5.
Ch*t rồi ch*t rồi ch*t rồi, sao Lục Mẫn lại tự dưng trở về chứ.
Tôi ngay lập tức nhặt chiếc tạp dề trên mặt đất mặc vào người, sau đó chạy xuống nhà, vừa đưa tay vò vò mái tóc, cào vào mặt và cổ mấy cái.
Làn da của tôi mỏng manh mềm mại, khi tôi tác động một chút lực sẽ có một vài vết đỏ lập tức hiện lên.
“Chồng ơi — híc híc híc —“
Tôi lao vào vòng tay của Lục Mẫn, vòng tay ôm lấy cổ hắn và khẽ nức nở.
“Em không biết cách làm bữa sáng mà mẹ thích. Khi em bảo mình gọi đồ ăn ngoài đi, bà ấy lại đánh em. Em sợ lắm, hu hu hu hu."
"Có chuyện gì vậy cưng, để anh xem nào."
Lục Mẫn nắm lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên mặt tôi, lông mày rậm cau lại.
“Bà ấy tát vào mặt em à?"
"Con trai, con trai, cuối cùng con cũng quay lại —“
“Con còn không về mẹ sẽ bị con đ* này đánh ch*t. Trên đời có loại đàn bà nào mà dám đánh mẹ chồng còn không nấu cơm, con đuổi ngay con hồ ly tinh này ra ngoài ly hôn với nó đi!”
Mẹ chồng loạng choạng lao xuống cầu thang, vỗ đùi, hét toáng lên như một bà điên.
Tôi trốn đằng sau Lục Mẫn trong sợ hãi.
"Ông xã, bà ấy muốn ăn bánh bao thịt bò, cháo lúa mạch đậu đỏ, sandwich và trứng. Tám giờ ba mươi phút em đã phải đi làm, trong thời gian ngắn như vậy em thật sự không thể làm được nhiều việc như vậy."
Lục Mẫn sốt ruột kéo cà vạt ra và nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
“Lại nữa rồi, con vừa mới lấy Gia Kỳ vào cửa, mẹ lại làm như vậy nữa?”
"Chỉ là một bữa sáng mà thôi, lấy ly sữa luộc trứng gà cũng phải rắc rối như vậy nữa, có ba người mà tận sáu bảy món khác nhau, mẹ không thấy quá đáng à?”
Mẹ chồng ngừng vỗ đùi, kinh ngạc nhìn Lục Mẫn.
“Mẹ quá đáng? Mẹ làm vậy chẳng qua cũng chỉ là vì nghĩ cho Dương Dương. Trên tivi nói dinh dưỡng phải toàn diện, nếu không đứa trẻ sẽ không cao lớn. Mẹ làm thêm vài món bữa sáng cho con mình thì có gì sai? Sao có thể gọi là quá đáng chứ?”
Lục Mẫn cười lạnh một tiếng.
"Thôi đi, hồi nhỏ mẹ có nấu bữa sáng cho con không? Sáng nào con cũng tự nấu mì ăn, con không phải vẫn cao à? Bây giờ ngày nào mẹ cũng đòi hỏi nhiều như vậy?"
Khi kể về những gì đã xảy ra khi hắn còn nhỏ, mẹ chồng đột nhiên cảm thấy có lỗi, bà ta rụt cổ lại hét lên: "Hồi đó Thẩm Mạn cũng làm như vậy mà! Thẩm Mạn làm được, nó dựa vào cái quái gì mà lại không làm được chứ”?
6.
Khi nhắc đến Thẩm Mạn, Lục Mẫn sững người một lúc.
Thẩm Mạn đã làm bà nội trợ hơn mười năm, ngày ba bữa đều làm phong phú khác nhau, dậy từ trước bình minh và chuẩn bị một bàn lớn đầy ắp bữa sáng, nhưng cô ấy chưa bao giờ phàn nàn.
Thấy hắn đứng ngẩn ngơ, tôi ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc hai cái.
"Chồng à, sao có thể giống nhau được? Nhiệm vụ của Thẩm Mạn là hầu hạ anh, còn em lát nữa còn phải đi làm, hôm nay Thẩm tổng tới bàn kế hoạch, nhìn mặt của em đi, tí nữa gặp người khác thế nào đây!”
"Còn nữa, chuyến bay của anh lúc chín giờ ba mươi, còn muộn nữa anh sẽ không đến không kịp, chuyện của mẹ con bọn em tự mình lo được, anh đi công việc của anh trước đi."
“Vẫn là em biết lo cho đại cục, vợ à đợi anh trở về mua cho em thật nhiều quà.”
Lục Mẫn hôn tôi, đi đến bàn cà phê bên cạnh cầm hộ chiếu lên, hắn không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ chồng.
"Nhưng cưng à, đồ ăn bên ngoài quả thực không sạch sẽ. Thế này đi, mai em dậy sớm một chút làm bữa sáng đi, không cần quá phức tạp, chỉ cần mấy món đơn giản là được."
Lục Mẫn cầm hộ chiếu vội vàng rời đi, mẹ chồng thấy vậy liền thấy vậy liền dang hai tay ra, ngồi bệt xuống đất bắt đầu khóc.
“Tao hết giá trị với mày rồi đúng không, cái đồ vô tâm, mày cưới vợ quên mẹ, thấy tao bị nó đánh mà mày không nói một lời, một chút cũng không về phe tao!”
"Tao vất vả nuôi mày lớn lên, già rồi lại thành ra như vậy, không bằng tìm dây treo cổ đi còn hơn!”
Tôi cũng không chịu thua, bật khóc nức nở.
“Hu hu, mẹ, con xin lỗi, nhưng chỉ trong một giờ, con thực sự không thể làm được nhiều việc như vậy. Con xin lỗi—mẹ đánh con, con không nên chạy trốn—chồng ơi—“
Mẹ chồng ngừng khóc, giận dữ quát:
“Mày cái thứ chó đẻ này, rõ ràng là mày đánh tao, tao đánh mày khi nào?
"Đồ khốn nạn!"
Mẹ chồng từ dưới đất bò dậy, giơ tay định tát tôi, tôi nấp sau lưng Lục Mẫn chạy trốn.
Lục Mẫn bị ép giữa hai người, đưa tay ra để tách chúng tôi ra.
"Mẹ, mẹ thật quá đáng. Mẹ đánh Gia Kỳ trước mặt con. Sao mẹ có thể đánh người? Đừng đánh nữa mẹ—”
Mẹ chồng tức điên lên.
“Tao không đánh nó, nó vừa rồi đánh tao, nó đánh tao trước!”
“Nhìn vết tát trên mặt tao đây này!”
"Không tin hỏi Dương Dương, đúng, hỏi Dương Dương!”
7.
Dương Dương ngồi trên cầu thang, tay chống cằm xem náo nhiệt, khi mẹ chồng gọi, nó lập tức lon ton chạy xuống.
"Vâng, con đã nhìn thấy tất cả, con làm chứng!"
Mẹ chồng ôm lấy Dương Dương.
“Con ơi, nói cho bố con biết đi, con khốn đó vừa rồi có đánh bà nội không?”
"Nói đi, nói đi, nói đi bà nội dẫn con đi sân chơi!"
Nghe đến sân chơi, mắt Dương Dương sáng lên, ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói với Lục Mẫn.
"Đúng vậy, con nhìn thấy hết, là mẹ Gia Kỳ đánh bà nội!”
Lục Mẫn ban đầu bảo vệ tôi bằng một tay, nhưng khi nghe những lời của Dương Dương, hắn ngạc nhiên bỏ tay xuống.
"Gia Kỳ, em đánh mẹ anh trước thật sao?"
Mẹ chồng đắc thắng.
"Trẻ con còn có thể nói láo à! Chính là con ranh này đánh mẹ, con lập tức ly hôn với nó đi!”
Tôi nhún vai bất lực.
“Dương Dương, nói cho ba biết, có thật là bà nội đánh người trước không?”
“Con nói thật đi, mẹ dẫn con đi thủy cung, mua cho con Ultraman con thích nhất.”
“Ultraman!”
Đôi mắt của Dương Dương phát sáng như Ultraman, nó nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
"Đúng vậy, là bà nội đánh trước, bà nội đánh mẹ Gia Kỳ trước, mẹ Gia Kỳ không đánh lại!"
Nhìn thấy phản ứng của Dương Dương, Lục Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra. Hắn tức giận đến mức đập tay vào ngực, biến mình thành thánh gầm thét*.
*kiểu meme gầm thét ấy
"Mẹ, sao mẹ có thể ngang nhiên dùng đồ chơi để dụ trẻ con nói dối?”
“Mẹ làm cái trò gì vậy? Đó là cháu ruột của mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy!"
Mẹ chồng đang phát điên.
"A —— là Chu Gia Kỳ dùng đồ chơi dụ Dương Dương nói dối, không phải mẹ!”
Tôi cười gượng.
"Mẹ, mẹ nói cái gì thế, Dương Dương là do một tay mẹ nuôi nấng, hai người quan hệ rất tốt, con là người ngoài, nó sao có thể vì mấy món đồ chơi như vậy mà hãm hại mẹ chứ.”
"Đúng vậy, Dương Dương sẽ không vì đồ chơi mà nói dối hại mẹ đâu. Mẹ, mẹ thật sự quá hồ đồ rồi!”
Lục Mẫn một tay xoa xoa trán.
"Sáng nay trước thì đánh Gia Kỳ, sau lại dụ Dương Dương nói dối, mẹ có thể đừng phát bệnh nữa được không?"
8.
Hết lần này đến lần khác đau khổ, mẹ chồng tôi hộc máu. Bà ta cứng đờ cổ, trán nổi gân xanh, hoàn toàn mất đi lý trí.
"Mẹ kiếp, mày nghĩ con trai mày là cái gì! Lần trước tao đẩy Thẩm Mạn, nó lăn xuống cầu thang chảy cả máu, tao mua cho Dương Dương một miếng gà rán, nó sẽ làm chứng cho mày là Thẩm Mạn Mạn lăn xuống một mình!
“Nó đến mẹ ruột của mình còn phản bội được, thì bà nội của nó có gì mà nó không làm để phản được!”
“Mày cái thằng ranh láo toét này, mau nói cho bố mày biết, nói cho bố mày biết, có phải con chó cái kia đánh bà không, nói cho bố biết mày nói dối, nói cho bố mày biết!"
Mẹ chồng đang kéo chặt cánh tay của Dương Dương, trông vô cùng điên cuồng, Dương Dương sợ hãi, vùng vẫy khóc toáng lên.
“Bố cứu con, bố cứu con ——“
Lục Mẫn sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đi hai bước, không thể tin nhìn về phía mẹ chồng.
“Mẹ vừa mới nói cái gì, lúc trước là mẹ đẩy Thẩm Mạn?”
Nhìn vẻ mặt của Lục Mẫn, tôi "cười khúc khích" trong lòng, thầm nghĩ thật tệ.
Chính nhờ sự cố này mà tôi từ đầu quen biết với Lục Mẫn.
Tôi vào công ty bốn năm trước, lúc đó quan hệ giữa Lục Mẫn và Thẩm Mạn vốn đã không tốt. Hắn có rất nhiều bất mãn với Thẩm Mạn, cho dù tan sở cũng không muốn về nhà mà thường ngồi một mình trong phòng làm việc ngẩn ngơ.
Nếu hắn không về, tôi đương nhiên cũng không dám tan làm, vì vậy tôi ở lại văn phòng với hắn, hắn thỉnh thoảng sẽ phàn nàn với tôi, nói rằng bầu không khí ở nhà hiện tại khiến hắn ngột ngạt.
Tôi còn nhớ hôm đó trời rất lạnh, bên ngoài có bông tuyết bay lơ lửng, đèn trong tòa nhà văn phòng gần như tối đen, Lục Mẫn ngồi một mình sau bàn làm việc, uống bia.
"Gia Kỳ, cô cảm thấy người sao lại thay đổi nhanh như vậy?”
Lục Mẫn lắc cốc bia trong tay, trông có vẻ choáng váng.
“Cô ấy vốn là một cô gái tốt.”
“Khi tôi còn học đại học, nhà Thẩm Mạn có điều kiện hơn tôi, mỗi lần đến căn tin ăn cơm, cô ấy đều gọi thêm mấy món thịt, sau đó gắp hết thịt vào bát tôi, nói hôm nay không có thịt ngon, kêu tôi ăn hộ cho cô ấy.”
“Cô ấy bí mật giúp tôi trả khoản vay sinh viên để tôi tốt nghiệp đại học, rồi nhờ giáo viên nói rằng nhà trường đã miễn trừ cho tôi vì điểm tốt nghiệp loại giỏi của tôi.”
"Cô ấy luôn tốt bụng và bao dung như vậy, cô ấy luôn cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của tôi khi giúp đỡ tôi. Thẩm Mạn tốt như vậy, tại sao sau khi kết hôn, cô ấy lại trở nên như thế này?"