Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 10-2




“Thiên Chân”, anh biện giải một cách khó khăn, trái tim thêm một lần nữa co thắt lại vì sự buông xuôi trong lời nói của cô. “Quá khứ của anh quá phức tạp, trước khi có người tìm đến trả thù, anh cũng đã định sẽ bắt đầu lại một cách đường hoàng với em, việc anh phải đẩy em ra là vì anh không biết được mình đang phải đối mặt với điều gì, anh không muốn em sẽ bị bất cứ sự tổn thương nào, cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với em, không muốn em đau lòng. Vì thế, chẳng bằng làm cho em bớt yêu anh một chút….” “Bớt yêu anh một chút? Không muốn em bị tổn thương?”, Thiên Chân cười mỉa mai, mắt đã nóng lên, “Anh có biết hay không, người có thể làm tổn thương em, làm em tổn thương sâu sắc nhất, chỉ có anh thôi. Anh đã từng nghĩ đến hay chưa, nếu như lần này anh chết đi, em sẽ phải đối mặt với tình cảm đó thế nào đây? Làm thế nào để quên được anh?” “Anh muốn em tin rằng anh yêu em thế nào đây? Yêu một người là toàn tâm toàn ý tin tưởng vào người đó, là chân thành và hoàn toàn không giữ gì lại cho mình. Anh nói quá khứ của anh đen tối, vậy thì vì sao anh chấp nhận bộc lộ sự thảm hại của mình trước mặt Lucia nhưng lại kín như bưng với em? Anh có thể nhận sự giúp đỡ của chị ấy nhưng lại không tin là em có đủ dũng khí để cùng anh đối mặt với tất cả? Anh nói anh không cần em, điều đó đúng, đó mới là tiếng nói thực tâm của cõi lòng anh. Tâm lý phòng thủ của anh quá mạnh, cơ bản không để cho người khác dễ dàng bước vào thế giới của anh. Ngày trước anh yếu đuối và bất lực, nên anh có thể tiếp nhận Lucia, nhưng giờ đây anh là Kevin Chun tiếng tăm lừng lẫy, đủ mạnh mẽ lớn lao, thế nên anh cảm thấy bất kể chuyện gì cũng có thể một mình gánh vác, ngay cả tình yêu anh cũng cho rằng không cần thiết, bởi vì anh sợ đánh mất, thế nên anh sẽ không yêu một người nào giống như yêu Lucia nữa.” 

Bằng giọng nói lãnh đạm, cuối cùng cô cũng đã nói ra được sự thực mà ngay chính bản thân cô từ trước đến nay cũng chưa từng dám đối diện. Điều mà cô quan tâm, cũng là điều làm cô đau khổ, chính là việc anh không đủ yêu cô, không đủ tin tưởng cô. Tần Thiển nhìn cô, trên mặt không còn chút máu, bàn tay cầm cốc không ngừng run lên, các ngón tay đều trắng bệch. Nhưng rồi anh chỉ nhìn trân trối vào cô, đồng tử gần như muốn vỡ ra mà không nói được một lời nào. Cơ bản là anh… không thể phản bác. 

Những điều mà cô nói hoàn toàn là sự thật, là sự thật mà anh trải qua sự giằng co đau đớn, tự mình nếm trải mới hiểu được ra, cũng là điểm chết mà anh không thể nào hóa giải nổi kể từ sau khi anh phát hiện ra trái tim mình đã hoàn toàn chìm đắm vào cô. Còn Thiên Chân vốn thông minh sáng suốt nên đã nhận ra điểm mấu chốt đó từ lâu. Giờ đây, anh đã hoảng sợ, hỗn loạn, hoàn toàn không còn khả năng chiến thắng. 

Nói gì đây? Anh nên nói gì để có thể giữ cô lại đây? Sự báo ứng của anh đã bắt đầu rồi. “Thiên Chân, đừng lấy cậu ta… Hãy ở lại bên anh”, anh cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình dần dần đông cứng lại, nó đang phong tỏa tất cả hơi ấm của cuộc đời anh. 

“Không thể được”, cô dứt khoát nhấn vào từng chữ một. Anh đã yếu ớt nói ra từ “đừng” chứ không phải “không cho phép” cứng rắn như lúc đầu. Nhìn người đàn ông vốn từ trước đến nay vẫn bình tĩnh và ung dung hoảng hốt không biết phải làm gì, sắc mặt trắng nhợt ra, Thiên Chân cảm thấy hả hê sung sướng, nhưng cũng buồn bã vô cùng. 

Đã từng có một thời anh dạy cô cách trấn tĩnh và kiên định, thản nhiên đối mặt với sự nóng lạnh thất thường của nhân thế, sáng suốt để nhìn ra muôn hình vạn trạng của người đời, vậy mà hôm nay, cuối cùng cô lại lấy chính đòn của anh để quật lại anh. “Anh đã từng nói rồi, nếu như em tìm được một người yêu thương em thực sự, thì anh sẽ chúc phúc cho em”, cô đứng dậy, khẽ cười: “Em đã tìm được rồi, hy vọng anh sẽ giữ lời.” Bằng đòn cuối cùng, cô đóng chặt anh trên cây thập giá do chính anh đã tự dựng nên, chính xác và ác nghiệt. 

Còn cô quay người bước đi, không hề lưu luyến một chút nào. Tần Thiển ngồi chết lặng nguyên tại chỗ, cảm thấy một nỗi đau như tim gan đã vỡ toác ra. Anh kinh ngạc cúi đầu, thấy một lỗ hổng đã xuất hiện trên ngực mình, máu tươi ướt đẫm. Hóa ra cô đã lấy trái tim anh rồi mang đi một cách không thương tiếc. Nghe nói có nhiều khi, nếu như không thể tìm lại trái tim mình kịp thời, thì sẽ mất đi mãi mãi. 

Ái dục sinh tử, buồn vui sướng khổ, thời gian trôi qua quá nhanh, còn chúng ta thì lại luôn học được một cách chậm chạp, lĩnh hội được khi đã muộn, nên chỉ có thể giương mắt nhìn hạnh phúc trôi tuột khỏi kẽ tay như từng hạt cát, thế nào cũng không thể vãn hồi. Sống ở trong thành phố thực sự rất khó cảm nhận được sự đổi thay giữa các mùa, những bài báo về thời trang mà hàng ngày đều phải qua tay xử lý đều là những kiểu mẫu mới được trưng bày trước vài tháng, những người phụ nữ hiện đại dù là mặc áo khoác, vẫn chân trần đi giày cao gót, bất kể dưới chân có lạnh tới mức nào vẫn cứ để gió lạnh vù vù tra tấn bản thân mình. Thiên Chân nhìn đôi giày Converse dưới chân mình, cài áo gió lại, bất giác tự cười giễu mình, việc mang thai lại khiến cho cô quay trở về thời học sinh với những phục trang thoải mái. 

Mùa thu dần rõ rệt hơn, mưa mù giăng khắp thành phố, những công trình kiến trúc ở đằng xa đều bị phủ lên một lớp áo màu xám mông lung, nhìn như không có thực. Thiên Chân nhớ hồi còn học phổ thông, cô đã rất thích câu “Thử hỏi nhàn sầu chừng mấy hả? Một sông khói thuốc, đầy thành tơ liễu, mưa đổ lúc mai vàng” trong bài “Thanh ngọc án” của Hạ Chú[7], không biết tại sao lại cảm giác thấy một nỗi buồn thương và man mác khó nói thành lời. [7] Một nhà viết từ đời Tống. 

Chỉ có điều, năm tháng đẹp tươi, ai là người cùng hưởng[8]? [8] Vẫn là một câu khác trong bài “Thanh ngọc án.” Trong những suy nghĩ bấn loạn, từng hạt mưa theo gió hắt vào mặt, Thiên Chân lùi về sau một bước theo tiềm thức, sau đó ngẩng đầu lên, chợt thấy trên đầu mình đột nhiên là một bóng rợp đầy ấm áp. 

Cô ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trang nghiêm trước mắt mình, ngay lúc đó không nói được một lời. Trong hơi thở là mùi nước hoa dìu dịu của anh, chỉ có điều mùi khói thuốc lại đậm hơn một chút. “Thiên Chân”, Tần Thiển nhìn chăm chú vào mi mắt đang rung động trong sự hoảng hốt của cô, khẽ khàng gọi tên. 

Vì không đi giày cao gót nên cô đã thấp đi khá nhiều, chỉ đứng đến vai anh. Chẳng phải người ta vẫn bảo mang thai thì sẽ béo lên một chút hay sao? Thế nào mà cô trông càng mảnh mai hơn trước? Phát hiện đó khiến anh chau mày lại với vẻ không vui. Ở xung quanh vẫn còn các đồng nghiệp đang đứng chờ, Thiên Chân nghe thấy bọn họ đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau. 

Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận. Làm sao anh có thể đến công ty cô kia chứ? Ở đây làm gì có ai không biết anh? Thế nào cũng sẽ lại gây ra một loạt tin đồn thổi, chẳng lẽ anh không để ý đến chuyện đó à? Cứ coi như anh không để ý, nhưng cô thì sợ bị mất mặt. “Đi thôi”, anh nắm lấy tay cô, đưa cô xuống cầu thang. Thiên Chân giống hệt như bị thiêu cháy, muốn giằng tay ra, nhưng bị anh siết chặt nên làm thế nào cũng không thoát nổi bàn tay đó. 

Ở sau lưng vẫn có vô số cặp mắt đang đổ dồn vào họ, Thiên Chân giận dữ cắn môi, nhưng không thể nào trở mặt với anh ngay tại nơi đó được. Một chiếc xe màu bạc xé ngang màn mưa dừng ngay trước mặt họ. “Thiên Chân, lên xe đi”, Trần Úc mở cánh cửa xe rồi đứng chắn ngay phía trước hai người. 

Thiên Chân sững sờ. Thiên Chân, lên xe đi. Từng có lúc Tần Thiển ngồi trong xe nhìn cô và Trần Úc thản nhiên nói vậy. 

Nếu như khi đó cô không đi với anh, thì liệu có phải giờ đây tất cả sẽ khác hay không? “Vincent, tôi nghĩ Thiên Chân là người tự do, tôi muốn nói chuyện với cô ấy, anh không có ý kiến gì chứ?”, Tần Thiển nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mắt mình, khẽ mỉm cười. “Tôi không có ý kiến gì”, Trần Úc nhìn Tần Thiển với khuôn mặt hoàn toàn phẳng lặng, “Tuy nhiên mong anh hãy nhớ cho rõ, hiện giờ Thiên Chân là vợ sắp cưới của tôi.” 

Bàn tay Thiên Chân đột nhiên bị siết chặt hơn, bị đau nên cô không thể không ngẩng đầu nhìn sang Tần Thiển, chỉ nghe thấy anh nói thản nhiên: “Vincent, anh phòng bị với tôi như vậy là do anh không tin vào bản thân mình, hay là không tin tưởng Thiên Chân?” Vừa nói vừa cười, Tần Thiển đã bắn trúng cả hai đích. Đã nói tới mức đó, nếu như Thiên Chân không phục tùng chỉ có thể thấy rằng Trần Úc hoàn toàn không có chút trọng lượng nào. “Tối về đến nhà thì gọi điện cho anh”, Trần Úc dặn dò Thiên Chân một câu, sau đó cúi xuống khẽ hôn lên môi cô rồi quay người lên xe. 

Toàn thân Thiên Chân chết lặng, nhìn theo Trần Úc lái xe đi, song lại cảm thấy áp suất bên cạnh mình đột nhiên hạ xuống, hơi lạnh như mũi dao nhọn hoắt kề sát vào người. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh bên, song trên mặt anh không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ đưa tay ra mở cửa xe giúp cô. Thất thần nhìn ra mưa tuôn gió lạnh bên ngoài cửa sổ, không khí ấm cúng trong xe cũng không hề làm cho cô thấy dễ chịu hơn được chút nào. 

Cô sợ nhất khi anh không nói gì. Tâm trạng của người đàn ông đó xưa nay vẫn khiến cho người ta không sao nắm bắt nổi, đặc biệt là khi anh im lặng, ở bên cạnh anh quả thực có cảm giác như nghẹt thở. “Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?”, không thể chịu đựng nổi sự yên tĩnh như tra tấn người ta đó, Thiên Chân bướng bỉnh cất lời. 

“Đến nơi mà người khác không thể tìm thấy em, nhốt em lại đó, chỉ có mình anh biết em ở đâu thôi, em nói có được không?”, anh bình thản nói, rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc. “Anh đừng có nằm mơ”, cô đáp lại. Chiếc xe bỗng nhiên đánh vào lề đường rồi dừng lại. 

Nước mưa tạt vào cửa kính dường như tạo nên một khúc nhạc cuồng loạn, Thiên Chân nhìn Tần Thiển với vẻ bất an, biết rằng nhịp tim mình còn hỗn loạn hơn như vậy. “Anh…”, lời nói còn chưa kịp thốt ra, anh đã cúi người xuống, đôi môi nhanh như cắt đã nhằm vào trúng môi cô. Anh đưa tay ra giữ lấy gáy cô, hôn một cách dữ dội, hung hăng chiếm hữu sự ngọt ngào của cô, bất chấp sự chống đối của cô, sự đau đớn của cô, sự giằng xé của cô, giữ chặt lấy cô dưới cơ thể mình, mặc sức cưỡng đoạt. Cô là Thiên Chân của anh, anh muốn có cô, muốn cô tới mức phát điên lên được. 

Em biết em đang lựa chọn những tháng ngày mà sau này có lẽ em sẽ hối hận… Cô nói vậy. Bây giờ cô đã hối hận chưa? Cuối cùng cô đã tuyệt tình với anh, muốn rời bỏ anh ư? Làm sao anh có thể buông tay, làm sao buông tay được chứ? 

Thiên Chân lấy hết sức lực của mình, cắn anh, sống chết đẩy anh ra. Tần Thiển ôm lấy ngực, cúi gập người xuống, chau mày thở dốc từng hơi. Thiên Chân nhìn anh, mặt trở nên trắng nhợt… Hình như cô đã đẩy vào vết thương của anh, chắc chắn là anh đang rất đau. 

Nhưng rồi cô cố gắng kìm nén sự lo lắng dưới đáy lòng, ngồi co người trong ghế của mình, không hỏi gì, cũng không nhìn sang phía anh. Còn anh lấy tay lau vết máu trên môi, cười thản nhiên. “Đau quá, Thiên Chân”, giọng anh dịu dàng, “Hóa ra em cũng có răng sắc móng nhọn như vậy.” 

“Em đã bao giờ nói với cậu ta rằng, so với nụ hôn chuồn chuồn đạp nước của cậu ta thì em thích hôn kiểu này hơn chưa?”, anh ngước mắt lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu hút. “Anh điên rồi”, Thiên Chân nghiến răng mắng. Quán mỳ đó vẫn đông đúc như ngày trước. 

“Về lại chốn xưa, có cảm giác thế nào?”, người đàn ông ngồi đối diện lên tiếng hỏi. Thiên Chân cúi đầu ăn bát mỳ bò của mình, cố ý chiến tranh lạnh với anh. “Sinh nhật vui vẻ, Thiên Chân, party tối qua có vui không? Lúc mười hai giờ, anh nhìn thấy những chùm pháo hoa đó, rất đẹp, em đã cầu nguyện điều gì?” 

Thiên Chân ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Tần Thiển. “Vì sao anh lại biết?”, cô hỏi. Tần Thiển không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. 

Bởi vì tối hôm qua anh chỉ cách cô có một bức tường, anh nghe thấy những âm thanh phấn khích và nhộn nhịp bên kia, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy pháo hoa rực rỡ được bắn cho cô, tưởng tượng đến nhất cử nhất động của cô, sau đó cười một mình, uống rượu một mình tới lúc say. “Bánh sinh nhật là bánh dâu tây Charlotte à?”, anh lại hỏi. “Ừm, đặt trước nên mới có”, cô đáp. 

“Nhưng hễ những cái ngon đều bán rất chạy, lần đó chúng ta đến muộn quá thế nên không còn nữa, dù rằng có bánh phúc bồn tử, nhưng vẫn không phải là cái thực sự muốn.” “Anh từng nói là trong cuộc sống vốn luôn đầy ắp những sự thất vọng còn gì. Nhiều khi có thất vọng tới đâu, có luyến tiếc đến đâu, cũng phải đối diện với hiện thực, ai mà biết được sẽ lại gặp được sự lựa chọn tốt hơn chứ?”, cô nhìn anh, cặp mắt sáng trong. “Em đúng là một học sinh giỏi”, Tần Thiển cúi xuống cười, giống như tự giễu mình. 

Thiên Chân nhìn điện thoại, bảy giờ rưỡi. “Vội về nhà à?”, anh nhận thấy cử chỉ đó của cô, “Nhỏ nhen như vậy làm gì, có lẽ trong cuộc đời này, thứ mà em để lại cho anh cũng chỉ còn có đêm nay thôi.” Giọng nói của anh vẫn nhẹ như không, nhưng lại làm cho trái tim Thiên Chân đau nhói. 

London Eye trong đêm nay được nước mưa gội rửa trông càng thêm rực rỡ chói lòa. Tần Thiển quay người lại, nhìn người con gái nhỏ bé đang đứng cách xa vài bước lặng lẽ nhìn anh. Thở dài một tiếng, anh cởi găng tay da của mình ra, rút đôi tay đút trong túi áo của cô rồi đeo vào. 

Ánh mắt của anh đột nhiên hơi hoảng hốt. Nhớ đến lần đó ở tháp Eiffel, cô túm lấy chỗ thừa ra trên chiếc găng tay, ngẩng đầu nhìn anh cười nói, bàn tay anh to thật đấy. “Vì sao anh lại đưa em đến đây?”, cô hỏi khẽ. 

“Em từng nói em muốn ngồi trên London Eye mà”, anh ngập ngừng một chút, “Cùng với anh.” Trái tim cô đột nhiên co thắt lại. “Đó là trước đây”, cô nói bằng giọng điệu gấp gáp rồi đi về phía trước. 

“Chẳng phải anh sợ độ cao hay sao?”, nhìn về phía bánh xe khổng lồ đang quay chầm chậm, cô lúng túng. “So với việc mất em, chứng sợ độ cao có là gì?”, anh bình thản nói nhưng không nhìn vào cô. Cô quay người lại định bỏ đi. 

“Thiên Chân!”, anh giữ cô lại. “Nếu anh còn nói như vậy nữa em sẽ đi ngay”, cô nhìn anh lạnh lùng. “Em đang sợ à?”, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, “Tất cả những gì anh nói hiện giờ, từng câu từng câu đều là thật lòng, quyết không phải là đang giở thủ đoạn gì, nếu như em định rời xa anh thật, vậy thì em hãy chứng minh sự quyết tâm của mình cho anh xem, đừng trốn tránh nữa, như vậy đối với anh không công bằng.” 

“Được, em sẽ để anh thấy”, cô lạnh nhạt. Trong các khoang ngắm cảnh khác đều có đông người, đến khi tới lượt họ, chỉ còn duy nhất hai người khi các nhân viên đóng cửa vào. “Ha, có tiền có quyền quả nhiên cũng khác”, Thiên Chân cười giễu. 

“Tiền và quyền có thể biến bí ngô thành xe kiệu, giày thủy tinh muốn số nào cũng có, nhưng lại không thể nào tìm lại được cô bé Lọ Lem đã bỏ chạy.” “Tần tiên sinh quả là hài hước”, cô cong môi nói. Chỉ đáng tiếc là cô không phải công chúa trên tháp cao, anh cũng không phải là kỵ sĩ Đồ Long, ai cứu ai, ai yêu ai? Nếu như dùng nụ hôn đánh thức cô khỏi giấc mộng chìm sâu lại không thể thực lòng yêu cô, chẳng bằng cứ để cô ngủ mãi trong tòa thành đó. 

“Không thể tha thứ cho anh sao?”, khoang xe chầm chậm quay lên, anh nhìn xuống London mờ ảo trong đêm mưa bụi, khẽ khàng hỏi. “Sao anh lại cho rằng em có thể tha thứ cho anh?”, cô cười mỉa mai, “Với lại, anh muốn em tha thứ điều gì? Yêu anh mà không biết lượng sức mình, bị anh xoay như chong chóng, hay là việc anh suýt chết nhưng cũng không hề nói với em một tiếng? Tình cảm của anh đối với em, tất cả những việc anh làm từ trước đến nay đều không hề công bằng chút nào.” “Anh hiểu”, Tần Thiển không biện giải, mà thẳng thắn thừa nhận. Màn đêm đậm đặc bao phủ lấy khuôn mặt anh, khiến cho vẻ lạnh lùng vốn có càng trở nên ảm đạm. 

“Thiên Chân, từ trước đến nay anh vẫn không phải là một người dễ dàng từ bỏ.” “Thế ư, khi vứt bỏ em anh rất thoải mái mà.” “Anh không vứt bỏ em”, một ngọn lửa mờ thoáng hiện lên trong mắt anh, “Từ đầu tới cuối chưa từng như vậy.” 

Cô khẽ cười. “Cứ coi như em cố kết hôn với cậu ta, có quan hệ hôn nhân rồi thì sao chứ? Làm gì cũng phải tự xét hỏi lại mình”, anh thấp giọng nói, chắc như đinh đóng cột. “Anh đừng có coi thường em quá”, cô mỉm cười, nhìn xuống sông Thames phía dưới và cả cung điện Westminster nguy nga tráng lệ ở bên bờ. 

“Phải, từ trước đến nay anh đã xem thường em, thế nên mới đánh mất em”, giọng nói của anh có vẻ hơi bất lực. Cảm giác thấy anh đang ghé lại gần, bàn tay cô bám trên lan can lại nắm chặt vào. “Xem này”, anh thì thầm khe khẽ vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến cho cô hoảng sợ. 

Khoảnh khắc đó, từ chiếc du thuyền đậu dưới mặt sông vang lên một thanh âm đẹp đẽ, vô số những chùm pháo hoa rực rỡ bay thẳng lên mây, sau đó nở ra thành từng đóa hoa ngay bên cạnh họ, rơi lả tả trong làn mưa bụi, những màu sắc hệt như trong mộng ảo nhuốm đầy trong mắt tất cả mọi người. Thiên Chân đờ đẫn nhìn, gần như quên cả thở. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngắm nhìn sự rực rỡ của pháo hoa giữa không trung, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ được rằng một vẻ đẹp như không có thực này lại nở bừng ngay cạnh bên mình. 

“Sinh nhật vui vẻ”, Tần Thiển lặng lẽ nhìn khuôn mặt xoay nghiêng đầy nữ tính của cô, cả mi mắt như đã hơi ươn ướt đang run rẩy, thấy lòng chua xót vô cùng. Đối với anh mà nói, cô còn đẹp hơn, còn hư ảo hơn những bông pháo đang bay khắp trời kia. Tưởng rằng pháo hoa cũng giống như hoa quỳnh, thoắt nở rồi tàn lụi trong chớp mắt, nhưng vẻ đẹp tươi đó lại đủ để cất giữ trong lòng. 

“Anh cho em thêm một điều ước nữa, có được không?”, anh hỏi. “Khi em muốn thực hiện, anh có thể giúp em thực hiện ư?”, cô hỏi lại. Thiên Chân bé bỏng, con muốn thứ gì nào? 

Khi còn rất nhỏ, bố có mặt, mẹ cũng có mặt, bọn họ đứng phía sau chiếc bánh ga-tô cắm nến, vừa cười, vừa hỏi cô. Em muốn thứ gì nào? Quần áo đẹp và đồ trang sức đẹp? Căn nhà sang trọng, xe hơi đắt tiền? Một vũ hội náo nhiệt? Hay là sự nuông chiều hết mực? 

Em muốn con vịt con xấu xí hóa thành thiên nga? Cô gái xấu xí tìm được chàng hoàng tử? Hay là một đôi cánh mạnh mẽ có thể bay trong mưa gió mà không hề sợ hãi? Hoặc một chốn nương thân an toàn và ấm áp? Nào, nói nguyện vọng của em xem nào. Em hy vọng… 

“Em hy vọng anh để em đi.” Vì quá yêu nên đánh mất lòng tin, để tới nỗi không có cách nào xác nhận được rằng niềm hạnh phúc trao đến có chân thực hay không, liệu có lại biến mất hay không. Pháo hoa rực rỡ, đèn hoa xán lạn đột nhiên đều trở nên lặng lẽ. 

London Eye quay một vòng mất ba mươi phút, đối với cả anh và em hóa ra lại phải dùng hết tâm sức cả một đời. “Được, anh chấp nhận”, dường như trải qua cả vài thế kỷ dài dằng dặc, mới nghe thấy giọng nói của anh vang lên ở bên tai, “Em đi, anh sẽ nhìn em đi, nếu như em bằng lòng quay lại, em chắc chắn có thể tìm thấy anh.” Cô từng thui thủi một mình quờ quạng đi trong bóng tối và gặp được anh nơi đó. Nối liền thời khắc ấy, có vẻ như hai vì sao trong vũ trụ mênh mông đã làm chấn động và truyền hơi ấm cho nhau giữa ánh sáng chói lòa lộng lẫy chỉ trong chớp mắt. Còn hôm nay, bọn họ lại rời nhau ra trong bóng tối, đường ai nấy đi. 

Tạm biệt, Thiên Chân. Tạm biệt. Hơi ấm của lòng bàn tay anh cuối cùng cũng biến mất khỏi những ngón tay cô. 

“Chú Phúc, một ấm trà Phổ Nhị[9]”, Tần Thiển ngồi xuống, mở tập vẽ thiết kế trên tay ra. [9] Một loại trà đen nổi tiếng của Vân Nam. “Giám đốc Tần, có trà Qua phiến Lục An đấy, cậu có muốn thử không? Anh Cố nghe cậu nhắc đến loại trà đó, nên đã cố ý nhập một chút từ đại lục”, chú Phúc cười nói. 

“Tần Thiển hơi ngẩn người: “Được.” “Trà thì vẫn là loại trà ưa thích, chỉ tiếc là người pha trà không còn là ý trung nhân, không biết khi uống sẽ có vị gì”, Cố Vĩnh Nam mỉm cười ngồi xuống đối diện với anh, ánh mắt sắc sảo lướt xẹt qua. “Thấy vật lại nhớ người, không nếm không thể được”, Tần Thiển bình thản trả lời, không chấp lời nói đó. 

“Hôm nay Thiên Chân bay về nước làm đám cưới, cậu cứ vậy để cho cô ấy đi ư?”, Cố Vĩnh Nam nhìn vẻ mặt Tần Thiển, chậm rãi nói: “Cậu thực sự buông tay à?” “Cậu còn nhớ vở kịch Quảng Đông[10] chúng ta xem hồi nhỏ ở Tây Cống đó không? Là vở kịch cậu thích nhất, ‘Thất cầm Mạnh Hoạch[11]’ ấy.” [10] Nhạc kịch Quảng Đông, còn gọi là Việt kịch. 

[11] Tích trong “Tam quốc diễn nghĩa”: Mạnh Hoạch đứng đầu các bộ lạc Nam Man và thường xuyên quấy nhiễu Trung Nguyên, Gia Cát Lượng đã đích thân dẫn quân đến thu phục Mạnh Hoạch. 7 lần bắt được Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đều tha với mục đích thu phục nhân tâm các bộ lạc khu vực này. Mạnh Hoạch sau đó thề trung thành với Thục Hán. “Mạnh Hoạch sẽ quay về, còn Thiên Chân thì chắc sẽ không đâu”, Cố Vĩnh Nam cười, “Chỉ e là có người giống như Khổng Minh áp dụng kế để trống thành, bên ngoài thì ung dung bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng thiếu tự tin.” “Tình hình hiện tại của mình đại khái có thể gọi là kết giao nhầm bạn, cậu xem kịch rồi đấy”, Tần Thiển liếc nhìn Cố Vĩnh Nam, “Thứ mình muốn là cô ấy cam tâm tình nguyện, tính cách của cô ấy vốn ưa mềm chứ không ưa cứng rắn, nếu như mình cố sức ép cô ấy ở lại, thêm vào đó cô ấy còn mang đứa con của Trần Úc, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ vui vẻ với mình, thậm chí càng ngày càng chán ghét hơn ấy chứ.” 

Thiếu tự tin – làm sao anh có thể tránh được điều đó kia chứ? Chuyện thế sự luôn luôn nực cười như vậy, càng cố lưu tâm đến một người lại càng không đạt được, bức tường ngăn cách giữa hai người đó nếu chỉ nhìn thì thấy anh có thể vượt qua, nhưng cuối cùng bước chân lại giẫm vào điểm hẫng, ngã tới mức bao nhiêu công sức đều đổ ra sông biển, thảm hại vô cùng. Còn giờ đây, cô đã là bông hoa cấm ở trong vườn, còn anh một mình đứng bên ngoài buồn khổ. “Cô ấy nói muốn đi, mình phải để cô ấy đi”, anh nói với vẻ bất lực. “Ép quá mức chỉ khiến cho tình cảm đi vào ngõ cụt, chẳng bằng tạm thời buông tay, để cho cả hai bên quay về đầu đường rồi chọn lại, có lẽ vẫn còn cơ hội.” “Thế nhưng Thiên Chân đã mang thai đứa con của Trần Úc, có lẽ gia đình ba người bọn họ sẽ yên ổn sống như vậy suốt đời”, Cố Vĩnh Nam nói thẳng. 

“Đứa bé đó là con dao hai lưỡi”, vẻ nghiêm túc hiện lên trong mắt Tần Thiển, “Thiên Chân yêu mình, đứa bé đó chỉ là ngoài ý muốn, là một nguyên nhân khiến cho cô ấy kết hôn với Trần Úc, nếu không có đứa bé, cô ấy sẽ không bồng bột đưa ra quyết định ấy. Mình buông tay, là muốn để cho mình và cô ấy có thời gian để nhìn rõ lại lẫn nhau, nhìn rõ lại tình cảm của bọn mình, cũng là để nhìn rõ lại chuyện hôn nhân đó. Mình không thể luôn dắt cô ấy đi về phía trước, như vậy cô ấy sẽ không biết con đường gian nan đến thế nào, thà rằng để cho cô ấy vấp ngã một lần, sau khi biết hết những đớn đau, mới đỡ cô ấy dậy.” Cố Vĩnh Nam nghe vậy ngẩn người. “Có lẽ đối với Phùng mỹ nhân, cậu cũng nên buông tay”, Tần Thiển nhìn Cố Vĩnh Nam mỉm cười. 

“Phùng Ảnh Nhu không phải là Đoạn Thiên Chân, cô ấy không yêu mình”, mặt Cố Vĩnh Nam đột nhiên biến sắc. Người con gái đó không hề để ý đến anh. “Có lẽ vì những người phụ nữ trong tay cậu quá nhiều nên cô ấy không chấp nhận cùng chia sẻ với họ”, Tần Thiển lửa cháy đổ thêm dầu. “Cô ấy xinh đẹp mềm mại như vậy, nhưng tính cách lại thật là cứng rắn.” 

“Mình thì nghĩ là cô ấy lại rất muốn mình ở cùng người phụ nữ khác, để không làm phiền đến sự thanh tịnh của cô ấy ấy chứ”, Cố Vĩnh Nam cười nhạt. Cố Vĩnh Nam anh có mấy khi để tâm đến một người phụ nữ như vậy nhỉ? Tất cả những thứ mà anh dâng đến trước mặt cô đều bị cô coi chẳng ra gì. “Nếu như Thiên Chân vĩnh viễn không quay lại thì sao?”, Cố Vĩnh Nam đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, tránh không nhắc đến chủ đề làm anh không vui đó. 

“Mình sẽ không để cho chuyện ấy xảy ra”, giọng Tần Thiển bình thản, song ánh mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm. “Giám đốc Tần, trà pha xong rồi”, chú Phúc bưng khay trà lên, đặt các món đồ uống trà lên bàn rồi rót cho anh. Ly trà này của em có ngon không? 

Nhìn những lá trà dập dềnh trong cốc, bên tai anh lại vang lên tiếng cười đầy ranh mãnh của cô. Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng long lanh, trong cái hôn nóng bỏng khi môi lưỡi quyện vào nhau có mùi hương dìu dịu của trà. Những tưởng rằng hương còn đọng lại trên môi, hồn xiêu phách lạc, nhưng hôm nay nhớ lại càng thấy đứt ruột đứt gan. 

Em hy vọng anh sẽ để em đi. Khoảnh khắc khi cô nói lên nguyện ước của mình, anh gần như muốn bóp chết cô, muốn ôm lấy cô một cách điên cuồng, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng để kìm lại được, tự nói với bản thân mình rằng cô đang sợ hãi anh, cô đã không còn tin tưởng vào anh, anh nhất định phải vô cùng thận trọng, phải học cách tôn trọng cô, dù có quyến luyến tới mức nào cũng phải thử buông tay, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi cô, đợi một ngày cô quay đầu lại, vẫn có thể thấy anh… Mà tất cả những thứ đó đáng để anh làm. Anh mong cô không phải là con chim bay lang bạt bốn phương, mà là cánh diều anh giữ ở trong tay, có thể bay cao, bay xa, nhưng vẫn cứ biết anh là chỗ để quay về. 

“Không tiễn cô ấy à? Thực sự không giữ lại à?” “Không tiễn”, anh lắc đầu. Năm giờ ba mươi chiều là giờ Thiên Chân lên máy bay. 

Anh tự nói với mình, cô chỉ tạm thời ra đi, cô sẽ quay trở lại, sẽ có một ngày cô trở lại. Nhưng rồi anh vẫn vụng trộm đi ra phi trường. “Xin lỗi em Thiên Chân, nếu như không phải vì sức khỏe của bố anh không tốt, chỉ có thể làm đám cưới ở trong nước, thì anh quả thực không nhẫn tâm để em phải đi máy bay đường xa khi đang bụng mang dạ chửa thế này”, Trần Úc đẩy hành lý, nhìn người phụ nữ với khuôn mặt mệt mỏi đi bên cạnh mình. 

“Em vẫn ổn cả mà”, Thiên Chân cười. “Chẳng phải là cuối cùng cũng đến rồi hay sao.” “Em đi vào phòng vệ sinh một chút”, cô nói. Trần Úc gật đầu. Rửa tay xong rồi hong khô, cô nhìn gương mặt tiều tụy trong gương của mình, mở túi ra định lấy đồ trang điểm lại. 

Ngón tay chạm phải một chiếc hộp cứng, cô lấy ra, ngẩn người nhìn nó. “Có người gửi cho cháu món quà này”, khi rời khỏi sân bay, Mi Lan đã thầm thì nói vào tai cô rồi đặt chiếc hộp này vào trong túi. Cô chậm rãi mở ra, trên nền nhung mềm mại là một chiếc đồng hồ Patek Philippe và một mẩu giấy. 

Nét chữ phồn thể ổn định và mạnh mẽ quen thuộc. Trong tờ giấy là một câu ngắn ngủi. Anh tặng em tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh. Tích tắc tích tắc, dường như có thể nghe thấy âm thanh của thời gian trôi đi mất. 

Tâm trí chấn động. Cô ngẩn ngơ đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước về phía Trần Úc, nhìn thấy trong đám người đến đón ở sân bay là nụ cười lâu lắm rồi mới thấy của bố và dì hai… Nước mắt đột nhiên rơi xuống như mưa. Thiên Chân, làm sao con khóc? 

Con bé ngốc, lâu rồi không gặp cũng không cần phải như vậy, đã lớn đến thế này rồi kia mà. Cô lại càng khóc dữ dội, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh. Thật thảm hại, cô biết mình thảm hại biết bao, bê bết biết bao. 

Sao lại khóc? Vì sao cô lại khóc? Khóc vì ai đây? Anh nói, anh dành tặng em tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh. Đáng hận biết bao, người đàn ông đó luôn luôn ác nghiệt với cô như vậy, biết cách làm thế nào mới khiến cho cô đau lòng. 

Chạy trốn qua trăm sông ngàn núi như vậy, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là mơ tưởng của riêng bản thân mình. Nếu như có một ngày bạn ngồi trên máy bay, nhưng máy bay sắp sửa rơi, nếu có cơ hội gọi điện cho một người để nói lời từ biệt, bạn sẽ gọi cho ai? Đoạn Thiên Chân, em sẽ gọi cho ai? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.