Chương 19: Em Thích Anh
Trời nóng như đổ lửa trong mấy ngày liền, buổi chiều hôm đó rốt cuộc cũng đổ một trận mưa lớn.
Những hạt mưa nhỏ lách tách rơi đánh vào cửa sổ, trên bầu trời mù mịt dệt nên một màn mưa lớn, chỉ sau một lát liền lộp độp rơi xuống đất tựa như cánh cửa thiên hà đang mở rộng, bắn tung tóe vô số những giọt nước xuống trên mặt đất.
Tiết học cuối cùng là tiết ngữ văn, lúc này trong lòng Thời Cấm hoàn toàn không thể nào tập trung nổi, những nội dung mà Trình Thục Mẫn đang nói trên bục giảng một chữ cô cũng không thể nghe lọt.
Trong đầu cô bây giờ tất cả đều là hình ảnh của Kỷ Hoài.
Chỉ cần nghĩ đến bàn tay xinh đẹp dùng để chơi đàn dương cầm kia vì mình mà bị phỏng trong lòng cô lại vô cùng áy náy và khó chịu.
Lâm Tịch thấy dáng vẻ mất hồn mất vía suốt cả buổi của Thời Cấm ngay lập tức hiểu rõ bây giờ cô đang suy nghĩ về chuyện gì.
“Cậu đừng lo lắng, không phải cô Vương đã nói vết bỏng của anh ta không nghiêm trọng rồi sao.’’ Lâm Tịch lấy tay che miệng, thấp giọng nói với cô.
Thời Cấm cau mày nhưng vẫn gật đầu một cái.
Khó khăn lắm mới có thể chịu đựng cho đến lúc tan học, cơn mưa ngoài kia cũng dần dần nhỏ lại.
Vì buổi tối Lâm Tịch còn có lớp học thêm nên phải đi trước, Thời Cấm nhanh chóng sắp xếp sách vở gọn gàng vào trong cặp sách rồi chạy như bay về phía tòa nhà đối diện.
Cô chạy một mạch đến tầng ba, chính là lớp của Kỷ Hoài.
Lớp bọn họ cũng vừa tan học, còn chưa bước đến gần đã nghe được một tràng âm thanh ồn ào, ngay sau đó là tốp ba tốp năm học sinh đi ra từ bên trong.
Thời Cấm dừng lại ở hành lang, quyết định không chen chúc về phía trước mà đứng đây đợi Kỷ Hoài đi ra.
Một lát sau, cô không đợi được Kỷ Hoài nhưng lại nhìn thấy Lương Hòa.
Lương Hòa sau lưng mang cặp sách thong thả đi ra ngoài, bên người anh ta không có Kỷ Hoài.
“Lương Hòa.’’ Thời Cấm mở miệng gọi anh lại.
Lương Hòa nghe thấy tiếng gọi dáo dác nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới thấy Thời Cấm đang đứng bên mép hành lang, anh nhanh chóng sải bước đi về phía cô.
“Em tới đây làm gì vậy?’’
“Kỷ Hoài đâu?’’ Thời Cấm ngó nghiêng nhìn sau lưng anh mấy lần.
“Kỷ Hoài đi rồi.’’
“Đi? Đi đâu?’’
“Đi đến trường đại học S tham gia cuộc thi dương cầm.’’
Thời Cẩm ngẩn người.
Trường đại học S?
“Được rồi, vậy em đi trước đây.’’Vừa dứt lời, cô đã xoay người đi xuống tầng.
“Em muốn đi đến đại học S sao?’’
“Vâng.’’
“Đúng lúc anh cũng muốn đi đến đó, chúng ta cùng đi đi.’’ Lương Hòa bước nhanh đi tới bên cạnh cô.
“Lương…’’ Trịnh Tư Nhã từ trong lớp đi ra đã thấy Lương Hòa đứng ở đó, vừa mới mở miệng gọi lại thì thấy cậu ta và một nữ sinh cùng nhau xoay người đi xuống cầu thang.
Hầu hết những nữ sinh mà Lương Hòa quen cô đều biết cả, nhưng cô gái này nhìn rất lạ mặt, hình như cô chưa từng thấy qua cô ấy bao giờ.
Chẳng lẽ đây chính là người trước kia mỗi ngày đều lén lút bỏ những gói kẹo cay và hộp sữa canxi vào trong hộc bàn của Lương Hòa sao?
“Tư Nhã, cùng đi đi.’’ Vương Chi bước ra khỏi lớp học.
Cô khoát khoát tay với hắn, “Không được rồi, hôm nay tớ còn phải đi học thêm.’’
“Thành tích của cậu tốt như vậy còn muốn đi học thêm làm gì nữa, cậu cũng phải để những người như chúng tớ sống với chứ?’’ Vương Chi nói.
Trịnh Tư Nhã khẽ mỉm cười, “Xem cậu nói kìa, ngày mai chúng ta cùng đi?’’
“Được, thành giao, vậy tớ đi trước đây, tạm biệt.’’
“Tạm biệt.’’
*
Klúc Thời Cấm và Lương Hòa đến trường đại học S đã gần sáu giờ.
Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặc dù chưa đầy sáu giờ nhưng sắc trời đã dần tối lại.
Có vẻ như Lương Hòa rất quen thuộc với ngôi trường đại học S này, thông thuộc dẫn Thời Cấm vòng qua mấy khu giảng đường, nhanh chóng tìm được hội trường chính của ngôi trường.
“Đi thôi, vào bên trong thôi.’’ Lương Hòa nói.
Hai người cùng nhau đi vào trong, nhưng còn chưa đi đến cửa chính thì điện thoại của Lương Hòa bỗng nhiên vang lên.
“Em chờ ở đây một chút.’’
Lương Hòa bước sang một bên nghe điện thoại, Thời Cấm nhìn thấy sắc mặt anh hình như hơi thay đổi.
Mấy phút sau, Lương Hòa cúp điện thoại đi đến bên cạnh cô, trên mặt mang theo chút áy náy.
“Thời Cấm học muội, có thể em phải đi vào một mình rồi, bây giờ anh có việc gấp nhất định phải đi.’’
Thời Cấm nhìn cánh cửa hội trường đang đóng chặt, “Không sao, anh có chuyện thì đi trước đi, em có thể vào một mình mà.’’
“Ừ, nếu như gặp được Kỷ Hoài thì giúp anh nói với cậu ấy một chút.’’
“Được.’’
*
Sau khi Lương Hòa rời đi, Thời Cấm một mình đi vào bên trong, lúc cô bước vào thì cuộc thi đã được bắt đầu.
Trong hội trường đông nghịt người, cả khán phòng có đến bảy tám trăm người nhưng không một ai nói chuyện với ai, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường, tất cả chỉ còn lại tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trên sân khấu.
Thời Cấm ôm cặp sách, khom người men theo vách tường đi về phía trước.
Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy một vị trí trống khá tốt ở những hàng ghế đầu tiên, cô nhanh chóng ngồi xuống rồi mở danh sách những tiết mục được trình diễn trong ngày hôm nay ra, tiết mục của Kỷ Hoài được trình diễn sau cùng, cho nên cô không cần lo lắng mình đã đến trễ.
Rốt cuộc cũng chờ đến được phần thi của Kỷ Hoài, Thời Cấm vội vàng ngồi thẳng người, không hề chớp mắt chăm chú nhìn lên sân khấu.
Sau khi người dẫn chương trình thông báo xong, Kỷ Hoài từ phía sau bức màn sân khấu màu đỏ bước ra.
Từ khoảnh khắc Kỷ Hoài bước ra sân khấu trở đi, tầm mắt của Thời Cấm chưa từng rời khỏi hình bóng ấy.
Trên người anh mặc một bộ tây trang màu đen lịch sự, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ.
Anh ngồi trước cây đàn dương cầm, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe miệng phác họa một đường cong lạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên những phím đàn, ánh đèn rực rỡ trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, rọi vào trên người anh.
Ngón tay người thiếu niên lướt nhanh trên những phím đàn đen trắng, đôi mắt khẽ khép hờ như đang phiêu diêu trong những nốt nhạc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu sáng trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Đi đôi với tiếng đàn là hơi thở của thứ ánh sáng diễm lệ lan tỏa đến tất cả mọi người ngồi dưới khán đài.
Mặc dù bản nhạc này cô đã từng nghe anh đàn qua trước đó nhưng ở trong bầu không khí trang trọng như lúc này, cô ngồi ở dưới khán dài tối om nhìn lên, trái tim vẫn bị anh làm cho rung động, bị anh chinh phục.
Thời Cấm cứ thế chăm chú nhìn anh, người thiếu niên mà cô yêu sâu đậm.
Phần trình diễn đã kết thúc, ánh đèn dưới sân khấu bỗng rực sáng, nhưng tiếng đàn kia dường như vẫn còn lãng vãng đâu đây không không khí khiến tất cả mọi người bao gồm cả Thời Cấm phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần.
Kỷ Hoài mở mắt ra, sau đó bước đến chính giữa sân khấu cúi người chào tất cả khán giả dưới khán đài.
Cô không chắc chắn Kỷ Hoài tham dự xong cuộc thi này có trực tiếp rời đi hay không, vì thế liền cẩn thận ôm cặp sách đi ra hội trường.
Ra khỏi hội trường, bên ngoài trời vẫn còn mưa, những giọt mưa lách tách đập trên ô cửa kính, một luồng khí lạnh lập tức đập vào mặt khiếnThời Cấm vô thức ôm chặt cặp sách trước ngực.
Cô đã đứng đợi ở bên ngoài cửa hội trường khoảng chừng mười phút, nhưng vẫn không thấy Kỷ Hoài đi ra.
Đôi chân đã hơi mỏi, ngay khi đang định ngồi xuống dựa vào trường để nghỉ ngơi một lát thì đúng lúc này cô lại nghe được một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc vang lên.
“Thời Cấm?’’
Động tác của Thời Cấm dừng lại trong nháy, cô ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, rất nhanh đã nhìn thấy một bóng dáng không thể nào quen hơn được nữa ở trong đoàn người đi ra.
Người ấy vẫn mặc một bộ quần áo như ở trên sân khấu lúc nãy, trong tay cầm một chiếc ô, anh đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt tựa như một hồ nước mùa thu lạnh lùng sâu thẳm, thấp thoáng chút cảnh cáo.
“Kỷ Hoài, cậu quen người đó sao?’’ Nam sinh bên cạnh hỏi.
Kỷ Hoài nhìn hắn gật đầu, “Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ đến.’’
“Vậy được, chúng tớ đi trước đây.’’
Kỷ Hoài bình thản “Ừ” một tiếng, mấy nam sinh xung quanh liền rời đi.
Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ giống như không đứng vững của cô, không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày.
“Em tới đây làm gi?’’
Thời Cấm vội vàng đứng thẳng người, cô nhìn anh rồi nhỏ giọng đáp : “Chuyện này… Em đến xem anh.’’
“Xem tôi làm gì?’’
Thời Cấm bị anh làm cho nghẹn lời, anh hỏi thẳng như vậy làm cô thực sự không biết phải trả lời thế nào mới phải.
“Xem xong rồi đi về sớm một chút đi.’’ Vừa dứt lời, Kỷ Hoài đã xoay người rời đi.
Nhưng anh chỉ mới bước được mấy bước đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Thời Cấm đang chạy về phía mình.
Trời đang mưa tầm tã, cô lại không mang ô, cứ thế chạy vào trong màn mưa mù mịt.
“Em điên rồi sao?'’ Kỷ Hoài vội vàng đẩy ô về phía cô.
Mái tóc ngắn bị nước mưa thấm ướt, trên khuôn mặt trắng nõn đều là những giọt nước li ti, Thời Cấm ngẩng đầu lên, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo anh.
“Kỷ Hoài, anh đừng đi.’’
Bàn tay đang nắm tay cán ô của Kỷ Hoài bỗng nhiên siết chặt.
“Thời Cấm, rốt cuộc bây giờ em đang làm cái gì vậy?’’
“Em…’’
“Em cảm thấy mình hai lòng ba dạ như vậy thật sự tốt sao?’’
“Hai lòng ba dạ?’’ Cái gì gọi là hai lòng ba ý? Cho đến tận bây giờ cô vẫn một lòng một dạ với anh mà.
“Không phải em thích Lương Hòa sao, tại sao vẫn còn muốn….’’
“Em thích anh.’’
Câu nói Thời Cấm vừa bật thốt lên đã thành công ngăn chặn những lời nói chuẩn bị phát ra của Kỷ Hoài, anh nhìn cô, dường như vẫn chưa thể kịp thời phản ứng lại.
Kỷ Hoài nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm rồi, sao cô có thể thích anh được chứ, rõ ràng cô ấy là người tặng đồ cho Lương Hòa, lần trước cũng vì Lương Hòa không chở cô mà tỏ ra đáng thương…
Thời Cấm nhìn biểu cảm của Kỷ Hoài, trong lòng lập tức hiểu rõ tất cả.
Xem ra những gì mà cô vẫn luôn lo lắng quả nhiên thật sự xảy ra.
“Chuyện đó… Kẹo cay và sữa canxi kia… Vốn dĩ em muốn đưa cho anh nhưng lại đặt nhầm hộc bàn…’’
Thời Cấm cảm thấy hơi mất mặt, cho người ta đồ còn đưa sai người, đưa sai người không nói, còn bị người trong cuộc hiểu lầm, nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy vừa mất mặt vừa tức giận.
Cô đột nhiên hơi tủi thân, tiếp tục nói:
“Hơn nữa anh là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng em thích anh sao? Nếu như em thích Lương Hòa, tại sao vẫn luôn lẽo đẽo chạy sau anh? Em ăn no rửng mỡ sao?’’
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net