Chớ Cười Ta Hồ Vi

Quyển 2 - Chương 17




Tối nay không có gió, nhưng lại có trăng.

Ánh trăng như lưỡi liềm, tịch mịch chiếu vào hoa viên vắng lặng.

Cánh hoa ngô đồng nở dưới ánh trăng lập lòe màu xanh biếc, có một thiếu niên ngồi trên ngọn cây ngô đồng, y phục tha thướt buông lơi như cánh hoa, khuôn mặt đẹp tinh xảo ẩn dưới ánh sáng trăng.

Phượng hoàng thỏa nguyện, là được tọa trên đồi cao. Ngô đồng thỏa nguyện, là được đón ánh sáng mặt trời.

Phượng hoàng ngồi trên đỉnh cây ngô đồng, tự nhiên khiến người hướng tới. Lúc hắn vẫn chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, cũng thường hi vọng một ngày kia có thể hóa phượng hoàng, tọa trên đỉnh cây ngô đồng.

Nhưng dù cho giờ phút này hắn cũng đồng dạng ngồi trên đỉnh ngô đồng, hắn cũng không phải phượng hoàng, chỉ là một con chim trĩ mà thôi.

Phong Thần, Phong Thần...

Mị Hỉ thở dài ra một hơi, nhắm mắt nằm ngửa trên cành cây ngô đồng. Phút chốc linh vũ nóng lên, thiếu niên mở mắt ra, tiếp theo đó một giọng nữ quen thuộc tha thiết gọi, "Mị Hỉ, Mị Hỉ, trời mưa xuống mau tới thu y phục lạc..."

"?"

Mị Hỉ không hiểu ra sao truyền lại tiếng tim đập, "Ngươi nói cái gì?"

"A! " Bên kia Tô Tô thoáng chau mày, nàng lại vô sỉ tiếp tục ngụy trang Kitty đáng thương tìm kiếm sự che chở của hắn—

"Mị Hỉ, ta vô tình đã xử lý Đế Tân, ngươi mau tới đây nhặt xác đi."

"Cái gì?!"

"Được rồi, hắn còn một hơi thở... Bất quá ta nghĩ ta hiện giờ rất cần ngươi trợ giúp."

~~o~~

Thọ Tiên cung.

"Ngươi thực phải..." Mị Hỉ che mặt, sớm nên biết rõ nữ nhân phiền toái này cho dù có vào cung cũng không biết an phận như thế nào đi.

Tô Tô ôm đầu làm bộ dạng như sám hối, lưu loát thuộc lòng lí do thoái thác, "Được rồi, là ta sai, kỳ thật tối nay ta nên nhượng Trụ vương áp đảo, sau đó XX lại OO, O tái X, X lại O, là ta tùy hứng, lần sau nhất định sẽ nhớ rõ ngoan ngoãn nằm ngửa quyết không phản kháng!"

"Ngươi..." Mị Hỉ nhíu mày, tầm mắt ngừng lại vài giây trên thân thể Đế Tân, không lên tiếng.

Tô Tô thấy thái độ hắn có chút biến nhuyễn, tiếp tục cầu khẩn, "Mị Hỉ, giúp ta một lần này đi, ngươi cũng không muốn nhiệm vụ của ta liền như vậy thất bại, đúng hay không?" Dù sao hiện tại bọn họ ngồi cùng trên một thuyền, cho dù có không cam lòng, hắn cũng buộc phải thay nàng thu thập cục diện rắc rối, "Ngươi giúp ta giấu điếm chuyện này đi, sau này... sau này ta..."

Mị Hỉ liếc nàng một cái, "Tô Tô, ngươi đừng có lòng tham không đáy."

Tô Tô cầm tay Mị Hỉ, đem đầu dụi vào lồng ngực thiếu niên, nỗ lực cọ xát, "Hảo Mị Hỉ, ta biết rõ ngươi và Ngọc tỳ bà có đan dược, ngươi cho ta đi... Một ít thôi. Dù sao sau này ta phải trải qua nhiều gian truân trắc trở, rất là khổ cực a."

Mị Hỉ không nhúc nhích, "Đại nương, làm nũng với ta không có tác dụng."

Tô Tô lén lút chà chà tay ăn vài ngụm đậu hủ non, sau đó chậm rì rì áp sát thân thể, "Ta yêu cầu không cao, chỉ cần... ờ, cho ta năm viên là được. Ta hiện tại còn không có chuẩn bị tốt, chờ ta qua một khoảng thời gian ngắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tự nhiên liền không cần."

Mị Hỉ trầm ngâm khoảng khắc, không có lập tức đáp ứng, lại cũng không có cự tuyệt.

Tô Tô áp sát hắn hơn, tay phải kéo hắn từng chút từng chút đến gần nàng hơn, vân vê một lọn tóc của Mị Hỉ, ném cho hắn một cái mị nhãn vui đùa nói, "Chẳng lẽ Mị Hỉ ngươi cam lòng để cho ta thị tẩm sớm như vậy, ngươi vội vã muốn đẩy ta lên giường Đế Tân gấp vậy sao?"

Bàn tay Mị Hỉ không thể để yên được nữa, lập tức kéo về lọn tóc của mình, mím môi, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

"Không nói chuyện, ta liền cho là ngươi chấp nhận đó nha?" Tô Tô bắt đầu khoe mẽ.

Mị Hỉ không lên tiếng, trong lồng ngực thiên hồi bách chuyển, hắn cụp mắt xuống, mặc cho Tô Tô nhảy cẫng lên hoan hô một tiếng, vui vẻ ôm cổ hắn.

Phương thức nàng ôm hắn như ôm một đứa con, không chút để ý cự ly thân mật.

Mị Hỉ đẩy ra đôi cánh tay bạch tuộc này, "Lôi lôi kéo kéo còn thể thống gì!"

"Cũng phải." Tô Tô gật gù, ngón tay chỉ vào Đế Tân, "Bây giờ ngươi làm phép cho hắn một chút đi, bằng không hắn tỉnh lại thì khó làm."

Mị Hỉ gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ vài giây, năm ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng trên trán Đế Tân, một sợi khói mỏng mang theo đó biến mất tại trán hắn.

"Như vậy thôi sao?"

"Ừ, ta đã sửa lại trí nhớ của hắn, ngày mai hắn sẽ cho rằng ngươi đã cùng hắn viên phòng."

Tô Tô trên mặt vui vẻ, "Vậy còn đan dược..."

"Đan dược có tác dụng làm thần trí mơ hồ, nếu thực ngươi không nguyện ý thị tẩm, cứ âm thầm cho hắn ăn vào đan dược, thì có thể thoát thân."

Tô Tô lập tức không khách sáo duỗi tay về hướng hắn, "Tốt, cho ta đi."

"Đợi một chút, còn có một việc muốn thông báo cho ngươi một tiếng."

"Chuyện gì?"

Mị Hỉ nói, "Mấy ngày nữa là mùng một, nhớ rõ tránh để người nhìn thấy."

Tô Tô biết rõ mùng một là nghĩa gì, nhưng vì cái gì phải tránh để người nhìn thấy?

Mị Hỉ thấy vẻ mặt nàng như lọt vào trong sương mù, không thương tiếc búng lên trán nàng, "Ngươi tập trung nhớ lâu cho ta một chút, ngươi đã quên lời ta nói rằng mùng một chính là ngày pháp lực của yêu ma suy giảm yếu nhất trong tháng, đến lúc đó thủ thuật che mắt lộ ra ngoài, ta và Ngọc tỳ bà lại không thể đúng lúc đuổi tới bên cạnh ngươi, lỡ như ngươi bị tên phàm nhân nào đó chộp được, đem ngươi biến thành món hồ ly nướng để ăn, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Tô Tô ôm lấy cái trán

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 21 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-21.html#ixzz2YbwhKSs7

bị đau, mặt tối sầm, "Ngươi là nói thủ thuật che mắt của ngươi còn có vấn đề về chất lượng?!"

Cái gì là chất lượng?

Mị Hỉ liếc Tô Tô một cái.

Tô Tô giờ phút này sớm đã bất chấp hắn, xong đời! "Vậy ngươi nói cả ngày mùng một sẽ lộ ra chân thân, hay chỉ là buổi tối?"

Mị Hỉ khinh bi nói, "Đương nhiên là buổi tối! Ngươi làm người chỉ mới mấy ngày, đã sa đọa đến bước đường đãng trí này?"

Tô Tô u buồn trong lòng oán thầm: Con bà nó, lão nương vốn chính là người! = =

"Mị Hỉ! Ngươi còn không trở lại cho ta!"

Linh vũ nóng lên, giọng nói trung khí mười phần của Ngọc tỳ bà vút cao lên.

Mị Hỉ đặt ngón trỏ trước môi, ra hiệu Tô Tô đừng có lên tiếng.

Tô Tô ngoan ngoãn không lên tiếng, nàng đâu có ngốc, sao có thể để Ngọc tỷ bà biết nàng cầu khẩn Mị Hỉ giúp nàng làm càn.

Mị Hỉ dùng phép nói chuyện riêng với Ngọc tỳ bà, sau khi cuộc điện thoại nói chuyện của bọn họ chấm dứt, hắn nói với Tô Tô, "Bên Hiên Viên mộ kia tựa hồ đã xảy ra chuyện, ta đi về trước, nếu lại có chuyện gì nữa ngươi cứ gọi ta."

"Được rồi." Tô Tô trả lời, trong đầu đã bắt đầu tính toán vài bữa nữa là mùng một nên làm sao tránh đi đám người một đêm.

"Ngươi…" Mị Hỉ muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là im lặng móc từ trong lòng đưa cho nàng năm viên đan dược ngọc bạch.

"Ngươi cất cho kỹ những viên đan dược này, tới ngày mùng một, ngươi nhất định phải tránh đi Văn Trọng, nếu không... sợ là ta và Ngọc tỳ bà cũng cứu không được ngươi."

Tô Tô rùng mình, ngẩng đầu nhìn Mị Hỉ một cái, thấy hoa mắt, thiếu niên như khói sương mù đã tiêu tán vô tung...

Hôm sau, lần đầu tiên từ trước tới nay Đế Tân không vào triều sớm, cả triều ồ lên.

Hậu cung sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, truyền ra tin đồn Đế Tân tân sủng Đát Kỷ, ngày đầu tiên vào cung đã được thị tẩm đến khi mặt trời lên cao khỏi ba ngọn sào....

Tô Tô tối tăm nhíu mày, xem ra tối qua hắn bị đập không nhẹ a = =!

Ánh mắt Đế Tân chỉ quét qua Tô Tô một cái, cũng chưa cấp nàng quá nhiều dịu dàng, thay y phục di giá hồi Long Đức điện.

Ngón cái Văn Trọng vuốt ve sợi kim tiên ở thắt lưng, ánh mắt sắc bén bức người, "Yêu nghiệt..."

Cùng thời khắc đó.

Núi Côn Lôn đào viên.

"Sư thúc, thiên tôn xin mời." Bạch Hạc đồng tử khom người nói.

Người thanh niên vén lên cánh hoa đào, quay đầu đi theo luồng ánh sáng dịu dặt...

Ngọc Hư cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đám mây thất sắc bát bảo.

Người thanh niên quần áo đạo phục, hai tay phất tay áo hành lễ, "Đệ tử Khương Thượng bái kiến."

"Ngươi tới Ngọc Hư cung bao lâu rồi." Thanh âm cực kỳ vang vọng, lắng nghe rồi lại phảng phất còn cách một tầng hùng hậu chướng bích.

"Đệ tử ba mươi hai tuổi nhập điện, từ lúc đó đã ở đây bốn mươi năm."

Thiên tôn nói, "Ngươi từ nhỏ bạc mệnh, tiên đạo khó thành, tận nhờ cơ duyên. Thành Thang sổ tận, thời thế loạn lạc. Ngươi theo ta tu luyện, trợ giúp minh chủ, thân là thần, cũng không uổng công ngươi tu hành bốn mươi năm. Ngươi không thể ở lâu nơi này, hãy sớm sớm thu thập xuống núi."

Khương Thượng quỳ ở bảo điện, bẩm, "Đệ tử thật tâm xuất gia, chịu khổ năm tháng, nay cùng có tuổi. Tu hành tuy là sở nguyện, nhưng đệ tử tình nguyện tại sơn khổ hạnh, tất không dám lưu luyến phú quý nơi hồng trần."

Thiên tôn phán; "Ngươi mệnh duyên như thế, thuận theo ý trời, há không tuân theo?"

Hắn cụp mắt trầm mặc thật lâu, sau, tự biết số trời đã định, khó có thể trốn tránh.

"…Đệ tử lĩnh mệnh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.