: “Người anh em, xem ra cậu còn gánh nặng đường xa đây.’’

KỶ Hoài chăm chí nhìn Thời Cấm đang mê sảng, nhàn nhạt nói: “Chồng của em.’’

Nghe vậy, Lương Hòa lập tức sững sốt, ngay cả Lâm Tịch đang mơ màng cũng trở nên tỉnh táo trong chốc lát, kinh ngạc nhìn anh.

Kỷ Hoài đỡ Thời Cấm dậy: “Tớ đưa cô ấy về nhà trước, hai người cũng tự xử lý đi.’’

Lương Hoà vẫy vẫy tay chào hai người: “Tạm biệt.’’

Lâm Tịch còn chưa kịp phản ứng, vô thức học theo Lương Hoà vẫy tay với Kỷ Hoài : “Tạm biệt.’’

*

Kỷ Hoài giúp Thời Cấm cởi giày cao gót và áo khoác, đắp chăn lại cho cô, rồi đứng ở bên cạnh giường, tham lam nhìn người con gái đang ngủ say trước mặt.

Sáu năm, bọn họ xa nhau đằng đẵng sáu năm trời.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô rồi đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng nõn kia.

‘’Cấm Cấm, anh rất nhớ em.’’ Kỷ Hoài dựa vào trán cô, ôn nhu nỉ non.

Cuối cùng, anh nhìn cô một cái, lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai ngờ chỉ vừa mới đứng lên đã bị người nắm lấy cổ tay.

Bàn tay đang giữ lấy cổ tay anh mịn màng, nóng bỏng.

Kỷ Hoài cúi đầu nhìn xuống chủ nhân của đôi bàn tay ấy, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, nhưng giấc ngủ lại không hề yên ổn, dường như đang gặp một cơn ác mộng khủng khiếp.

"Đừng đi ......" Thời Cấm vô thức nói.

Dáng vẻ lúc này của cô thực sự khiến cho người khác vô cùng đau lòng, Kỷ Hoài đột nhiên cảm thấy như có gì đó chặn lại nơi cổ họng mình, nghẹn ngào khó thở.

"Anh không đi, không đi…’’ Anh âu yếm vỗ nhẹ vào lưng cô, từng chút, từng chút an ủi.

‘’ Anh xin lỗi, Cấm Cấm.’’

*

Sáng sớm hôm sau, Thời Cấm cau mày mở mắt ra, vươn người một cái, sau đó từ trên giường ngồi dậy.

Nhưng vừa mới ngồi dậy thì một cảm giác đau đớn dời sông lấp bể ập đến xông thẳng lên đầu, cổ họng lại vô cùng khô khốc, cô theo bản năng xoa xoa thái dương.

"Đau đầu quá.’’

Cô liếc nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một ly nước đang đặt trên tủ đầu giường, không chút nghĩ ngợi bưng lấy tu ừng ực ừng ực một hơi hết sạch.

Sau khi uống xong, nắm chặt ly nước trống rỗng trong tay, Thời Cấm dường như mới phát hiện có gì đó bất thường.

Cô đặc biệt dễ bị khát, thường xuyên thức dậy vào nửa đêm để uống nước cho nên buổi tối trước khi đi ngủ thường sẽ đặt một ly nước lên tủ đầu giường, nhưng ly nước này cô không hề có ấn tượng chút nào.

Người biết thói quen này của cô, ngoại trừ bố mẹ và Lâm Tịch, còn có một người khác nữa chính là Kỷ Hoài, mỗi khi ở cùng anh, buổi tối trước khi đi ngủ, anh đều giúp cô rót một ly nước.

Nghĩ đến đây, bên ngoài lại đột nhiên phát ra một tiếng động ồn ào, cô vén chăn xuống giường, sau đó đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng ngủ vừa vặn đối diện với phòng bếp cho nên chỉ cần mở cửa ra thì đã thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang ở trong phòng bếp bận rộn.

Trong khoảnh khắc ấy, Thời Cấm cảm giác như mình đang trở về những ngày tháng còn học đại học, khi đó có rất nhiều buổi sáng, anh cũng sẽ vì cô mà ở trong phòng bếp nấu nướng.

Nghe được tiếng mở cửa, Kỷ Hoài xoay người lại: ‘’Tỉnh rồi sao, đầu còn đau không?’’

Thời Cấm nhanh chóng thu lại cảm xúc dâng trào ra bên ngoài, một giây kế tiếp mặt không cảm xúc liếc anh một cái, không thèm quan tâm đến anh mà bước về phía phòng tắm.

Hiện tại Kỷ Hoài đã quen với sự thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa của cô, anh lắc đầu mỉm cười bâng bữa sáng ra ngoài.

Thời Cấm đang rửa mặt, nghe thấy những lời này của anh cũng không muốn trả lời.

Mấy phút sau, sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, Kỷ Hoài đã ngồi sẵn trước bàn ăn chờ cô, Thời Cấm đi tới, nhìn cháo trắng và thức ăn kèm đơn giản trên bàn, thản nhiên ngồi xuống.

Kỷ Hoài múc một bát cháo trắng đưa đến, cô bình tĩnh nhận lấy, mặc dù đã xa cách nhiều năm như vậy nhưng giữa hai người vẫn làm vô cùng tự nhiên.

Thời Cấm cúi đầu ăn một muỗng cháo: ‘’ Ăn xong thì nhanh chóng ra khỏi nhà tôi đi.’’

Kỷ Hoài không quá ngạc nhiên, giống như đã sớm dự liệu được điều này: ‘’ Em đây là đang qua cầu rút ván, mượn cối giết lừa* sao ?’’

(*lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa. cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay. Nguồn : Sưu tầm)

"Anh là cầu? Anh là lừa?’’

‘’Khụ, khụ..’.’’ Kỷ Hoài thiếu chút nữa bị sặc.

"Tại sao anh lại ở trong nhà của tôi vậy ?’’ Cô hỏi anh.

Khóe miệng Kỷ Hoài nhếch lên thành một nụ cười: " Em thật sự không nhớ sao ?’’

Động tác gắp thức ăn của Thời Cấm dừng lại một chút, cô ngẩng đầu liếc anh một cái: "Nếu như nhớ ra thì tôi đã chẳng hỏi anh.’’

"Được rồi, vốn dĩ hôm qua anh đã muốn đi rồi, nhưng lại có người nào đó níu tay anh lại, lẩm bẩm đứng đi, đừng đi…’’

"Im miệng.’’

Nghe cô nói vậy, Kỷ Hoài quả thật ngoan ngoãn không nói nữa, nghiêm túc vùi đầu ăn cơm.

Ngay khi Kỷ Hoài vừa mới ăn cơm xong, Thời Cấm đã ném áo khoác và chìa khóa xe cho anh, không khách khí đuổi thẳng ra ngoài.

‘’Hay là anh giúp em rửa bát nhé.’’

"Không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.