13.
Không lâu sau khi tin nhắn gửi đi, cánh cửa mở ra.
Mẹ chồng sắc mặt đen kịt đứng sau cửa, hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn tôi, xoay người đi lên lầu.
Mẹ kiếp, mụ già, sớm muộn gì tôi cũng phải tìm ra cách đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Tôi trở về phòng, thay quần áo, tắm sữa, cuối cùng cũng nguôi cơn giận, tôi đang đắp mặt nạ xem tivi thì nghe thấy tiếng Dương Dương khóc ngoài cửa phòng ngủ.
"Bà ơi, cháu bị tiêu chảy, đau bụng quá."
Giọng mẹ chồng lạnh lùng truyền đến.
"Đừng gọi bà mày, mẹ Gia Kỳ của mày tốt lắm cơ mà, mày đi mà nói với nó.”
Sau khi nói thì “rầm" một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.
Dương Dương bắt đầu gõ cửa phòng tôi.
"Mẹ Gia Kỳ, mẹ Gia Kỳ, con đau bụng quá.”
Tôi ngay lập tức tắt tivi nằm xuống giường giả vờ ngủ.
Trẻ con bây giờ được nuông chiều quá đi, đau bụng có gì đâu mà khóc, chỉ là tiêu chảy thôi chứ có chết đâu.
Dương Dương gõ cửa một hồi, thấy tôi không đáp lại, ôm bụng chạy về phòng đi vệ sinh. Đi vệ sinh mấy lần, nó lại ra ngoài gõ cửa phòng mẹ chồng.
"Bà nội, con thật sự không chịu được nữa, con đau bụng quá.”
Mẹ chồng cũng không mở cửa mà nói qua cửa.
"Có chuyện mới nghĩ tới bà nội hả? Hôm nay lúc vênh mặt lên nói dối thì sao? Đừng gọi bà mày, cút đi."
Trong đầu nảy ra một ý tưởng, tôi chạy vào phòng tắm vặn vòi nước rồi gọi điện cho Lục Mẫn.
"Em yêu, em đang làm gì vậy? Anh vừa mới tắm xong, rất nhớ em —— khoan đã, hình như anh nghe thấy giọng nói của Dương Dương."
Tôi mở cửa và chĩa điện thoại về phía Dương Dương.
Dương Dương khóc, gõ cửa rất mạnh.
“Bà ơi, cháu đau quá, bụng cháu đau quá—”
Giọng mẹ chồng to tát rõ ràng đầy uy lực vọng qua khe cửa.
"Làm sao mà đau? Con đĩ Chu Gia Kỳ kia nhất định là giả bộ ngủ rồi. Sao không đi tìm nó đi? Huống chi chỉ là tiêu chảy mà thôi. Chỉ mỗi mày ưỡn ẹo dở thói, có thế cũng làm ầm lên!”
Tôi mừng thầm trong lòng, hét lên rồi lao đến ôm chầm lấy Dương Dương.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, bế Dương Dương chạy xuống lầu.
14.
Đợi sau khi tôi giải quyết xong mọi việc ở bệnh viện, Lục Mẫn bay về ngay trong đêm.
Dương Dương nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm chặt, bờ môi không còn màu máu.
Lục Mẫn đau khổ chạm vào mặt nó.
"Dương Dương thế nào rồi?”
Tôi thở dài.
"Viêm dạ dày cấp tính, gần như mất nước, mẹ của anh thực sự là. Nó là cháu ruột của bà, làm sao bà có thể mất bình tĩnh như vậy chứ?”
Tôi mím môi đau xót.
"Quên đi, em không nên trách bà ấy, chồng à, em cũng có lỗi, trên đường về nhà mua kem cho con."
Lục Mẫn nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.
“Không phải lỗi của em, chính tai anh nghe mẹ nói rồi.”
"Thật không ngờ bà ấy lại đối xử với Dương Dương như vậy!"
Tôi vòng tay qua eo Lục Mẫn và tựa đầu vào vai hắn.
"Ông xã, mình thuê giúp việc đi. Nếu tối nay lỡ như em tăng ca ở công ty thì sao? Em thực sự không dám nghĩ tới Dương Dương sẽ ra sao nữa. Cả hai chúng ta đều bận rộn công việc, mẹ anh lại có thái độ như vậy với Dương Dương. Không tìm giúp việc, em thấy lo lắm.”
Lục Mẫn gật đầu.
"Được, vậy chuyện này em lo nhé.”
Sau khi xuất viện, Lục Mẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng phớt lờ mẹ chồng trong vài ngày. Mẹ chồng mấy lần lên giải thích, mặt đỏ bừng lo lắng.
"Làm sao mẹ biết được tình hình lại nghiêm trọng như vậy? Chu Gia Kỳ không mở cửa, nhưng anh lại đi trách mẹ! Dương Dương gõ cửa nó lâu như thế cũng không chịu mở cửa, người phụ nữ kia mới là lòng dạ rắn rết!"
“Lòng rắn, lòng rắn mà cô ấy đưa Dương Dương đến bệnh viện chăm sóc nó đến mức cả đêm không ngủ?”
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa, con không muốn cãi nhau với mẹ!"
Lục Mẫn sốt ruột vẫy tay.
Tôi đứng đằng sau Lục Mẫn, làm mặt xấu với mẹ chồng.
Lêu lêu lêu, trà xanh khọm, muốn đấu với tôi á, tôi vốn là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi, bà làm thế nào đánh bại tôi chứ?
15.
Mới vào cửa được hai ngày, mẹ chồng đã ăn đánh từ tay tôi kha khá.
Đáng tiếc, bà ta không thể đánh tôi, còn không thể chơi lại tôi, Lục Mẫn còn không tin bà ta, khiến bà ta tức giận đến phát điên.
Mẹ chồng xúc động, vỗ đùi mắng Lục Mẫn.
“Mày bị nó cho ăn thuốc lú rồi! Lúc trước khi Thẩm Mạn còn ở đây, mày lúc nào cũng về phe mẹ mày!”
“Dương Dương phát sốt, Thẩm Mạn chăm sóc nó cả đêm, ngày hôm sau không dậy được làm bữa sáng, mày cũng giúp tao mắng Thẩm Mạn!”
“Lúc đó mày không cảm thấy khó chịu, bây giờ con hồ ly tinh này giả bộ giả tạo, ở bệnh viện mới có mấy tiếng đồng hồ mày đã khó chịu, não của mày ở dưới thắt lưng hả?”
Lục Mẫn sắc mặt tái nhợt, mở miệng, trầm mặc một hồi.
“Con — Thẩm Mạn cô ấy —“
Lục Mẫn lại bắt đầu trưng ra ánh mắt như vậy khiến tôi rất khó chịu, nên tôi nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Thôi đi, thôi đi, chuyện này mọi người đừng nhắc tới nữa, chúng ta thuê một người giúp việc đi, như vậy mẹ con chúng ta đỡ tốn sức được chưa.”
Mẹ chồng cũng xuống nước không tranh cãi với tôi nữa, nhưng tôi biết Lục Mẫn thì khác.
Hắn thường nhìn chằm chằm vào một chỗ trong một lúc lâu trong sự bàng hoàng, còn đôi khi tự đặt câu hỏi cho chính mình.
“Anh đối xử với Thẩm Mạn quá tệ sao?”
“Thật ra trước đây mẹ anh có sai, nhưng anh chưa bao giờ tin Thẩm Mạn, chẳng lẽ anh đã làm sai chuyện gì sao?”
Tôi giả vờ ghen tuông và nhéo cánh tay Lục Mẫn.
“Ông xã, chuyện đã qua, anh không được phép nhắc tới cô ấy nữa, anh còn tái phạm, em sẽ giận đấy!”
Tôi hành động một cách quyến rũ và pha trò để thay đổi chủ đề.
Mẹ chồng nhìn tôi trầm ngâm, như thể bà ta đã tìm thấy phao cứu mạng.
Bà ta bắt đầu thường xuyên nói tốt về Thẩm Mạn trước mặt Lục Mẫn, cố tình khiến tôi bực mình.
“Này, giúp việc này nấu ăn không ngon, nhưng đồ Thẩm Mạn nấu rất ngon.”
“Con trai, gần đây con lại bị đau dạ dày, cháo Thẩm Mạn nấu có tác dụng bồi bổ dạ dày, đáng tiếc là giờ không ăn được nữa.”
"Xem cô giặt quần áo này! Bà cô giúp việc này làm việc không được, Thẩm Mạn ngày xưa còn giặt áo bằng tay cho chúng ta!”
“Thẩm Mạn không có ở đây, hoa trong sân héo gần hết, không ai chăm sóc cả.”
Lục Mẫn say khướt nằm dài trên sô pha, tôi ở bên cạnh hắn xem tivi, còn bà ta sẽ giả vờ ngồi bên cạnh Lục Mẫn lau nước mắt.
“Nếu Thẩm Mạn ở đây thì tốt quá, nó sẽ nấu canh giải rượu cho con rồi xoa thái dương cho con, con trai, con có nhớ không?”
"Không giống như con hồ ly tinh này chỉ bịt mũi rồi chê hôi quá bảo con đi tắm đi.”
"Con dâu tốt như vậy hầu hạ các người ba bữa cơm, các người có mắt như mù, không muốn con dâu tốt như vậy, còn đi cưới hồ ly tinh!”
Nói mãi nói mãi, mẹ chồng bắt đầu khóc một cách chân thành.
"Tôi mất trí rồi, không muốn có một cô con dâu tốt như vậy, lại đi tìm về một đứa sao chổi, ngày đầu tiên vào cửa đã lộ đuôi cáo, cưỡi lên đầu lên cổ tôi!”
Tôi tức giận quay đầu lại, thấy Lục Mẫn đang nhắm hờ mắt nằm trên sô pha, tôi đi đến một góc mà Lục Mẫn không nhìn thấy, véo mạnh vào cánh tay mẹ chồng.
“Bà già ch*t tiệt, thử nói thêm một câu xem, tôi đánh ch*t bà!”
16.
Mẹ chồng vừa khóc vừa kéo Lục Mẫn lại.
"Con trai, tỉnh lại nhìn xem, mẹ con sắp bị người ta bắt nạt đến ch*t!”
Lục Mẫn ôm đầu kêu lên đau đớn.
"Đừng ồn ào nữa, có thể để tôi yên lặng một lúc được không!”
"Vợ à, đầu anh đau quá. Vợ ơi, Mạn Mạn, xoa đầu anh được không?"
Tôi đã rất sợ hãi khi nghe cái tên đó phát ra từ miệng hắn.
Mẹ chồng cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay Lục Mẫn lắc lắc.
"Tốt quá con trai, mẹ biết con vẫn chưa quên nó mà, một ngày làm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, các con làm vợ chồng hơn mười năm, con ly hôn Chu Gia Kỳ đi, con đi tìm Thẩm Mạn trở về đi!”
Đáng tiếc Lục Mẫn không trả lời bà ta, chỉ dựa vào vai bà ta ngáy khò khò.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, túm tóc mẹ chồng giáng cho bà ta hai cái tát.
"Bà già chết tiệt, hôm nay nếu không dạy cho bà một bài học, vậy thì bà không biết viết chữ “ch*t” như thế nào nữa!”
Lục Mẫn ngủ quên trên sô pha, tôi đánh mẹ chồng ngay bên cạnh.
Bà già này đầu cũng cứng thật đấy, dưới tay tôi ăn đòn bao nhiêu lần rồi mà còn không chừa, đúng là chỉ nhớ ăn không nhớ đòn mà!
Nhưng Lục Mẫn ở ngay bên cạnh tôi, nên tôi không dám ra tay quá nhiều, đánh người cũng rất thận trọng, một tay nắm tóc, đánh ở chỗ kín đáo, không để người khác nhìn thấy dấu vết.
Mẹ chồng tôi bị tôi đánh đến mức xấu hổ chạy lên lầu khóa cửa lại, Lục Mẫn ngã xuống đất, miệng vẫn lẩm bẩm một mình.
"Vợ ơi —“
Tôi tức giận đến mức đá mạnh vào người Lục Mẫn.
"Hừ, đồ khốn!”
“Cô ấy tốt như vậy, còn đi ngoại tình lừa dối, thứ bỏ đi, giờ lại làm ra vẻ si tình!”