Cho Anh Nhìn Về Em

Chương 28: Thề Nguyện Là Sự Trông Chờ Vô Vọng Nhất Thế Gian




Spoiler Chương 28: Thề Nguyện Là Sự Trông Chờ Vô Vọng Nhất Thế Gian

Vì sợ hãi nên cần phải dùng những từ ngữ mạnh mẽ để trấn an, liệu có thể thực hiện được hay không là chuyện của sau này, ít nhất thì hai chữ đó có thể khiến chúng ta tin rằng vẫn còn có sau này.

.

Lên lớp Mười một, việc học tập của Cát Niên càng trở nên căng thẳng hơn, tuy Bộ Giáo dục đã có công văn nghiêm cấm việc dạy thêm vào ngày cuối tuần và ngày nghỉ tại các trường trung học và tiểu học, nhưng những trường điểm như trường Trung học số 7 này không có trường nào là không ngoài mặt tuân thủ bên trong vẫn dạy thêm như thường. Thứ Bảy nào Cát Niên cũng phải cùng các bạn đến lớp đi học như ngày thường, như vậy, thời gian cô có thể dành cho Vu Vũ trở nên vô cùng ít ỏi. Thế nên, cô không thể không nói dối bố mẹ rằng mỗi tuần mình phải đến làm bài tập với các bạn cùng lớp. Kiểu nói dối này quá vụng về nhưng người nghe có lẽ cũng chẳng mấy bận tâm. Bố mẹ Cát Niên từ trước đến giờ vẫn an tâm về cô con gái của mình, họ cảm thấy dù Cát Niên có đi đâu cũng sẽ rất ngoan, chẳng gây ra chuyện gì, nên cũng chẳng hơi đâu mà đi điều tra xem con gái mình đi đâu.

Cho dù là như vậy, nhưng chuyện mỗi tuần gặp nhau một lần của Cát Niên và Vu Vũ dần dần cũng trở thành vấn đề. Được “bạn bè” giới thiệu, cuối tuần Vu Vũ đi làm thêm ở quán Internet để kiếm tiền ăn. Trong thành phố, quán Internet vào thời điểm đó vẫn còn trong thời kỳ hình thành, phần lớn khách hàng ở đây đều là thanh niên hư hỏng. Cát Niên vào đó rất nhiều lấn để tìm Vu Vũ, lần nào cô cũng bị cái mùi hôi hám của không khí và khói thuốc lá bên trong làm cho đau hết cả đầu.

Thời gian đánh cầu của Vu Vũ phải phụ thuộc vào thời gian làm việc ở quán, nếu thật sự không đi được, cậu sẽ báo trước với Cát Niên. Cát Niên không thích nơi đó nhưng cô không thể khuyên Vu Vũ đừng làm ở đó được. Vu Vũ không giống cô, ít ra cô còn có bố mẹ, còn Vu Vũ thì sao chứ? Chẳng nhẽ lại dựa vào người bà già yếu như ngọn đèn trước gió hay sao? Chỉ dựa vào trợ cấp của nhà nước thì không đủ sống nên cậu phải tự lo liệu mình.

Thời gian làm việc ở quán Internet thường là không phân ngày đêm, có lúc cho dù Vu Vũ đến đúng như đã hẹn trước, nhưng Cát Niên nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt cậu, cô lại không nhẫn tâm “hành hạ” cậu trên sân cầu thêm một lần nữa. Có lần vừa đánh hết trận cầu, Vu Vũ lâu rồi không hề phát bệnh bỗng ngã lăn ra sân khiến cho Cát Niên sợ đến mức hồn bay phách lạc. May mà lúc đó ở sân không có ai quen cả, sau khi cậu qua cơn co giật, Cát Niên cố hết sức mới vực được Vu Vũ lên, thoát ra khỏi đám người vây quanh sân bóng. Do vậy, nơi hai người gặp gỡ hàng tuần chuyển từ sân cầu lông đến chỗ gặp gỡ của họ ngày xưa. Vu Vũ lúc nào cũng rất mệt, đánh cầu lông không được bao lâu đã thở hổn hển, Cát Niên cũng không bắt ép cậu đánh tiếp. Đánh cầu vốn chỉ là một cái cớ, điều mà cô mong muốn là tìm một nơi yên tĩnh để ngồi cùng cậu một lúc. Cứ như vậy, Vu Vũ thường nằm ngủ dưới gốc cây lựu, Cát Niên ngồi bên cạnh cậu ngắm nhìn dòng người và xe cộ nhỏ tít phía xa, chỉ đơn giản thế thôi nhưng trong lòng cô lại vô cùng hạnh phúc.

Vào ngày cuối tuần trước kỳ thi học kỳ hai của lớp Mười một, Vu Vũ theo lệ vẫn tới quán Net làm việc. Cát Niên ở nhà học tới xế chiều, bỗng nhiên thấy lo lắng cho ngày thi thứ hai của Vu Vũ, kết quả học tập của cậu không được tốt lắm, nếu không ôn tập thì thể nào cũng có một cơ số môn không qua được. Hồi đó trường bổ túc dạy nghề mà Vu Vũ học cũng tham gia vào kỳ thi cuối kỳ diễn ra trên toàn thành phố, Cát Niên nghĩ, tuy đối với trình độ của Vu Vũ thì nước đến chân mới nhảy cũng chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng ít ra cô có thể chỉ cho Vu Vũ một số trọng điểm để ôn thi.

Cát Niên nói với mẹ rằng cô có bài toán không hiểu nên phải đến nhà bạn Trần Khiết Khiết nhờ giảng hộ. Gần đây, Trần Khiết Khiết đã trở thành một cái cớ mà cô sử dụng nhiều lần, bởi hôm trước, lớp cô sắp xếp lại chỗ ngồi, Trần Khiết Khiết đã yêu cầu được ngồi cạnh cô. Ở trên lớp, Cát Niên không thân với bạn nào, tuy cô với Khiết Khiết chẳng phải thân thiết, nhưng khi nói dối thì cái tên này tự nhiên buột ra. Đến mẹ cô cũng biết cô có một người bạn nữ cùng lớp tên là Trần Khiết Khiết, còn Khiết Khiết ở đâu thì mẹ cô không biết, Cát Niên cũng không biết.

Quán Net vẫn tối tăm như mọi ngày, khói thuốc mù mịt, những gương mặt chăm chú một cách đầy hứng thú trước thứ ánh sáng mờ của màn hình trông có đôi phần kỳ lạ, con gái ở đó không nhiều, Cát Niên vén tấm màn dày lên rồi đi vào phía trong, bao nhiêu ánh mắt tập trung vào khiến cô thấy lạnh cả sống lưng.

Cát Niên ngượng ngùng đứng bên trong quan sát xung quanh hồi lâu, rồi cúi đầu đi đến quầy thu ngân, ở đó có một cô gái tóc vàng xù mì sành điệu và hai người con trai lạ.

“Xin hỏi Vu Vũ có ở đấy không ạ?” Cát Niên vịn vào bàn dè dặt hỏi.

“Vu Vũ?” Một người trong số đó đang lắc lư theo nhạc nhìn Cát Niên. Cát Niên phát hiện cổ tay anh ta có hình xăm màu đen không rõ hình dạng, cô vội quay mặt đi, cúi gằm xuống.

“Cô là gì của cậu ta, tìm cậu ta có việc gì?” Anh ta không hề che đậy cái nhìn đầy thô thiển của mình với Cát Niên.

Cát Niên không ngờ mình tới tìm người mà lại phải trả lời những câu hỏi thế này, cô lắp bắp nói: “Em là bạn thân cậu ấy.”

Cậu thanh niên xăm mình nhìn một cậu bạn khác, không khỏi kinh ngạc cười: “Mày xem thằng Vu Vũ thế nào ấy nhỉ? ‘Bạn’ tới tìm nó không ít chút nào, lại toàn các em xinh khủng khiếp nữa chứ, khốn kiếp thật!”

“Mày ngưỡng mộ à? Hay là mày tìm lấy mấy đứa đi, nếu không thì hỏi thằng Vu Vũ xem, có đứa nào dùng không hết thì nhường mày một đứa.”

Mấy tên con trai cười trơ trẽn, trong lòng Cát Niên cảm thấy vừa xấu hổ, vừa sợ hãi. Nhưng cô đã tới đây rồi thì phải tìm bằng được Vu Vũ, thế nên cô hỏi lại: “Vu Vũ có ở đây không?”

Một tên con trai khác tới gần Cát Niên trêu chọc, “Nó không có ở đây. Nhưng có các anh đây, hay là chúng ta cũng kết bạn với nhau? Vu Vũ có cái gì thì anh cũng có cái ấy, không chừng bọn anh còn thú vị hơn cậu ta ấy chứ.”

Cát Niên hoang mang lùi lại phía sau: “Cậu ấy không có ở đây, thế thì, thế thì em đi về đây.”

Cô gái tóc vàng sành điệu trừng mắt nhìn hai gã thanh niên: “Chúng mày mất dạy nhỉ, xem xem chúng mày đã làm chú thỏ trắng nhỏ bé này sợ đến mức nào rồi.” Cô gái chuyển cái nhìn về phía Cát Niên, từ tốn nói: “Đến KK, chắc Vu Vũ ở đấy đấy.”

Nói xong cô ta liền cắm đầu vào máy tính chơi tiếp, vài giây sau vẫn thấy Cát Niên đứng đấy dù đã biết được Vu Vũ ở đâu.

“KK ở đâu ạ?” Cát Niên ngại ngùng hỏi.

Vào thời điểm đó, KK là sàn nhảy thu hút nhiều thanh niên nhất tại thành phố G, giá cả không đắt lắm, âm thanh cực mạnh, bên trong loại người nào cũng có, tốt xấu lẫn lộn. Theo chỉ dẫn của cô ta, Cát Niên nhanh chóng tìm thấy nơi đó.

Đứng trước đèn quảng cáo lấp lánh sắc màu tại cửa ra vào của KK, Cát Niên có đôi chút buồn bã. Vu Vũ đã nói dối cô. Thật ra Cát Niên không trách Vu Vũ vì không giữ được lời hứa một tuần đánh cầu lông một lần với cô, nhưng việc cậu không thành thật nói rõ lý do thất hẹn đã làm Cát Niên đau lòng. Cô không muốn tin rằng cái mà Tiểu hòa thượng của cô gọi là bận rộn thực ra là chơi bời ở nơi đó.

Cuộc sống trước đây của Cát Niên trong lành như nước tinh khiết, vừa đẩy cánh cửa của KK đi vào, cô liền thấy mình như rơi vào một thế giới xa lạ. Lúc vừa bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và ánh sáng chói lọi bên trong khiến cô không biết phải làm thế nào, bước chân ngập ngừng. Cô tiến vào trong thêm vài bước nữa, xung quanh toàn người là người, nhưng trong cái nơi tối tăm và ánh đèn xen lẫn nhau này mặt người nào cũng trở nên mờ ảo không nhận ra được.

Cát Niên đứng đơn độc trong sự huyên náo và điên cuồng, lòng cô thấy chán nản. Cô biết mình không thể nhận ra Tiểu hòa thượng trong đám người hỗn loạn này. Hai người họ vốn là đôi bạn cùng hoàn cảnh dựa vào nhau mà sống, giờ đây, Vu Vũ đã bước vào một thế giới khác hoàn toàn xa lạ với cô.

Trong không gian chật chội, có rất nhiều người đi đi lại lại bên cạnh Cát Niên tựa như những bóng đen. Vu Vũ, cậu bạn lười biếng lim dim mắt dưới những cánh hoa lựu màu đỏ, nở nụ cười với cô trong cơn gió mát lành, người luôn tỏa ra hào quang sáng chói, lẽ nào cậu ấy cũng là một phần của bóng tối này ư?

Cát Niên không còn hy vọng tìm thấy Vu Vũ, nhưng cô lại không nỡ bỏ đi, cô đứng thẫn thờ như một con ngốc, cho đến tận khi có người từ trong bóng tối kéo lấy tay cô.

Cô giật mình, quay đầu lại thấy cái đầu trọc quen thuộc, lúc này cô mới vui vẻ cười. Nhưng Vu Vũ lại không cười, hình như miệng họ nói điều gì đó nhưng tiếng nhạc thật sự quá to, ai cũng không thể biết đối phương đang nói những gì.

Vu Vũ không chờ Cát Niên đồng ý, cậu đã kéo tay Cát Niên lôi ra ngoài, đến cửa, cả thế giới bỗng chốc trở nên im lặng.

“Cậu chạy đến nơi này làm gì? Ai bảo cậu đến?” Có lẽ vẫn chưa quen với không khí yên lặng bên ngoài, Vu Vũ chưa bao giờ nói lớn đến vậy.

“Đến tìm cậu. Mấy người ở quán Net nói cho tớ biết.”

Cát Niên dường như nghe thấy Vu Vũ chửi thề một câu gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

“Cậu không vui à?” Cô nhìn chằm chằm vào Vu Vũ và hỏi.

“Cát Niên, đây không phải là nơi cậu có thể đến. Về đi, từ sau đừng đến nữa, tớ sẽ tự đi tìm cậu.”

“Đây lại là nơi cậu nên đến sao? Vu Vũ, ngày mai phải thi rồi!” Cát Niên thấy mình như có ngàn vạn lý do để ngăn cản Vu Vũ đến nơi này, nhưng dường như cô lại vừa nói ra một lý do vớ vẩn nhất.

Vu Vũ cúi đầu cười: “Thi đỗ hay không thì khác gì nhau? Cát Niên cậu nghe tớ nói này, cậu quay về ôn tập cho tốt, sau này cậu nhất định phải thi được vào một trường đại học nổi tiếng, trở thành một người có trình độ, sống những ngày tháng hạnh phúc, cuộc sống của cậu phải là như thế. Nhưng tớ không giống cậu.”

“Đây là lần đầu tiên cậu nói chúng ta không giống nhau, trước đây tớ luôn nghĩ chúng ta rất giống nhau.” Giọng Cát Niên rất nhỏ, “Vu Vũ, cậu cùng tớ rời khỏi chỗ này có được không? Tớ không thích nơi này, cũng không thích những người bên cạnh cậu.”

Sự im lặng của Vu Vũ khiến cô cảm thấy yêu cầu của cô thật vô lý. Từ trước đến giờ Cát Niên chưa từng nghĩ đến việc, những thứ cô không thích thì có thể tác động gì đến Vu Vũ chứ?

Quả nhiên, nụ cười của Vu Vũ trở nên rất miễn cưỡng.

“Đồ ngốc, giả sử tớ cũng nói rằng tớ không thích cuộc sống hiện giờ của cậu, tớ không thích những người bên cạnh cậu, cậu có thể thay đổi không? Cậu có thể khiến cuộc sống của cậu chỉ có tớ được không?”

Câu hỏi này của Vu Vũ thật ra là chỉ hỏi lấy lệ mà thôi, trong lòng cậu tự có đáp án rồi.

Nhưng Cát Niên nói: “Tớ có thể!”

Câu trả lời của cô rất dứt khoát, cánh cửa trái tim cô mới chỉ để ngỏ một lần, nếu như Vu Vũ không bước qua được cánh cửa này, thì chỉ còn lại một mình cô đơn côi với vô vàn phong cảnh.

“Tớ có thể, Vu Vũ. Chúng mình sẽ mãi mãi giống như trước kia, mãi mãi không bao giờ thay đổi…”

Có lẽ trong sâu thẳm trái tim Cát Niên đã có cảm giác bất an, chỉ có người đang bất an mới bất chấp tất cả để nói về cái gọi là “mãi mãi”. Vì sợ hãi nên cần phải dùng những từ ngữ mạnh mẽ để trấn an, liệu có thể thực hiện được hay không là chuyện của sau này, ít nhất thì hai chữ đó có thể khiến chúng ta tin rằng vẫn còn có sau này.

Vu Vũ vẫn mỉm cười.

“Nhưng tớ không thể, Cát Niên, xin lỗi, tớ không thể.”

Thề nguyện vốn dĩ là sự chờ đợi vô vọng nhất trên thế gian này, lẽ nào cô không hiểu điều đó ư?

Cát Niên lẩm bẩm thốt ra mấy chữ: “Ồ, thế à.”

“Vậy tớ về đây.” Cô im lặng một lúc, rồi chầm chậm quay người đi khỏi.

Cô đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, phía bên kia đường cũng vậy, cô nhìn thấy, nhưng không thể băng qua.

Vu Vũ đuổi đến nơi, thở hổn hển.

“Cát Niên, tớ… tớ không có ý đó.” Cậu có vẻ muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, “Ở nơi đó, vẫn còn một số người khác nữa, ít nhất họ không quan tâm tớ là con trai của một người phạm tội giết người.”

“Tớ cũng không quan tâm mà.” Cát Niên nói.

“Tớ biết, nhưng những điều trong ký ức mà tớ có thì cậu cũng có, cậu cũng giống như tớ vậy.”

Đèn xanh đã sáng, Cát Niên nhìn Vu Vũ, khuôn mặt cậu vẫn gầy gò xanh xao như mọi khi, vừa nãy cậu chạy nhanh quá, nhưng mặt cậu không thấy đỏ ửng mà lại càng trắng bệch ra. Cậu con trai này, tốt đẹp biết bao trong lòng Cát Niên.

Đột nhiên, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cát Niên lại đưa tay sờ nhẹ lên má Vu Vũ, khoảnh khắc bàn tay chạm vào da thịt cậu bỗng khiến cô giật mình thức tỉnh, cô vội rụt tay lại, xấu hổ đến nỗi chẳng có cái lỗ nào để chui xuống.

Khuôn mặt Vu Vũ thoáng lộ vẻ khó hiểu.

“À, ồ, cái đó, tớ nhìn thấy trên mặt cậu có một giọt mồ hôi.” Cát Niên vội vàng giải thích, cũng chẳng để ý xem là có miễn cưỡng quá hay không.

Vu Vũ nghe cô nói vậy, cũng vội vàng vừa cười vừa dùng mu bàn tay lau mặt.

“Lúc nãy chạy vội quá. Cát Niên, cả đời này chúng mình luôn là bạn tốt, bạn tốt nhất, tốt nhất.”

“Bạn tốt? Đúng vậy, chúng mình mãi mãi là bạn tốt.” Cát Niên gật đầu lia lịa, như thể cô cùng tán đồng với ý kiến của cậu, sau đó cô quay đầu nhìn về phía đường đối diện.

“Đợi đèn xanh nữa thì lâu lắm, Vu Vũ, cậu không cần đi cùng tớ đâu, phía bên kia là bến xe buýt rồi.”

Lúc này, họ đều nghe thấy âm thanh gấp gáp của tiếng còi xe vang lên bên phía đường có tín hiệu đèn xanh, hóa ra có một chiếc xe màu đen đang dừng phía đầu đường, nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã quên mất sự tồn tại của tín hiệu đèn giao thông. Cát Niên nhìn về phía đó, vừa vặn thấy cánh cửa sau ô tô đang từ từ kéo lên ngay đối diện cô.

Vu Vũ nói: “Người ngồi trên chiếc xe đấy buồn cười thật. Tớ tiễn cậu lên xe buýt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.