Cho Anh Được Yêu Em Lần Nữa

Chương 22: 22: Rắc Rối




Cô không đến công ty mà đi đến nơi mà ES đã đề cập đến để đưa các nhà thiết kế đi xem và cho họ biết những gì phải làm.

Sau khi quay trở về công ty ý tưởng ngay lập tức lóe lên trong đầu cô.

Cô bắt đầu đặt bút xuống vẽ ý tưởng của mình lên giấy.

Cô cứ vẽ rồi lại xóa, liên tục như vậy cho đến giờ nghỉ trưa.

Cô đi đến ngồi chung với Lí Hồng, Vương Đào và Lệ Hương.

Thấy cô ủ rũ như vậy thì cả ba người họ đều lo cho cô.

Lí Hồng hỏi cô:

   - Chị Thiên, chị bị sao thế ạ ?

Lệ Hương cũng hỏi cô:

   - Có chuyện gì về cuộc thi sao ?

Cô gật đầu “um” rồi bỏ đũa xuống sau đó nghiêm mặt lại:

   - Mặc dù tôi đã cố gắng rồi nhưng không thể nào ra một thiết kế theo ý tôi được.

Vương Đào thấy đàn em như vậy thì cũng đưa ra lời khuyên:

   - Chuyện không có ý tưởng và không thể có thiết kế theo ý mình là chuyện vô cùng bình thường trong ngành của chúng ta.

Nếu em cứ hoảng loạn và mất nình tĩnh như vậy thì cho đến ngày phải trình bày thiết kế thì chị nghĩ em vẫn chưa có ý tưởng gì đâu.

Cô nghe đàn chị nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Vương Đào.

Cô nghĩ Vương Đào nói cũng đúng.

Cô nhanh chóng ăn sau đó chạy nhanh về văn phòng.

Lệ Hương thấy như vậy thì vô cùng ngạc nhiên:

   - Tôi không nghĩ cô ấy có thể lấy lại tinh thần nhanh như vậy đấy.

Lí Hồng và Vương Đào nhìn nhau rồi cười.

Lí Hồng nhìn sang Lệ Hương:

   - Chị Thiên vốn dĩ là như vậy mà đúng không chị Vương.

Vương Đào gật đầu:

   - Um.

Từ lúc còn ở trường Lạc Hy đã luôn như vậy rồi.

Một cô bé tràn đầy năng lượng.

Mặc dù đang buồn nhưng

con bé cũng sẽ không bao giờ đem đến cho mọi người nguồn năng lượng tiêu cực đâu.

Lệ Hương ngạc nhiên.

Cuối cùng họ cũng ăn xong sau đó đi về văn phòng.

Lạc Hy lúc này đã bình tĩnh và suy nghĩ đến nhưng thứ cô muốn làm.

Cô xem lại thiết kế sơ bộ của cô vào lần trước.

Lí Hồng, Lệ Hương và Vương Đào đi đến phòng làm việc của cô.

Vương Đào gõ cửa nhưng không nghe được tiếng trả lời.

Cô đẩy nhẹ cửa ra và ba người nhìn vào bên trong thì thấy cô đang tập trung làm việc.

Cô vẽ và nhìn lên máy tính để tìm thêm ý tưởng.

Lệ Hương nói với hai người:

   - Có lẽ chúng ta nên đi thôi đừng nên làm phiền cậu ấy.

Lí Hồng và Vương Đào gật đầu đồng ý sau đó họ nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô lại để không ảnh hương đến cô và sau đó đi nghỉ trưa.

Cuối cùng đến buổi chiều cuối cùng thì bản vẽ của Lạc Hy đã hoàn thành được gần một nửa.

Lệ Hương gõ cửa phòng của Lạc Hy.

Lần này thì cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa:

   - Vào đi.

Lệ Hương mở cửa đi vào, cô nhìn Lạc Hy thì thấy cô mặc dù nghe tiếng gõ cửa và kêu vào nhưng mắt cô vẫn dán vào màn hình và bản vẽ.

Cô đi đến và đặt một chiếc bánh nhỏ và một ly nước lên bàn làm việc của Lạc Hy.

Cô lên tiếng để kéo sự chú ý của đôi mắt vẫn đang tập trung vào chiếc máy tính của Lạc Hy:

   - Trưởng phòng Thiên à, cậu cũng không định nhìn xem người vừa vào là ai à ?

Cô nghe thấy tiếng của Lệ Hương thì mau chóng nhìn cô và anh mắt của cô nhanh chóng nhìn xuống hộp bánh và ly nước xuất hiện trên bàn làm việc của mình.

Lệ Hương thấy vậy thì mau chóng nói với cô:

   - Cậu nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi.

Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình, thì ra là đã đến giờ ăn vặt buổi chiều của họ rồi.

Lệ Hương nói tiếp:

   - Thấy cậu tập trung như vậy nên tôi đem một ít đồ ăn đến cho cậu nạp năng lượng đấy.

Cô mở hộp bánh ra thì cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên trong là món bánh dâu tây mà cô thích.

Cô nhìn sang lý nước thì nhìn vào bên trong chính trà trái cây.

Cô ngạc nhiên hỏi Lệ Hương:

   - Sao cậu biết tôi thích những cái này vậy.

Lệ Hương cười rồi trả lời cô:

   - Tôi không biết cậu thích gì nên đã hỏi mọi người.

Họ nói cứ đem cho cậu bánh dâu tây hoặc bánh phô mai còn nước thì cà phê sữa hoặc trà trái cây là được.

   - Cảm ơn cậu.

Sau đó Lệ Hương ra ngoài cho Lạc Hy tiếp tục công việc.

Đến giờ tan làm thì cô cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa nên cô đành phải đem công việc về nhà để làm tiếp.

Khi về đến biệt thự thì cô thấy hôm nay Lâm Hải Thần lại về sớm hơn cô.

Cô cũng đi vào và ăn tối với anh.

Sau khi ăn tối xong thì cô quay sang hỏi anh:

   - Lâm Hải Thần

Khi anh nghe cô gọi anh thì anh nhìn sang cô:

   - Có chuyện gì sao ?

   - Tôi có thể mượn thư phòng của anh đêm nay đuợc không ?

Anh cầm tách lên uống một ngụm trà rồi nói với cô:

   - Nếu em muốn thì cứ dùng.

Dù gì đây cũng là nhà của em mà.

   - Cảm ơn anh

Cô vui mừng nói với anh rồi sau đó cô chạy lên phòng mình.

Cô đi tắm sau đó thay một chiếc áo thun và quần ngắn rồi đem bản thiết kế đến thư phòng để làm việc tiếp.

Cô làm đến mười hai giờ khuya thì cô ngủ gục trên bàn làm việc do quá mệt.

Lúc này anh muốn đi uống nước thì thấy đèn trong thư phòng còn bật nên anh đi đến đó xem thử: “khuya như vậy rồi cô ấy còn làm việc sao ?.“ anh mở cửa ra thì thấy cô đang nằm ngủ gục trên bàn cùng với một bản thiết kế chỉ mới vẽ đuược một nửa.

Anh nhìn vào bản thiết kế thì anh nhanh chóng nhận ra đó chính là bản thiết kế dùng cho cuộc thi của ES.

Anh khẽ nhấc tay cô lên sau đó lấy bản thiết kế ra.

Anh bế cô lên rồi đưa cô về phòng.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi kéo chăn lên đắp cho cô.

Sau khi xong anh quay lại thư phòng giúp cô them một vài chi tiết trong bản thiết kế của cô.

Sau khi anh chỉnh xong giúp cô thì cũng đã là một giờ sáng.

Anh cầm bản thiết kế của cô đặt lên trên chiếc bàn nhỏ kế bên giường ngủ của cô rồi sau đó quay về phòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.