Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 7: Không thể không có em




Type: Phùng Hà Trang

Giấc mơ trong cuộc đời này của anh, ngoài cưới em ra, đều đã thực hiện được. Mười năm chờ đợi, anh không muốn có thêm một giây nuối tiếc nào nữa. Lời hứa luôn ở bên cạnh em, anh sẽ làm được. Cho nên, giả thiết không có anh này, không được thành lập.

Sau buổi tiệc đính hôn là đến ngày Kim Bích nghiệm thu giai đoạn hai.

Buổi sáng hôm ấy, Ôn Hành Viễn xuất hiện đúng giờ ở tòa cao ốc tập đoàn Ôn Thị.

Lúc đi ngang qua bàn thư ký, anh dặn dò, “Bảo Trương Nghiên đến văn phòng của tôi”.

Năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Ôn Hành Viễn cúi đầu ký duyệt giấy tờ, giọng nói nghiêm túc, “Mời vào”.

Trương Nghiên đứng trước bàn làm việc, “Chào Tổng giám đốc Ôn ạ”.

Ôn Hành Viễn ký tên của mình lên giấy tờ, mới gác tay xuống bàn, ý bảo cô ngồi xuống.

“Thời gian này vất vả cho cô rồi”, Ôn Hành Viễn ngẩng đầu nhìn Trương Nghiên, giọng nói có vẻ lạnh nhạt, “Tôi đã thông báo với phòng nhân sự, thăng một cấp cho cô, hôm nay cô về thành phố A xử lý xong công việc còn dang dở, ngày mai quay lại trụ sở chính chuẩn bị thủ tục đi bồi dưỡng ở New York”.

Trương Nghiên sững người, bỗng nhiên nhớ lại buổi tiệc đính hôn, trước khi Si Nhan rời đi có nhìn về phía cô như có điều suy nghĩ, sực hiểu ra điều gì đó, cô nở nụ cười tự giễu, không phản bác lại.

Ôn Hành Viễn dựa vào ghế tựa rộng rãi, hai bàn tay nắm lại đặt lên bàn, ánh mắt thâm trầm, “Danh sách đi Mỹ đào tạo vào tuần sau đã có, ý của tôi là để cô đi”.

Đối với Trương Nghiên, Ôn Hành Viễn luôn coi trọng cô ta. Bất luận là năng lực xử lý công việc, hay là cách đối nhân xử thế, Trương Nghiên đều không có gì để người ta bắt bẻ. Điều càng khiến anh tán thưởng, chính là so với những nhân viên nữ khác trong công ty, cô luôn tỏ ra thông minh khi duy trì khoảng cách hợp lý với anh, không cho người khác bất kỳ cơ hội đàm tiếu nào. Dựa vào sự coi trọng của Trương Nghiên đối với công việc này, cô ta ắt hẳn sẽ không vứt bỏ cơ hội đi Mỹ bồi dưỡng.

Trương Nghiên cười gượng, nhưng trong lòng hiểu rõ, không phải là Ôn Hành Viễn đang trưng cầu ý kiến của cô, mà là thông báo cho cô quyết định không dễ thay đổi này. Giữa tiếp nhận và từ chức, cô lựa chọn vế đầu, “Cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn ạ!”.

Những ngày này, Cục Xây dựng, Cục Giám sát chất lượng, cùng với lãnh đạo thành phố sẽ tới công trình Kim Bích tiến hành nghiệm thu giai đoạn hai. Sau khi xử lý xong công việc ở công ty, Ôn Hành Viễn cùng Si Nhan và Trương Nghiên đến sân bay.

Vừa xuống máy bay, Si Hạ đã gọi điện thoại tới, Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, “Vẫn kịp, trong vòng nửa tiếng nữa tôi sẽ tới”.

Si Nhan thấy anh nhấn ga, sợ chậm trễ chuyện của anh, “Anh cứ đi thẳng đến công trường đi, đừng đi đường vòng đưa em về nữa”.

“Chúng ta đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra trước đã”, tối qua Cao Các, các người vừa ra nước ngoài du học, đã gọi điện chúc mừng Ôn Hành Viễn đính hôn. Sau đó mới nhớ ra, họ chưa đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Si Nhan.

“Bệnh viện và công trường ở hai hướng khác nhau, nửa tiếng nữa quá gấp, bên kia không thể chậm trễ, anh cứ đến đó trước đã, kết quả ngày mai đến lấy sau”, để tránh Ôn Hành Viễn tưởng rằng cô còn đang tức giận về việc tranh cãi trước đó, Si Nhan cười, “Em về nhà đợi anh, tối qua không ngủ ngon, vừa khéo có thể ngủ bù một giấc”.

Thời gian quả thật có phần gấp gáp, Ôn Hành Viễn búng vào chóp mũi cô, “Vậy được, em tự mình bắt xe về nhé, anh xử lý công việc xong sẽ quay về”.

Si Nhan gật đầu, “Anh lái xe chậm một chút”.

“Anh biết rồi”, khóe môi Ôn Hành Viễn thấp thoáng ý cười dịu dàng, bắt taxi cho cô xong, anh mới cùng Trương Nghiên đến công trường.

Trên công trường, Ôn Hành Viễn và Đường Nghị Phàm lần lượt giới thiệu về tiến độ công trình cho Si Hạ và lãnh đạo thành phố. Trương Nghiên như có điều suy nghĩ bước đến bên phải Đường Nghị Phàm. Qúy Nhã Ngưng cầm bản vẽ, giọng nói trong trẻo báo cáo với An Tử Vi, người phụ trách phòng giám sát chất lượng, “Kết cấu của tòa nhà này đã hoàn thành, tòa nhà chung cư đều thi công dựa theo thiết kế này”.

An Tử Vi cười càng tươi, “Phương diện kết cấu đương nhiên không có vấn đề, lần này chủ yếu chúng tôi đến để nắm bắt qua về tiến độ công trình”.

Đường Nghị Phàm cố ý đi chậm bước chân đến bên Qúy Nhã Ngưng, giọng nói nhàn nhạt, “Kế hoạch công trình kỳ một sẽ hoàn thành vào tháng Năm năm sau. Với tiến độ hiện tại mà nói, có thể bảo đảm thời hạn công trình”, lần An Tử Vi cùng Qúy Nhã Ngưng cùng khiêu vũ trong lễ đính hôn của Ôn Hành Viễn, Đường Nghị Phàm gần như có thể khẳng định, viện thiết kế chỉ định Qúy Nhã Ngưng đến đây trợ giúp nghiệm thu là có liên quan đến An Tử Vi, giọng điệu của anh tỏ ra lạnh lùng.

Dường như không phát hiện ra Đường Nghị Phàm cố ý, An Tử Vi vẫn hòa nhã, “Thời hạn công trình phải đảm bảo, chất lượng càng không thể xảy ra vấn đề gì, Tổng Giám đốc Đường phải vất vả rồi”.

Đường Nghị Phàm đưa tay ra đỡ Qúy Nhã Ngưng, để cô tránh khỏi khoảng đất gập ghềnh, “Xin Trưởng phòng An cứ yên tâm’.

Động tác nhỏ này đã lọt vào mắt An Tử Vi, ánh mắt của anh ta dừng trên khuôn mặt mỉm cười của Qúy Nhã Ngưng, sau đó chuyển đi chỗ khác.

Lúc này, điện thoại của Đường Nghị Phàm vang lên, có lẽ là chuyện công việc, anh đứng xa vài bước để nghe điện.

An Tử Vi nhìn Quý Nhã Ngưng, “Mời cô Quý tiếp tục”.

Bên này, Quý Nhã Ngưng tiếp tục giới thiệu về công việc có liên quan đến phương diện thiết kế, bên kia Phó thị trưởng Lương tình ý sâu xa nói, “Tiểu Ôn à, đây là công trình tiêu biểu của thành phố chúng ta, ngoài việc hoàn thành công trình đúng thời hạn, phương diện chất lượng và an toàn cậu cũng phải quản lý gắt gao, đặc biệt là vấn đề an toàn, không thể có nửa điểm sơ suất, mạng người rất quan trọng”.

Ôn Hành Viễn tỏ vẻ nghiêm túc, đôi mắt lóe lên tia quả cảm va quyết đoán, “Phó thị trưởng Lương xin cứ yên tâm ạ, ngoài việc nghiêm túc tuân thủ quy tắc an toàn thi công ra, Ôn Thị còn phái chuyên gia đến theo sát toàn bộ quá trình thi công, đảm bảo an toàn tuyệt đối”.

Phó thị trưởng Lương cười nhìn Si Hạ, “Cục trưởng Si của chúng ta rất quan tâm đến hạng mục này, lúc họp còn nhiều lần bảo đảm với tôi tuyệt đối không có vấn đề gì, cậu phải giữ thể hiện cho cậu ta, đây là mảnh đất đầu tiên được quy hoạch sau khi cậu ta lên chức cục trưởng đấy!”.

Nhìn Ôn Hành Viễn, Si Hạ cười ôn hòa, “Đây là hạng mục do Phó thị trưởng đích thân ký phê duyệt, một mình tôi không làm được gì ạ”.

Phó thị trưởng Lương cười nói, “Nhìn cậu ta kìa, đang cố chứng minh quan hệ trong sạch đấy!”.

Thế nhưng, bầu không khí hòa hợp bỗng bị một tiếng thét cắt ngang.

“Mau tránh ra, dây cáp cần cẩu bị đứt rồi!”

Mọi người nhìn về phía tiếng hét vang lên, thì nhìn thấy trên cao vô số tấm sắt rơi thẳng xuống.

Người phản ứng nhanh nhất là Đường Nghị Phàm, “Nhã Ngưng, mau tránh ra”, anh vừa hét vừa chạy về phía Quý Nhã Ngưng, thế nhưng một giây sau, lại bị một lực đột ngột ào tới, ngã sấp xuống đất.

Quý Nhã Ngưng nghe thấy thế bèn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng một bóng người quen thuộc từ phía sau bổ nhào vào người Đường Nghị Phàm.

Lúc này, một tấm sắt đang từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống, Quý Nhã Ngưng cứng đờ tại chỗ, quên cả tránh né.

Thình lình xảy ra… tim như bị dao cứa.

“Mau tránh ra!”.

“Quý Nhã Ngưng!”

Vào lúc tất cả mọi người không kịp đề phòng, giọng nói của Ôn Hành Viễn và An Tử Vi cùng lúc vang lên, không có thời gian phản ứng, Quý Nhã Ngưng đã được người ta ôm lăn lộn trên đất. Trong lúc kinh hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tiếng đồ vật rơi xuống đất ầm ầm vang lên, chấn động màng nhĩ, cùng lúc đó, cơ thể truyền đến cơn đau đớn giày xéo tâm can, trước mắt Qúy Nhã Ngưng đen đặc, mất đi cảm giác.

Từ trong hoảng hồn định thần lại, Đường Nghị Phảm trở mình bò dậy. An Tử Vi, người vừa lao đến chỗ Qúy Nhã Ngưng do đứng ở khoảng cách an toàn nên đã bình yên vô sự. Về phần Ôn Hành Viễn và Quý Nhã Ngưng, họ nằm bất động ở đó, không rõ máu chảy ra từ ai, chỉ thấy xung quanh hai người trong chớp mắt đã hình thành nên vũng máu kinh hoàng.

Dốc sức hất tay Trương Nghiên ra, Đường Nghị Phàm như điên xông đến bên Quý Nhã Ngưng, run rẩy ôm cô vào lòng, “Nhã Ngưng, Nhã Ngưng, em tỉnh lại đi…”, giọng anh đã nghẹn ngào.

Hai mắt Qúy Nhã Ngưng nhắm nghiền, làn da băng lạnh khiến người ta không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.

Con tim bỗng chốc bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, Đường Nghị Phàm hoảng loạn cởi áo ngoài của mình ra bọc cô lại, gọi cô bằng giọng nói vỡ vụn, “Nhã Ngưng, Nhã Ngưng, em tỉnh lại đi, xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”.

Trong anh là sự bất lực trước giờ chưa từng có.

Bên kia, Si Hạ đã định thần lại, anh đẩy Phó thị trưởng Lương sang một bên, bò dậy chạy đến bên Ôn Hành Viễn. Ánh mắt chạm phải vết máu loang lổ, hai tay Si Hạ cứng đờ trên không, dường như không dám dịch chuyển nửa cơ thể bị tấm sắt đập vào của Ôn Hành Viễn.

“Hành Viễn, Hành Viễn…”, Si Hạ vừa gọi vừa cởi áo khoác ngoài ra, định dùng áo để cầm máu vết thương trên cơ thể của Ôn Hành Viễn.

Thế nhưng chỉ uổng công.

Máu liên tục chảy ra từ cơ thể Ôn Hành Viễn, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm áo khoác của Si Hạ.

Không bận tâm đến hình tượng của mình, Si Hạ gào thét về phía những người vây xem xung quanh, “Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!”. Anh nhận lấy áo không biết là ai đưa cho, hoảng loạn cầm máu cho Ôn Hành Viễn.

An Tử Vi là người đầu tiên bình tĩnh lại, vội vàng bấm số điện thoại gọi xe cấp cứu.

Trong thời gian chờ đợi, Si Hạ nắm chặt lấy tay phải của Ôn Hành Viễn, cho dù đã gắng sức kìm nén, lúc mở miệng giọng vẫn khàn khàn, “Hành Viễn, cậu phải gắng gượng lên, cậu không thể xảy ra chuyện gì được, Tiểu Nhan đang đợi cậu về nhà, Hành Viễn…”.

Đáp lại anh, chỉ là vết thương không ngừng chảy máu và khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Ôn Hành Viễn.

Mắt Si Hạ đã đỏ.

Tựa hồ bị một mũi tên sắc nhọn đâm vào tim, ngực Đường Nghị Phàm đau đớn đến độ gần như nghẹt thở.

Chẳng bao lâu sau đã có ba chiếc xe cấp cứu đến, nhân viên y tế vội vàng xuống xe, Trương Nghiên khôi phục lại ý thức dẫn họ tới bên Ôn Hành Viễn va Quý Nhã Ngưng, sơ cứu khẩn cấp cho họ trước. Nhân viên của hai xe còn lại vội vàng đi về phía những người bị thương khác.

Lúc công trường đang hỗn loạn, lờ mờ nghe thấy tiếng khóc và tiếng gào thét. Ngoại trừ Ôn Hành Viễn và Quý Nhã Ngưng ra, hiện trường còn có rất nhiều người bị thương, hình như còn có người tử vong.

Sự cố lần này rất nghiêm trọng.

Cầm máu xong, Ôn Hành Viễn và Quý Nhã Ngưng được cấp tốc đưa lên xe cứu thương. Suốt dọc đường, xe liên tục nháy đèn tín hiệu đỏ, trong âm thanh chói tai, giành giật từng giây để chạy đua với thời gian, đọ sức với tử thần.

Bên ngoài phòng cấp cứu trong bệnh viện, Si Hạ run rẩy quờ điện thoại, sau thoáng chần chừ, anh bấm số gọi cho Si Nhan. Đường Nghị Phàm vốn đứng bên cạnh anh, lúc nghe thấy anh nói mấy chữ, “đang trong phòng cấp cứu”, liền ngã khụy xuống sàn.

Sau khi đầu óc trống rỗng và tê dại một hồi lâu, sự cố tái hiện lại trước mắt Si Hạ, khoảnh khắc Trương Nghiên bổ nhào vào Đường Nghị Phàm, khoảnh khắc Ôn Hành Viễn ôm lấy Quý Nhã Ngưng ngã nhào xuống, hai người máu me đầy người…từng cảnh, từng cảnh, nỗi đau xuyên qua tim anh.

Không biết bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng đã tắt.

Là Quý Nhã Ngưng được đẩy ra.

Đường Nghị Phàm liền đứng bật dậy, bổ nhào về phía bác sĩ, “Vợ tôi thế nào rồi?”, giọng anh run rẩy.

“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm”, bác sĩ thở dài, “Đáng tiếc là không giữ được đứa bé, chúng tôi thành thật xin lỗi”.

“Đứa bé?”, sau thẫn thờ là đau đớn, Đường Nghị Phàm ngã nhào xuống, “Anh nói là, không còn nữa?”.

Bác sĩ an ủi, “Hai người vẫn còn trẻ, còn có cơ hội”.

Đường Nghị Phàm ngửa cổ nhìn lên trời.

Tiếng bước chân vội vã đã phá vỡ sự yên lặng, Si Nhan mặt túa đầy mồ hôi chạy đến.

“Tiểu Nhan”, vào lúc cô té ngã, Si Hạ đã đưa tay ra ôm lấy cơ thể run rẩy của cô vào lòng.

Nắm chặt lấy cánh tay Si Hạ, Si Nhan nghẹn ngào hỏi, “Hành Viễn đâu? Anh ấy thế nào rồi? Chuyện gì xảy ra vậy anh?”.

Sợ cô không chịu đựng nổi, Si Hạ áp gáy cô vào ngực mình, cố gắng để giọng nói và giọng điệu của mình không có khác biệt quá lớn, “Hành Viễn bị tấm sắt làm bị thương ở chân, đang phẫu thuật”.

“Tấm sắt?”, Si Nhan ngước đôi mắt đong đầy nước, ánh mắt chạm đến vết máu trước ngực Si Hạ, lòng đứt từng đoạn, “Không thê nào. Anh ấy vừa nói để em về nhà đợi anh ấy, sao có thể bị thương được?Anh lừa em, anh lừa em, hãy nói với em đây không phải là sự thật, người ở bên trong không phải là anh ấy, không phải là anh ấy!”.

“Tiểu Nhan, em bình tĩnh nghe anh nói đã”, Si Hạ ôm chặt lấy cơ thể của cô, gần như là hét lên, “Chỉ là bị trầy xước, là trầy xước, tin anh đi, sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu!”.

Nhưng không có cách nào khiến Si Nhan bình tĩnh lại.

Cô đã hoàn toàn mất đi sự tự chủ, vừa gọi tên của Ôn Hành Viễn vừa vùng vẫy đòi xông vào phòng phẫu thuật.

Bị y tá vừa ra khỏi phòng phẫu thuật ngăn lại, “Ai là người nhà của bệnh nhân?”.

Đúng lúc Ôn Hành Dao chạy tới, anh xông đến trước mặt y tá nói, “Tôi là anh trai cậu ấy. Em trai tôi thế nào rồi?”.

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, phải truyền máu ngay lập tức, nhưng kho máu của bệnh viện đang thiếu nhóm máu A”.

“Lấy của tôi, tôi thuộc nhóm máu A”, Si Hạ buông Si Nhan ra, cởi cúc tay áo.

Y tá chú ý tới vết thương trên cánh tay anh, chau mày, “Vết thương trên cánh tay anh phải được xử lý ngay lập tức!”.

Si Hạ đâu để tâm được đến bản thân, “Cứ lấy máu trước đã, cứu người quan trọng hơn”.

“Lấy của tôi trước đã”, Ôn Hành Dao xắn ống tay áo lên, quay đầu nhìn về phía Si Hạ, ‘Cậu đi băng bó vết thương đi”.

“Chút vết thương này không chết người được”, sự bình tĩnh của Si Hạ đã sắp cạn kiệt, lạnh lùng nói, “Tận dụng thời gian”.

Y tá không chậm trễ thêm nữa, “Cả hai đi theo tôi vậy”.

Ôn Hành Dao và Si Hạ bước theo sau cô y tá. Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của viện trưởng, có thêm hai bác sĩ vội vàng vào phòng phẫu thuật. Sau đó, xung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Đêm đen trở nên dài lê thê, nhìn chằm chằm vào đèn phẫu thuật đang sáng, lòng Si Nhan ngày càng lạnh.

Ký ức như chiếc ổ ghi đĩa cũ kỹ, không chịu sự khống chế mà quay chậm về mười năm quen nhau.

Năm mười bảy tuổi, cô đang đi xe đạp thì bất cẩn ngã xuống bên đường, là Ôn Hành Viễn đỡ cô dậy. Khi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, hơi thở nam tính đặc trưng của anh phả vào mặt cô, người Si Nhan cứng đờ quên cả phản ứng.

Ngoại trừ Si Nhàn Minh và Si Hạ ra, Ôn Hành Viễn là người đàn ông đầu tiên ôm cô.

Sinh nhật năm mười tám tuổi, anh tới đúng hẹn, đeo chiếc vòng bạch kim tinh xảo lên cổ tay mảnh dẻ của cô, cúi người hôn lên trán cô, “Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ”.

Đó là sau khi cô thành niên, lần đầu tiên tiếp nhận nụ hôn của một người đàn ông.

Cùng tháng cùng năm, anh ra nước ngoài. Trong lúc tiễn Ôn Hành Viễn ra sân bay, Si Hạ vì tránh một chiếc xe đối diện đã buộc phải phanh gấp. Vào khoảnh khắc ấy, Ôn Hành Viễn ngồi ở hàng ghế phía sau bèn nghiêng người ôm cô vào lòng. Khi cánh môi mỏng của anh bất chợt lướt qua đôi môi mềm mại của cô, sự rung động đột ngột khiến cô bối rối không thôi.

Đó là nụ hôn đầu của cô, thật bất ngờ khi nó lại dành cho anh.

Tháng Chín năm đó, cô bước vào cánh cổng trường đại học, cuối năm thì quen Hàn Nặc. Anh tuấn tú chững chạc, hai người sa vào bể tình, tựa hồ bắt đầu từ lúc đó, hình bóng anh dần phai mờ trong cuộc sống của cô.

Mùa hạ năm thứ hai anh quay về, rồi lại đi. Đối với người đang trong gian đoạn yêu đương nồng nhiệt như cô mà nói, không hề nhìn thấy những vụn vỡ trong đôi mắt anh, còn anh, lại khắc sâu nụ cười hạnh phúc của cô trong lòng.

Năm hai mươi hai tuổi, khi biến cố thình lình xảy ra, anh trở về nước ngay trong đêm. Khi cô khóc đến cùng kiệt, mê mệt thiếp đi trong lòng anh, cô lại một lần nữa bỏ qua thâm tình, bịn rịn trong đôi mắt anh.

Năm hai mươi sáu tuổi, cô sống lại nỗi đau đớn, bước ra khỏi bóng đen của việc thất tình, toàn tâm giao phó bản thân, từ thân thể đến trái tim cho anh, không hề giữ lại bất cứ điều gì.

Thấm thoát mười năm vội vã qua đi, cho dù anh không phải là người đầu tiên mà cô yêu, song cô vẫn cùng anh chia sẻ quá nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời. Mãi đến thời khắc này, cuối cùng cô mới phát hiện ra rằng, thì ra, vẫn luôn là anh.

Nước mắt cạn khô, Si Nhan nhắm mắt lại, chỉ mong anh bình an.

Bình an là được.

Đêm chậm rãi trôi qua trong cơn giày vò. Trời tờ mờ sáng, Ôn Phi Văn từ thành phố G chạy tới. Biết được tiến triển cuộc phẫu thuật từ chỗ viện trưởng, sắc mặt ông trở nên u sầu. Đến khi nhìn thấy Si Nhan tiều tụy, ông mới buông tiếng thở dài nặng nề.

Đợi thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt. Trong thoáng chốc, không biết là ai hỏi một câu “Ôn Hành Viễn thế nào rồi?”, sau đó là câu trả lời của bác sĩ, “Vạn hạnh trong bất hạnh, cuộc phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm. Thế nhưng, hiện giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, nếu không có vấn đề gì, buổi tối sẽ tỉnh lại”, giọng bác sĩ như trút được gánh nặng.

Thoát khỏi nguy hiểm? Con tim căng thẳng bỗng nhiên như rạn nứt, chân Si Nhan mềm nhũn, ngã quỵ xuống nền.

Si Hạ phản ứng đầu tiên, nhưng trước khi anh đưa tay ra, Hàn Nặc đột nhiên xuất hiện, kịp thời ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của Si Nhan. Khi Hàn Nặc ôm Si Nhan vào phòng bệnh, Ôn Phi Văn và Ôn Hành Dao đồng thời thay đổi sắc mặt.

Không kịp giải thích gì, Si Hạ liền đuổi theo hai người họ. May mà Si Nhan chỉ là căng thẳng quá mức và mệt mỏi nên mới ngất xỉu, không có vấn đề gì. Trên ghế dài ngoài phòng bệnh, Si Hạ hỏi, “Cậu đến từ lâu rồi?”.

Hàn Nặc không nhìn anh, rút thuốc ra muốn châm, nhưng bởi bàn tay run mà mãi không bật được lửa, cuối cùng dứt khoát quẳng thuốc và bật lửa xuống nền, “Lúc xảy ra chuyện, là tôi đưa cô ấy đến”.

Cả đêm anh đều có mặt. Si Hạ chau mày, “Tiểu Nhan và Hành Viễn đính hôn ngày hôm qua rồi”.

“Tôi biết”, truyền thông đưa tin ùn ùn, muốn giả vờ không biết cũng không được.

Hàn Nặc trầm lặng thoáng chốc, sau đó đứng dậy, “Nếu như họ đã không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây”.

“Hàn Nặc”, Si Hạ gọi giật anh lại.

Hàn Nặc dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại.

“Sự việc lần này…”, Si Hạ dừng một lát, tựa hồ như đang lựa chọn câu từ, “Có phải là có liên quan đến ông ta hay không?”.

“Ông ta” ở đây ám chỉ ai, trong lòng Hàn Nặc biết rõ. Anh không trả lời vào trọng tâm câu hỏi, “Thiên Dụ là sản nghiệp mà cha tôi dựng lên, tôi sẽ không để nó bị hủy hoại trong tay người khác”.

Si Hạ hiểu lập trường của Hàn Nặc, “Có gì cần giúp đỡ, cậu cứ nói”.

Hàn Nặc quay người, ánh nắng ấm áp buổi sớm mai chiếu xuống khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của anh, Si Hạ nhìn thấy sự trầm tĩnh và phức tạp trong nét mặt cậu ta, giống như lời nói của anh, ý tứ khó hiểu, “Trước kia tôi tưởng rằng chỉ là cạnh tranh lợi ích đơn thuần, sau này mới phát hiện ra không đơn giản như vậy. Song, tôi không giữ lại đường lui cho bản thân. Nếu chẳng may không cẩn thận động đến Nhan Nhan, Si Hạ, xin anh đừng trách tôi. Còn cả Ôn Hành Viễn, xin anh hãy nhắc nhở anh ta, dựa vào tình yêu của anh ta đối với Nhan Nhan, xin nhất định phải tin tưởng cô ấy”.

Hàn Nặc dùng liên tiếp ba chữ “xin”, khiến Si Hạ không có cách nào thốt lên được một câu trách cứ, cho dù điều anh không hi vọng nhất, chính là kéo Si Nhan vào cuộc chiến của đàn ông.

Biết rõ sự lo lắng của Si Hạ, Hàn Nặc bày tỏ, “Tôi sẽ cố gắng tránh né để không làm liên lụy đến Nhan Nhan”.

Đáng tiếc, không phải tất cả mọi việc đều có thể thay đổi theo ý muốn của con người.

Đạo lý thuận theo tình thế, ai cũng hiểu.

Ánh chiều tà buổi chạng vang xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, cảm giác ấm áp và mùi nước khử trùng hòa quyện vào nhau, khiến cho phòng bệnh trắng toát không còn trống trải, yên tĩnh như nó vốn có nữa.

Si Nhan choàng tỉnh giấc, đợi nhìn rõ bóng người trước giường bệnh là Qúy Nhã Ngưng, cô cất giọng hỏi, “Ôn Hành Viễn đâu?”.

Quý Nhã Ngưng nắm lấy tay cô, nói đúng sự thật, “Anh ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, đang ở phòng bệnh bên cạnh”.

Si Nhan nở nụ cười yếu ớt, “Cậu vẫn ổn chứ? Có bị thương không?”, tối qua quá cấp bách, khi nghe Si Hạ nói Ôn Hành Viễn vì cứu Qúy Nhã Ngưng mà bị thương, cô đã quên hết tất cả.

Quý Nhã Ngưng biết giờ phút này nên mỉm cười đối diện với Si Nhan, nhưng nước mắt đã bán đứng tâm tình của cô, “Tớ rất xin lỗi, nếu như không phải vì cứu tớ, Ôn Hành Viễn sẽ không bị thương, càng không dọa cậu sợ thành ra thế này”.

Là bạn tốt của nhau, Si Nhan nhạy cảm cảm nhận được, ngoại trừ áy náy ra, Quý Nhã Ngưng đau lòng nhiều hơn.

Bởi vì người cứu cô không phải là Đường Nghị Phàm sao? Hoặc là, có liên quan đến Trương Nghiên?

Nhưng lúc này không thích hợp để truy hỏi đến cùng.

Si Nhan rồi dựa vào đầu giường, chìa tay ra cốc vào đầu Quý Nhã Ngưng, “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, nếu như anh ấy dám chỉ lo cho bản thân mình, tớ sẽ không cần anh ấy nữa”. Vuốt ve mái tóc của Quý Nhã Ngưng như dỗ dành con nít, Si Nhan nói, “Sợ quá phải không? Xoa xoa tay đi, sẽ không sợ nữa”.

Buồn bã trong lòng Quý Nhã Ngưng không phải vài câu an ủi là có thể vỗ về, đặc biệt là trước mặt Si Nhan, cô hoàn toàn không thể khống chế nổi mình, cũng không thể che đậy nổi nỗi đau. Nước mắt lã chã rơi, cô đưa tay ra ôm lấy Si Nhan, “Nhan Nhan, tớ…”.

Không nói lên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.