Type: Trần Uyên
Người yêu gần trong gang tấc, tình yêu trước sau như một, một đời đồng cam cộng khổ.
Mười năm theo đuổi, cuối cùng anh đã đợi được em.
Si Nhan lập kế hoạch mang đến cho Si Hạ và Quý Nhã Ngưng một bất ngờ, nên không nói cho họ biết ngày mình quay về thành phố A. Máy bay hạ cánh đúng giờ, cô bắt taxi về nhà, sau khi gọi điện thoại cho Ôn Hành Viễn báo bình an, liền ngâm mình trong nước nóng thư giãn tinh thần, xong đâu đấy bèn đi gặp Chu Công (*).
(*) Đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến khi tự tỉnh giấc, tinh thần hăng say gọi điện thoại cho Si Hạ, hẹn anh cùng ăn cơm trưa.
Si Hạ gọi món xong, sầm mặt dạy bảo cô, “Em lúc nào cũng bướng bỉnh như thế, xem ra chỉ có thể trông ngóng Hành Viễn mau mau cưới em về, anh mới có thể an tâm được”.
“Sao lại gọi là bướng bỉnh chứ? Người ta sợ anh bận rộn, không ngờ chưa gì đã vội vàng đẩy em đi rồi, em sẽ mách cha chuyện này đấy nhé”, Si Nhan cười hì hì xích lại gần Si Hạ, đeo chiếc vòng đang cầm trong tay lên cổ anh, “Sinh nhật vui vẻ”.
Si Hạ cúi đầu nhìn chiếc vòng mặt ngọc màu xanh lục, khóe miệng từ từ rướn lên, “Vẫn nhớ sinh nhật của anh cơ đấy à?”.
Si Nhan gật đầu có phần đắc ý, “Đương nhiên rồi, em đã quay về từ hôm qua, sợ năm nay lại bỏ lỡ”.
Thấy dáng vẻ hồn nhiên của em gái, Si Hạ bèn vuốt ve mái tóc dài của cô, “Cảm ơn em”.
Sự cảm động của Si Hạ khiến Si Nhan tự trách mình. Từ nhỏ tới lớn, cô hưởng thụ tình yêu thương của anh như một lẽ tự nhiên. Tuy nói trong lòng vừa kính trọng vừa thương yêu anh, song trước giờ cô chưa từng làm được gì cho anh cả, còn luôn khiến anh phải bận lòng, lo lắng. Si Nhan ngồi bên cạnh Si Hạ, tựa đầu vào vai anh, khẽ gọi, “Anh”.
Si Hạ sao có thể không hiểu tâm tư của cô, anh vươn tay ra ôm lấy cô, khẽ cười, “Sao vậy hả? Có phải là nhớ Hành Viễn rồi không? Quả nhiên là có bạn trai rồi là không cần ông anh trai này nữa ngay, hử?”.
“Cái gì chứ, không thể so sánh như vậy được”, Si Nhan đỏ mặt đẩy anh ra, “Anh không biết đấy thôi, anh ấy động một tí là gào lên với em, ghê gớm lắm”.
Si Hạ vỗ vỗ lưng cô, “Hình như em nói ngược thì phải? Cậu ta đợi mười năm rồi, yêu thương, cưng chiều còn không kịp, sao nỡ lòng nào quát em?”.
Si Nhan bày tỏ sự bất mãn với hành vi đứng về phía người ngoài của anh trai, “Rốt cuộc anh có phải là anh trai ruột của em không thế, không bênh vực em gì hết!”.
“Anh mà còn bênh vực em nữa, em lại leo lên nóc nhà dỡ mái ngói ấy chứ”, Si Hạ cốc vào đầu cô, “Đợi Hành Viễn quay về anh phải bàn bạc nghiêm túc với cậu ấy, để cậu ấy mau mau cưới em về, bớt một ngày em quấy rầy anh mới được”.
Si Nhan khoác cánh tay Si Hạ, chuyển chủ đề, “Hôm nay chúng ta không nói tới anh ấy nữa. Anh, qua sinh nhật này là anh ba mươi rồi đấy!”.
Thấy cô cười xảo trá, Si Hạ phản ứng kịp thời, song ngoài mặt giả bộ hồ đồ, “Ừm, là ba mươi. Hành Viễn và anh cùng tuổi”.
“Em đã nói là không nhắc đến anh ấy nữa cơ mà”, Si Nhan nhướn mày, “Đừng tránh né vấn đề. Anh nói đi, anh định bao giờ tìm chị dâu cho em đây hả?”.
Si Hạ chỉ cười mà không nói, đến khi Si Nhan giở trò con nít lắc lắc cánh tay anh, anh mới chậm rãi trả lời, “Chuyện này phải dựa vào duyên phận, không thể định ngày giờ, em ấy à, quan tâm đến bản thân mình là được rồi”.
“Nhưng anh cũng phải cố gắng chứ!”
“Anh đương nhiên sẽ cố gắng, em đừng gây rối.”
“Em đâu có gây rối, là em quan tâm đến anh”, Si Nhan lờ mờ nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Si Hạ, “Nói như vậy là anh đã có mục tiêu rồi hả? Ai thế? Làm nghề gì? Có xinh đẹp hay không? Bao giờ cho em gặp mặt?”.
Có mục tiêu không có nghĩa là sẽ có kết cục. Sự mất mát trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất, Si Hạ tránh nói vào vấn đề chính, trả lời, “Cảnh sát điều tra hộ tịch đấy hả, hỏi gì mà nhiều vậy? Người còn chưa có, bảo anh phải trả lời thế nào bây giờ?”.
Si Nhan có hơi thất vọng, “Thế anh phải thực sự cố gắng lên!”.
“Anh biết rồi, cứ lải nhải nữa cẩn thận Hành Viễn ‘trả lại hàng’ đấy”, Si Hạ chuyển chủ đề một cách kín kẽ, vừa khéo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, khiến Si Nhan bỏ lỡ sự thay đổi nét mặt rất nhỏ trên gương mặt anh.
Đang dùng bữa thì bên Cục gọi điện đến, Si Hạ chuẩn bị tham dự hội nghị vào buổi chiều nay. Si Nhan đến Hoa Thành tìm Quý Nhã Ngưng. Đường Nghị Phàm thông cảm cho màn trùng phùng của chị em họ, chu đáo duyệt cho Quý Nhã Ngưng nghỉ phép.
Si Nhan không tỏ lòng cảm kích, mà bỡn cợt, “Tổng Giám đốc Đường làm vậy là vì yêu thương bà xã, sợ Nhã Ngưng làm việc quá vất vả đây mà”.
Đường Nghị Phàm không giải thích nhiều, chỉ cười nói, “Cho nên em tuyệt đối đừng để cô ấy mệt mỏi”.
Si Nhan trêu đùa Quý Nhã Ngưng, “Ngang nhiên khoe tình cảm mặn nồng trước mặt tớ hả?”.
Không đợi Quý Nhã Ngưng đáp lời, Đường Nghị Phàm đã châm chọc, dáng vẻ trơ tráo, “Hai người chúng tôi mà khoe tình cảm mặn nồng thì thể nào Nhã Ngưng thưởng cho tôi một cái bạt tai. Tôi nói này, ừm, cảm giác thật sự rất sảng khoái đấy”.
Si Nhan phá lên cười, “Anh có khuynh hướng thích ngược đãi bản thân phải không?”, rồi nhìn về phía Quý Nhã Ngưng, “Nếu như anh ấy đã yêu cầu, mau cho anh ấy toại nguyện đi”.
Quý Nhã Ngưng hơi sẵng giọng, “Chỉ có hai người là điên rồ nhất!”.
“Tổng Giám đốc Đường”, sự xuất hiện của Trương Nghiên đã cắt ngang cuộc đối thoại giữa họ, “Bản hợp đồng này có chút vấn đề, cần phải đánh giá lại”.
“Đi đi Nhã Ngưng, buổi tối anh đến đón bọn em rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”, Đường Nghị Phàm chào hỏi Si Nhan rời mới nhận lấy văn kiện từ tay Trương Nghiên, “Vấn đề gì vậy?”.
Trước khi Đường Nghị Phàm nhận lấy, Trương Nghiên lật giở trang bên trong hợp đồng, dùng ngón tay thon dài chỉ vào điều khoản hợp đồng, “Ở đây”.
Bỗng nhiên cảm thấy hai người hình như có phần ăn ý ngầm, trong hành lang, Si Nhan đang chuẩn bị rời đi bỗng quay đầu lại, Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên duy trì khoảng cách an toàn giữa cấp trên và cấp dưới, sóng vai đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc.
Lại nhìn về phía cô bạn thân, thấy Quý Nhã Ngưng đang mỉm cười, vẻ mặt không chút gì khác thường, Si Nhan cảm thấy bản thân quá đa nghi.
Trung tuần tháng Một, Ôn gia có thêm một cháu trai, Ôn Hành Dao vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay Ôn Hành Viễn, không ngừng nhắc tới nhắc lui, “Anh làm cha rồi, anh có con trai rồi, Hành Viễn, anh có con trai rồi!”.
Thấy anh trai thường ngày đùa cợt thiếu nghiêm túc nay vành mắt đã đỏ hoe, Ôn Hành Viễn vỗ vỗ vai Ôn Hành Dao tỏ ý chúc mừng. Khi đỡ cậu bé từ tay bác sĩ, Ôn Hành Viễn cảm thấy vô cùng cảm động. Anh không kìm lòng nổi mà cúi đầu xuống, khẽ thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cậu nhóc. Sau đó, cậu nhóc vốn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen láy đảo vòng, cười toe.
Rời khỏi bệnh viện, Ôn Hành Viễn gọi điện cho Si Nhan.
Bên Si Nhan đang là buổi tối, cô đang xem ti vi. Ôn Hành Viễn gọi tên cô, xong trầm lặng.
“Anh sao vậy?”, Si Nhan không hiểu nguyên nhân, trêu chọc anh, “Nhớ em rồi hả?”.
Ôn Hành Viễn báo tin mừng, “Chị dâu sinh một bé trai, thằng bé đáng yêu lắm”.
“Thật vậy sao ạ? Không phải anh nói lúc mới chào đời, thằng bé nhăn nheo như ông già hay sao?”
Trong mắt đong đầy ý cười ấm áp, Ôn Hành Viễn nói, “Đương nhiên là thật rồi. Lúc anh bế nó, nó còn cười nữa”.
Si Nhan nghe thấy vậy lập tức hưng phấn nói, “Trẻ con mà cười càng sớm thì càng thông minh đấy!”.
Nhớ lại cảnh tượng khi chị dâu được đẩy ra khỏi phòng sinh, Ôn Hành Dao nắm tay bà xã, khóe mắt đẫm nước, Ôn Hành Viễn toan nói lại thôi, “Tiểu Nhan, anh…”.
Si Nhan thấy khó hiểu, “Anh sao vậy, có phải là làm chuyện gì có lỗi với em không?”.
Ôn Hành Viễn muốn nói với cô rằng, anh chờ mong kết tinh tình yêu của họ biết bao. Thế nhưng, cuối cùng anh chỉ nói, “Rất nhớ em”.
Si Nhan hơi đỏ mặt, cười ngốc nghếch, chủ động thơm anh một cái qua điện thoại, “Vậy anh mau về đi”.
Mặt dày như Ôn Hành Viễn cũng có lúc toe toét nguyên một ngày sau khi bị Si Nhan “vô lễ”, làm cho thư ký phải tò mò: sao Tổng Giám đốc Ôn nhìn có vẻ vui mừng hơn cả anh trai sinh được quý tử vậy?
Ngày hôm ấy, Ôn Hành Dao cuối cùng cũng đã xuất hiện tại công ty, anh thọc hai tay vào túi quần âu, nghênh ngang bước vào văn phòng của Tổng Giám đốc. Ôn Hành Viễn không ngẩng đầu lên, tiếp tục cuối đầu xử lý công văn.
Khuôn mặt Ôn Hành Dao ngập tràn ý cười, trên gương mặt anh tuấn mang theo ý trêu chọc, “Vất vả cho chú rồi, Hành Viễn”.
Ôn Hành Viễn ký tên của mình lên hợp đồng, “Không sao”.
Ôn Hành Dao hiểu rõ nỗi nhớ nhà của cậu em trai, không để tâm đến sự lạnh nhạt của Ôn Hành Viễn, liền đi thẳng tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, “Đợi lần sau anh về nước phải sắp xếp cho anh gặp Si Nhan đấy nhé. Bất kể nói thế nào, đối với hai cô chú, anh cũng là chất xúc tác!”.
Ôn Hành Viễn ký xong hợp đồng cuối cùng, đợi thư ký đưa cà phê vào mới mở miệng, “Nếu không phải nhờ công của anh, em có thể ở đây làm cu li lâu như vậy sao? Còn muốn gặp Tiểu Nhan? Được voi đòi tiên!”.
“Là anh được voi đòi tiên, hay là chú tiết kiệm quà ra mắt cho anh trai hả?”, Ôn Hành Dao cười híp mắt, “Năm phần trăm cổ phần của Ôn Thị, thế nào?”.
“Quá ít”, Ôn Hành Viễn liếc anh trai một cái, “Em nhớ quà mừng kết hôn em tặng anh và chị dâu là mười phần trăm cổ phần”.
“Thế thì chú phải nói lý chỗ ông nội rồi, là ông nội nói, ai kết hôn sau thì giảm một nửa”, Ôn Hành Dao không hổ thẹn, mà hỏi thẳng thừng, “Chuẩn bị quà mừng đầy tháng cho con trai anh chưa?”.
“Đợi anh phát lương cho em, em sẽ đi mua”, thấy Ôn Hành Dao liếc mình, Ôn Hành Viễn thu lại ý cười, nghiêm mặt nói, “Quyền cổ phần trong tay nhớ nắm chặt lấy, tuy rằng đã tra ra người âm thầm thu mua cổ phần Ôn thị, nhìn bề ngoài thì có vẻ không dậy lên sóng gió to lớn, song không loại trừ khả năng có người thao túng sau lưng, có ý đồ xấu”.
Nói đến chuyện công việc, Ôn Hành Dao cũng thu lại vẻ hờ hững, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn nhiều, “Chú cảm thấy là Hàn Thiên Dụ giở trò?”.
“Ngoài ông ta ra, em không nghĩ ra ai khác. Nhưng trong tay anh nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, người khác có gây sức ép thế nào cũng vô ích.”
Ôn Hành Dao có phần khó xử nói, “Vậy phải làm thế nào? Nếu tặng quà gặp mặt cho Si Nhan là không đủ nữa rồi?”.
Ôn Hành Viễn nhướng hàng lông mày rậm, “Vậy vừa khéo, quá hời cho em rồi!”.
“Anh em chúng ta tính toán gì chứ, của anh chính là của chú”, Ôn Hành Dao trở lại chuyện chính, “Anh bảo thư ký đặt giúp chú vé máy bay ngày mai, không thả người ra đoán chừng là mẹ sẽ giết anh mất”.
Ôn Hành Viễn không hề nói cho Si Nhan biết hôm nào anh về. Năm giờ sáng xuống máy bay, tài xế đưa anh thẳng về nhà của Si Nhan. Anh đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu, trong phòng mới có động tĩnh, anh khẽ lên tiếng, “Tiểu Nhan, là anh, mở cửa ra nào”.
Cơn buồn ngủ của Si Nhan bỗng chốc tiêu tan hết, “Ôn Hành Viễn?”.
Vào khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Ôn Hành Viễn nhìn thấy Si Nhan đang mặc đồ ngủ, ánh mắt anh dịu dàng tựa nước, anh đưa tay ra vén tóc cô qua mang tai, yêu thương vỗ nhẹ lên má cô, “Anh về rồi”.
Trái tim cô bỗng đập hẫng một nhịp từ giây phút ấy, khi bình tĩnh lại khóe mắt đã ươn ướt.
Ôn Hành Viễn thấy cô mắt ầng ậc nước nhìn mình, liền vươn tay ra kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
Anh mặc áo chống rét dày xụ, phả ra cái lạnh buốt khiến Si Nhan rùng mình. Cảm nhận được sự run rẩy của cô. Ôn Hành Viễn cúi xuống tai cô thấp giọng, “Cởi nó ra”.
Mờ ám như lời rỉ tai của tình nhân.
Si Nhan chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, đặt tay lên bả vai anh, lần kéo áo khoác ngoài của anh ra.
Ôn Hành Viễn phối hợp nâng tay lên, để mặc Si Nhan cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, vừa hôn cô vừa ôm cô vào phòng.
Lúc bị anh đè ngã xuống giường, Si Nhan cảm thấy cả thế giới này như đang nghiêng ngả.
Tay Ôn Hành Viễn nóng bỏng, từ má cô dịch chuyển đến xương quai xanh, tỉ mẩn vuốt ve. Si Nhan nhắm mắt lại, cảm nhận đôi tay của anh, cơ thể đang căng thẳng dần được thả lỏng, trở nên như thiêu như đốt. Nụ hôn của anh từ đụng chạm khẽ khàng, dịu dàng, dần dà chuyển hóa thành nóng bỏng, quyến luyến, tựa như muốn mang tất thảy những nồng nàn cùng nhung nhớ hòa vào nụ hôn dài triền miên này.
Si Nhan đã say, say trong nụ hôn của anh. Ôn Hành Viễn cũng say, say trong từng chút âu yếm dịu dàng cô đáp lại và sự ngọt ngào từ đôi môi cô. Ý thức còn sót lại của họ đang dần tan chảy bởi cảm giác mãnh liệt ấy.
Bất giác, tay của Ôn Hành Viễn đã trượt đến phần eo cô. Si Nhan không kháng cự, nhưng vì ngượng ngùng mà căng thẳng bám chặt lấy anh. Ôn Hành Viễn không chần chừ thêm, áp lồng ngực nóng rực lên người cô.
Căn phòng một cảnh xuân kiều diễm.
Sau màn quyến luyến, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, nhìn Si Nhan ngủ say sau khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, trong mắt Ôn Hành Viễn ngập tràn yêu thương. Hôn lên khóe môi đang nhướng lên của cô, cuối cùng anh cũng thấm mệt rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Si Hạ khẽ “hừ” một tiếng, vừa định đưa tay ra quờ quạng dưới gối thì bên tai đã vang lên giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn, “Chuyện gì vậy?”.
Là giọng nói của Ôn Hành Viễn.
Cơ thể Si Nhan cứng đờ, một lát sau mới nhớ lại cảnh thân mật trước đó. Cảm nhận được cơ thể không một mảnh vải dưới lớp chăn mỏng được một cơ thể nam tính săn chắc ôm trong lòng, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.
“Đúng vậy, đến nơi rồi, năm giờ xuống máy bay”, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng, “Được rồi, lúc khác nói, còn đang ngủ nữa”.
Ôn Hành Dao ở đầu bên kia lại không chịu dễ dàng buông tha cho anh, giọng nói toát ra ý cười rõ ràng, “Không phải là một mình đấy chứ?”.
Ôn Hành Viễn lạnh lùng ném lại năm chữ, “Không liên quan đến anh”, cúp điện thoại, anh ôm Si Nhan vào lòng càng chặt, “Em tỉnh rồi à?”.
Si Nhan không đáp, cái đầu nhỏ của cô rúc vào chăn.
Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Em ngủ thêm một lát nữa đi, em mệt rồi”.
Si Nhan huých cánh tay mình vào người anh, sức lực rõ ràng không đủ, “Cứ như thể anh không mệt ấy?”.
“Thể lực của anh tốt mà”, Ôn Hành Viễn một tay gối đầu, tay phải vuốt ve làn da trơn mịn của cô, “Nếu như em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem”.
“Lưu manh!”, Si Nhan đánh vào tay anh, kéo chăn trùm lên đầu, “Anh mau dậy đi, em muốn mặc đồ”.
Ôn Hành Viễn sợ cô khó thở bèn kéo thấp chăn xuống, “Ngại ngùng cái gì chứ? Anh đã bị em nhìn sạch rồi!”.
Quên mất việc bản thân còn chưa mặc quần áo, Si Nhan quay người trừng mắt với anh, “Câm miệng!”.
Ôn Hành Viễn thấp giọng cười, không đếm xỉa đến hành động ngăn cản của cô, lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Đêm khuya, cảnh trong giấc mơ chân thực như những gì đã từng trải qua khiến Si Nhan ngủ không tròn giấc.
Không biết người đó đang ở nơi nào, duy chỉ có giọng nói dịu dàng bên tai khe khẽ gọi cô, “Tiểu Nhan”.
Si Nhan cố gắng mở mắt ra, nhìn rõ người đứng bên cạnh giường là ai, cô bèn bật dậy nhào vào lòng bà, nghẹn ngào, “Mẹ ơi”.
Hạ Ngọc Mai nhẹ nhàng xoa đầu con gái, cười dịu dàng, “Con gái ngốc”.
“Mẹ ơi, Tiểu Nhan nhớ mẹ lắm”, Si Nhan ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của mẹ, tựa hồ như chỉ cần nới lỏng tay là bà sẽ biến mất, “Mẹ, xin mẹ đừng bỏ Tiểu Nhan lại”.
Mắt Hạ Ngọc Mai ngân ngấn nước, “Mặc dù mẹ không ở bên con, nhưng mẹ sẽ ở một thế giới khác dõi theo con, chúc phúc cho con”.
Cảm nhận được cơ thể trong lòng dần nhẹ bẫng, Si Nhan gần như khóc không thành tiếng, “Mẹ ơi, đừng bỏ mặc Tiểu Nhan, mẹ ơi...”.
Trong khoảnh khắc mẹ biến mất, lại có một giọng nói vang lên bên tai, “Sao vậy Tiểu Nhan? Em tỉnh dậy nào”.
Si Nhan ngồi phắt dậy. Trong bóng tối, cô không phân biệt được giọng nói đến từ đâu, tựa hồ quên cả bản thân đang ở đâu, chỉ nhớ một chuyện, phải giữ mẹ lại.
Thấy cô xốc chăn lên, đi xuống giường, Ôn Hành Viễn đưa tay ra ôm lấy cô, “Em muốn đi đâu vậy?”.
Si Nhan có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mang nỗi bất an trong lòng mà vùng vẫy, lẩm bẩm, “Em muốn mẹ, em muốn đi tìm mẹ”.
Ôn Hành Viễn mới hiểu ra là cô đã mơ thấy ai.
Đau lòng ôm lấy cô, anh dịu dàng vỗ về, “Em nằm mơ rồi Tiểu Nhan, mẹ không còn nữa”.
Không còn? Không còn nữa. Si Nhan “òa” lên một tiếng rồi bật khóc, “Mẹ, mẹ ơi”.
Ôn Hành Viễn không hề vội vàng khuyên nhủ cô, chỉ vỗ lưng cô như dỗ dành một đứa trẻ, để mặc cô phát tiết. Mãi đến khi cô khóc đã thấm mệt, anh mới hôn lên trán cô, “Dì Hạ sẽ ở một thế giới khác dõi theo em, Tiểu Nhan, hãy sống vui vẻ hạnh phúc, để dì Hạ yên tâm”.
Si Nhan bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Hành Viễn”.
“Anh đây”, Ôn Hành Viễn ôm eo cô trở lại giường, kéo tay phải của cô chạm vào mặt mình, “Anh đây, anh luôn có mặt ở đây, vĩnh viễn ở đây”.
Nước mắt cô từng giọt lăn xuống, “Hành Viễn”.
Khuôn mặt tái nhợt khiến người ta đau lòng không thôi, Ôn Hành Viễn ôm cô thật chặt trong lòng, “Em có anh”.
Si Nhan rúc vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Như sợ rằng lại một lần nữa mất đi.
Sự trống rỗng trong lòng được cái ôm và nhiệt độ cơ thể anh lấp đầy, Si Nhan khàn giọng nói, “Đã lâu lắm rồi em không mơ thấy mẹ, anh biết không, lúc mẹ vừa rời xa, em gần như ngày nào cũng mơ thấy bà. Lúc ấy, em hy vọng mẹ có thể mang em đi cùng biết bao”.
Ôn Hành Viễn nghe vậy, cặp mày rậm bỗng chau lại, tay càng dùng lực siết chặt cái ôm này.
Si Nhan đau đớn và mệt mỏi nhắm mắt lại, “Tại sao lại như vậy hả anh?”.
Tại sao? Câu trả lời hẳn sẽ khiến cô không thể chịu đựng nổi, đó cũng là điều mà anh và Si Hạ luôn cố gắng tìm kiếm.
Ôn Hành Viễn cụp mắt, trầm lặng.
“Đừng rời khỏi em. Đừng để sau khi em ỷ lại vào anh, anh lại không cần em nữa.”
Ôn Hành Viễn siết chặt cô vào lòng ngực mình, để cô nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, “Em sẽ không bao giờ mất anh cả”.
Anh hứa hẹn, cô tin tưởng.
Si Nhan thì thầm, “Hành Viễn, em nhớ mẹ”.
“Ngày mai chúng ta về thành phố G, mẹ đang ở nhà đợi em, bà mong em từ rất lâu rồi”. Cô đã từng mất đi người thân nhất. Và giờ, anh sẽ cho cô một gia đình hoàn chỉnh. Ôn Hành Viễn quyết định đưa Si Nhan về nhà ra mắt, không bận tâm đến chuyện cô có từ chối hay không, anh chỉ muốn bảo vệ cô trong vòng tay của mình, không để cô chịu thêm bất cứ thương tổn nào, “Mẹ sẽ thương yêu em như con gái của mình, hãy tin anh”.
Si Nhan dùng cái ôm thật chặt để đáp lại anh, “Vâng, chúng ta về nhà”.
Cuối cùng, tình yêu mới khiến cô ngày càng dũng cảm.
Sau khi Si Nhan ngủ say, Ôn Hành Viễn đến phòng khách gọi điện cho Si Hạ, “Ngày mai tôi đưa Tiểu Nhan về thành phố G”.
“Ngày mai?”, Si Hạ suy tư một lát, “Chỉ còn lại hai ngày nữa là sang năm mới rồi, ngày mai cha tôi đến, cậu xem có thể sắp xếp lại thời gian một chút không, mùng mấy Tết gì đó hẵng đi?”.
Ôn Hành Viễn vỗ đầu, “Mùng Hai tôi đến chúc Tết chú Si, nếu như chú không có ý kiến gì, tôi sẽ đưa Tiểu Nhan về thành phố G”.
Si Hạ cười, “Yên tâm đi, cha tôi sẽ ủng hộ cậu mau mau cưới nha đầu ấy thôi!”.
Ôn Hành Viễn cười khiêm tốn, “Sao vẫn chưa nghỉ ngơi, giờ là mấy giờ rồi?”.
“Tôi đang đi công tác rồi, mới vừa ở ngoài về, Tết đến có rất nhiều việc phải làm”, Si Hạ châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, bất thình lình nhớ ra điều gì đó, “Cậu từ Mỹ về rồi hả? Đang chỗ Tiểu Nhan?”.
Ôn Hành Viễn hỏi bằng giọng điệu dè chừng, “Nếu như tôi nói phải, có phải cậu sẽ đánh tôi không?”.
“Tên nhãi nhà cậu”, Si Hạ lấy thân phận của anh vợ để căn dặn, “Tiểu Nhan không thể chịu nổi biến cố nào nữa đâu, cậu phải đối xử tốt với con bé đấy!”.
Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, giọng điệu chắc nịch, “Nhất định là vậy, cậu yên tâm đi”.
“Tất nhiên là tôi yên tâm rồi. Ngoài cậu ra, không ai khiến tôi cảm thấy yên tâm cả”, Si Hạ trầm lặng vài giây, “Nhớ hồi mẹ tôi mất, Si Nhan nhốt mình ở trong phòng, không ăn, không ngủ, không gặp ai. May mà có cậu kéo con bé ra, dỗ dành nó ăn cơm, nói chuyện cùng nó. Ngày ấy tôi đã nghĩ, có lẽ chỉ có cậu mới có thể chăm sóc em gái tôi”.
“Hành Viễn, cậu có thể đưa nó trở về nhanh như thế, cha tôi rất cảm kích cậu”, mắt Si Hạ ươn ướt, cất giọng thong thả, “Cảm ơn cậu. Nếu như không có cậu, Tiểu Nhan muốn vượt qua cửa ải này, hẳn sẽ rất khó khăn”.
Ôn Hành Viễn đứng trước cửa sổ, đối diện với đèn đường màu vàng chiếu xuống con đường yên tĩnh và mông lung, anh nói, “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi có lòng ích kỷ, cũng có lòng ham muốn riêng, nhất là khao khát có được con người và trái tim của cô ấy”.
Si Hạ lại có nỗi lo khác, “Sống trong cùng một thành phố, muốn né tránh không hề dễ dàng, đối với Hàn Nặc, hy vọng cậu thận trọng đối đãi”.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức tránh né chuyện có dính dáng đến cậu ta”, quay người nhìn về phòng của Si Nhan, anh nói, “Thế nhưng, người của Hàn gia đừng động đến giới hạn chịu đựng của tôi”.
Si Hạ đưa ra yêu cầu có phần quá đáng, “Bất động sản Hàn Thiên Dụ là tâm huyết cả đời của Hàn Thiên Khải, Hàn Nặc muốn lấy lại, có lẽ không dễ dàng, nếu như có thể, cậu có thể giúp đỡ cậu ta không?”.
Ôn Hành Viễn dụi điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm, “Đối với Ôn Thị, Bất động sản Thiên Dụ do ai quản lý đều như nhau. Song, Hàn Thiên Dụ có ý đồ bất chính với cổ phần của Ôn Thị, tôi không thể dung túng cho ông ta. Về phần Hàn Nặc, nếu cần thiết, tôi sẽ suy nghĩ”.
Ôn Hành Viễn không từ chối thẳng thừng, đã là rộng lượng lắm rồi, Si Hạ không nói gì thêm nữa.
Buổi tối trước khi rời khỏi thành phố A, Ôn Hành Viễn đã dẫn Si Nhan cùng vợ chồng Đường Nghị Phàm và Si Hạ đến Thượng Du tụ tập. Vừa đúng lúc, họ gặp Lý Hiểu Quân đến cùng bạn.
Đây là lần đầu tiên Si Nhan chạm mặt Lý Hiểu Quân, cô ta đẹp hơn trên tạp chí nhiều, cách trang điểm nhẹ nhàng thanh tao, thân hình mảnh mai, trang phục tinh tế, cả người toát lên khí chất và sự trang nhã.
Si Nhan cảm thấy bất ngờ bởi những điều Lý Hiểu Quân nói, “Anh ấy nói với tôi cô là một người đặc biệt, hiện giờ xem ra đó là lời đánh giá của một người đang yêu, có ý tâng bốc rõ rệt”.
Lời nói của cô ta ít nhiều có phần châm chọc. Thế nhưng, ý cười dịu dàng ngoài mặt của Lý Hiểu Quân khiến cô cảm thấy, nếu như đáp trả vài câu công kích ngay tại trận, quả thực là quá nhỏ mọn. Đặc biệt là câu sau của cô ta, “Si Nhan, tôi ngưỡng mộ cô vì cô có thể có được tình yêu của Hành Viễn, nhưng tôi không hề đố kỵ. Tôi tin là mình sẽ gặp được một người đàn ông biết tán thưởng và trân trọng tôi hơn anh ấy”.
Si Nhan hỏi Ôn Hành Viễn, “Anh từng nhắc đến em với cô ta?”.
Ôn Hành Viễn xác định Si Nhan không tức giận vì mấy điều Lý Hiểu Quân nói, mới lên tiếng, “Tin tức của truyền thông ùn ùn kéo đến, chung quy chỉ toàn là phỏng đoán, anh không hề để ý. Nhưng phát triển đến mức đó cũng là do Hành Dao, anh cũng phải giải thích vài câu với Lý Hiểu Quân”.
Sau khi truyền thông đưa tin về ngày đính hôn, Ôn Hành Viễn hẹn gặp Lý Hiểu Quân, bày tỏ thái độ rõ ràng, “Ôn Thị sẽ mở một cuộc họp báo để thanh minh giúp cô”.
Lý Hiểu Quân vẫn mỉm cười, “Em tưởng rằng màn đổ thêm dầu vào lửa của bọn họ có thể giúp mối quan hệ giữa chúng ta có thêm tiến triển. Hiện giờ xem ra, là em tự mình đa tình rồi. Về phần có mời phóng viên đến buổi họp báo hay không, thì phải xem anh có cần thanh minh với người anh thích hay không. Em không sao hết”.
Bởi vì tình yêu, cô bằng lòng bị “lợi dụng”. Nhưng cô lại không phải là tình yêu của anh.
Lý Hiểu Quân vẫn mỉm cười, “Em rất tò mò, cô ta là người như thế nào, mà khiến anh vui vẻ chịu đựng như vậy”.
Nhắc đến Si Nhan, nét mặt Ôn Hành Viễn bất giác dịu dàng hơn, anh đương nhiên không biết, sự thay đổi trên khuôn mặt anh trong khoảnh khắc ấy đã làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ. Anh không che đậy, nói thẳng những cảm nhận chân thực tự đáy lòng mình, “Cô ấy là một cô gái đặc biệt, tôi đã thích cô ấy mười năm rồi”.
Một người con gái, khiến anh dùng mười năm quý báu nhất trong cuộc đời mình để thích, hẳn phải xứng đáng với hai chữ “đặc biệt”.
Thế nhưng, kết quả lại khiến Lý Hiểu Quân thất vọng.
Trong mắt của Lý Hiểu Quân, Si Nhan không có điểm gì đặc biệt, chỉ là cô đã xem nhẹ, trong mắt những người đang yêu, bất kỳ ai cũng đều là đặc biệt độc nhất vô nhị. Đúng vậy, khi cô gặp được người đàn ông biết tán thưởng và trân trọng cô, cô sẽ hiểu.
Sự kiên định và chung thủy của Ôn Hành Viễn khiến Si Nhan càng có thêm lòng tin về tình yêu của họ. Cô khẽ cười, nụ cười ấy như tia nắng mặt trời, trở nên vô cùng ấm áp trong đêm đông lạnh giá này.
Nụ cười ấy, đúng thật là đã lâu không gặp. Không uổng cho phần tán thưởng “đặc biệt” của Ôn Hành Viễn.
Trên mặt sông mênh mông được bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, mặt băng trắng còn sáng vô số những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời. Toàn bộ đèn nê-ông treo trên cây bên bờ sông được thắp sáng, tựa như sợi dây ngọc chói mắt, tôn lên vẻ diêm dúa, lòe loẹt của cảnh sắc đường phố. Buổi tụ tập kết thúc, Ôn Hành Viễn và Si Nhan tay trong tay đi bộ dọc theo bờ sông.
Khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường nét rõ ràng của người đàn ông toát lên nét kiêu ngạo và vẻ tự tin đặc biệt. Ngắm nhìn anh thật lâu, Si Nhan mới mở miệng, giọng cô mang theo đôi phần ghen tuông, “Xem ra cô ta thực lòng thích anh”.
Rõ ràng có người coi Lý Hiểu Quân như báu vật, nhưng cô ta lại chỉ chung tình với một mình anh. Đây quả thực là tình yêu.
Thật đáng tiếc.
Ôn Hành Viễn sao có thể không hiểu tâm tư của cô, nhưng anh lại cười đùa hỏi, “Nhìn ra rồi sao?”, thấy sắc mặt Si Nhan thoáng thay đổi, anh mới nói nốt nửa câu còn lại, “Vậy có nhìn ra được, anh cũng thật lòng thích em không?”.
Người đàn ông này đúng thật là… Si Nhan không nhịn nổi cười.
Ôn Hành Viễn ôm chặt vai cô, “Trên đời này, người phụ nữ ngốc nghếch nhất là người quyết định bỏ cuộc khi có người thứ ba xuất hiện, đặc biệt là người đàn ông ấy lại chỉ yêu mình em!”.
Si Nhan hiểu lời thổ lộ của anh, lòng đầy ắp sự ngọt ngào, “Em luôn cảm thấy hạnh phúc giống như vừa lấy trộm được, lòng không an tâm”.
Ánh mắt của Ôn Hành Viễn hướng về mái tóc dài xoăn xoăn của cô, anh đưa tay ra vén những lọn tóc xõa qua tai cho cô, “Ngoại trừ có lòng tin với anh, với bản thân mình ra, thì em nên tin tưởng rằng, những thứ em đã đánh mất đều vốn dĩ không thuộc về em. Từng một lần sở hữu, đã là may mắn rồi. Về phần những thứ kia, đều là thứ em nên có được. Điều em cần làm bây giờ là trân trọng chúng mà thôi”.
Sau đó, anh nghiêng người hôn lên trán cô, như trao cô một lời hứa hẹn.
Si Nhan rúc vào lòng anh, cất lời dịu dàng nhỏ nhẹ, “Hành Viễn, cảm ơn anh”.
Ôn Hành Viễn có chút thất vọng, anh chau mày, “Nếu như thay đổi lời thoại phía sau, anh sẽ thích nghe hơn”.
Si Nhan đoán được sự chờ mong của anh, nhưng cô không nói nên lời, thế nên lặng thinh.
Ôn Hành Viễn không ép cô, chỉ thu cánh tay lại, ôm cô càng chặt hơn, “Chơi đủ chưa? Đừng để lạnh rồi bị cảm nữa, về nhà thôi”.
Về đến nhà, Si Nhan chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại đau đầu không biết để Ôn Hành Viễn ngủ ở đâu. Trong lúc vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa ra kết quả, cô ngồi trên sô pha xem ti vi, tỏ vẻ cam chịu số phận chờ đợi anh. Ôn Hành Viễn nói chuyện điện thoại với Trương Nghiên xong, thì thấy Si Nhan ôm căng-gu-ru bằng bông nằm trên sô pha, dáng vẻ mơ màng ngủ.
Con căng-gu-ru là món quà Giáng sinh anh gửi chuyển phát nhanh từ Mỹ về cho cô. Anh đã tìm tại rất nhiều cửa hàng, vất vả lắm mới mua được một con vừa to vừa đáng yêu thế kia. Khi đó, Si Nhan vẫn còn ở cổ trấn, nhận được quà của anh, cô vui mừng khôn tả. Lúc gọi điện cho anh, cô hưng phấn đến độ khiến Ôn Hành Viễn cảm thấy đừng nói mới đi vài con phố, cho dù là đi đến gãy chân cũng đáng.
Ôn Hành Viễn đặt em gái căng-gu-ru xuống sô pha, vỗ vỗ mặt Si Nhan, “Lên giường ngủ đi em, không bị cảm bây giờ”.
Si Nhan lơ mơ đáp một tiếng, dụi dụi mắt, thấy tay của anh đặt trên sô pha, cô dang hai tay ra, ý muốn được anh bế.
Khuôn mặt anh tuấn toát lên ý cười dịu dàng, Ôn Hành Viễn cúi người bế cô lên, “Nặng thật đấy!”.
Si Nhan nghiêng đầu dựa vào ngực anh, bên môi thấp thoáng nét cười, “Không bế nổi thì anh bỏ xuống đi”.
Ôn Hành Viễn phá lên cười, ôm cô vào phòng, đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, nhào về phía trước uy hiếp, “Coi thường người đàn ông của em là phải trả giá đấy nhé!”.
Ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn quay trở về biệt thự của Ôn gia ở thành phố G.
Mẹ Ôn Hành Viễn nhìn thấy con trai lại về một mình, khó tránh khỏi có phần thất vọng, nhưng nghe Ôn Hành Viễn nói mùng Ba sẽ đưa Si Nhan về, bà cười đến độ không khép nổi miệng. Thấy nụ cười của mẹ, tâm tình của Ôn Hành Viễn tốt hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, Ôn Hành Viễn tham dự buổi tiệc rượu của công ty với thân phận là Tổng Giám đốc điều hành của Ôn Thị. Giống như mọi năm, bạn đồng hành của anh vẫn là trợ lý Trương Nghiên. Có nhân viên nữ chủ động mời anh khiêu vũ, anh không từ chối, rồi lịch sự đưa tay ra. Đọc xong lời phát biểu, anh vội bước đến tiếp đãi những vị khách quan trọng, xong việc mới lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc.
Ngày Hai mươi chín tháng Chạp âm lịch, Si Hạ và Si Nhan cùng cha đi thăm mẹ, một nhà bốn người đoàn viên bằng cách thức bất đắc dĩ và bi thương nhất.
Trước mộ của Hạ Ngọc Mai, Si Nhan cố kìm nén không khóc, cô khoác lấy cánh tay cha, cất giọng dịu dàng, “Mẹ, chúng con và cha tới thăm mẹ”.
Si Nhàn Minh vỗ tay con gái, khàn giọng nói với người vợ đã khuất núi, “Ngọc Mai, Tiểu Nhan về nhà rồi, bà yên tâm nhé!”.
Si Hạ đứng bên cạnh cha, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, ánh mắt thâm trầm dừng lại hồi lâu trước ảnh mẹ.
Đêm giao thừa, Si Nhan cùng cha làm sủi cảo.
Dáng vẻ lóng ngóng của Si Nhan khiến cho Si Hạ không nhịn được mà đả kích, “Em bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn làm tiểu quái vật nữa sao?”.
“Cái gì mà tiểu quái vật?”, Si Nhan liếc mắt Si Hạ một cái, “Tuổi chưa cao mà mắt nhìn đã kém rồi!”.
Si Hạ nhịn cười, dùng bàn tay dính đầy bột bôi lên chóp mũi cô, “Là mắt của anh không tốt, hay là tay nghề của em không khéo?”.
“Cha”, Si Nhan mách tội với Si Nhàn Minh, “Anh lại bắt nạt con”.
Nhìn con trai và con gái đã trưởng thành, nụ cười của Si Nhàn Minh trở nên ôn hòa, hiền hậu.
Sinh mệnh, trong những gập ghềnh lên xuống, càng trở nên vững vàng. Cuộc sống, trong những ngày tháng ảm đạm, dần trở nên có ý nghĩa.
Cuối cùng, Si Nhan đã hiểu, không phải cứ thể hiện rầm rộ mới là tình yêu. Không xa rời, không thay đổi, mới là tình cảm ấm áp nhất, lâu bền nhất trong cuộc đời.
Thành phố A, cả nhà họ Si đoàn viên. Thành phố G, Ôn gia cũng rất náo nhiệt.
Nghe nói Ôn Hành Viễn mùng Hai sẽ đi chúc Tết cha vợ tương lai, Ôn Hành Dao bèn chạy từ Mỹ về, hơn nữa còn khăng khăng đi cùng Ôn Hành Viễn. Ôn Hành Viễn phủ quyết đề nghị của Ôn Hành Dao, muốn bố mình khuyên nhủ anh trai vài câu. Song, ông Ôn lại lựa chọn ủng hộ con trai cả, “Hành Dao, nhớ mang chai rượu ngon ủ lâu năm của cha cho chú Si nhé con”.
Câu nói của ông khiến mọi hy vọng trong anh tắt ngúm, vậy là phản bác của Ôn Hành Viễn không có hiệu lực.
Trên đường đi, anh đều sa sầm mặt mày.
Ôn Hành Dao không ngó ngàng đến sự buồn bực của cậu em trai, cố ý hỏi, “Chú nói Si Nhan có thể phân biệt được chú và anh không?”.
Cô không biết họ là hai anh em sinh đôi, làm thế nào để phân biệt được? Ôn Hành Viễn chẳng buồn trả lời, dùng ánh mắt để khinh bỉ sự vô vị của Ôn Hành Dao.
Ôn Hành Dao cười, “Không nhận ra cũng là chuyện bình thường, chẳng phải chị dâu chú lần đầu tiên nhìn thấy chú cũng nhận sai người sao, còn suýt nữa bổ nhào vào lòng chú nữa!”.
Biết Ôn Hành Dao vẫn thù dai, Ôn Hành Viễn bặm môi không nói.
Đến Si gia, vào khoảnh khắc Si Nhan mở cửa, cô kinh ngạc đứng hình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt giống nhau y đúc trước mắt, nụ cười của cô bỗng cứng đờ.
Cô không lên tiếng, hai anh em Ôn gia cũng không vội mở miệng, cả hai như hóa đá trước cửa.
Si Hạ mặt không đổi sắc đứng sau Si Nhan, ánh mắt nhìn về phía Ôn Hành Dao, “Hành Dao từ Mỹ về rồi sao?”.
Ôn Hành Dao không trả lời, chỉ nói với Si Nhan bằng giọng điệu nhẹ nhàng, thong dong, “Ngẩn người ra đó làm gì, không định để bọn anh vào nhà à?”, trong lời nói ẩn chứa ý cười.
Không ngờ cậu ta còn muốn trêu đùa Si Nhan? Si Hạ không ngăn cản, cũng không lên tiếng thêm, anh khoanh hai tay nhìn về cô em gái nhỏ nhà mình, ánh mắt chất chứa ý cười thâm sâu khó dò.
Si Nhan khẽ chau mày, ánh mắt dừng lại trên hai khuôn mặt anh tuấn. Thoáng chốc, vẻ mặt đông cứng của cô dần dịu lại, thò người liếc ra sau gáy Ôn Hành Viễn một cái, tủm tỉm cười, “Nếu như em nhận sai, anh có định trả lại hàng không?”.
Ôn Hành Viễn sờ vào nốt ruồi sau gáy mà chỉ anh có, vẻ mặt sa sầm ban nãy bỗng khôi phục như thường, anh điềm nhiên khẽ xoa mặt Si Nhan, nụ cười bên môi càng rõ nét, “Ý nghĩ này, em đừng nên có nữa!”.
Mưu kế của Ôn Hành Dao thất bại, “Về nhà anh phải lên lớp cho chị dâu em hẳn hoi mới được. Đến giờ anh và Hành Viễn đứng cạnh nhau, cô ấy vẫn luôn nhìn Hành Viễn rồi hỏi, là Hành Dao phải không? Phải vậy không?”.
Si Nhan phá lên cười, lễ phép chào hỏi Ôn Hành Dao, “Em chào anh”.
“Năm mới vui vẻ, Tiểu Nhan”, Ôn Hành Dao đấm một cú vào ngực Si Hạ, “Nghe nói cậu thăng chức lên cục trưởng rồi, chúc mừng nhé!”.
Si Hạ lách người để họ vào nhà, “So với việc có quý tử, thì lời chúc mừng này tôi không dám nhận đâu”.
Si Nhàn Minh đứng dậy nhìn về phía Ôn Hành Dao, “Hành Viễn à, hôm nay cháu phải cùng chú chơi vài ván cờ đấy nhé!”.
Ôn Hành Viễn nén lại ý cười bên môi, sải hai bước lớn đến trước mặt Si Nhàn Minh, “Cháu đến chúc Tết chú ạ. Cháu biết chú thích đánh cờ, đây là cháu chuẩn bị cho chú, giờ cháu cùng chú chơi vài ván được không ạ?”.
Si Nhàn Minh bụm trán, “Hành Dao về rồi à? Xem thị lực của chú này, không phân biệt nổi hai anh em bọn cháu nữa rồi”.
Si Hạ đưa tay ra nhận lấy bàn cờ, cười hỏi Si Nhàn Minh, “Con rể còn hiểu được sở thích của cha hơn cả con trai, đã vượt qua cửa ải chưa ạ?”.
Si Nhan đánh Si Hạ, “Ít lời một chút có lợi cho anh đấy!”.
Si Hạ bị em gái đánh, “Có người chống lưng cái là khác ngay, dám dùng vũ lực với anh rồi cơ đấy!”.
Si Nhan còn muốn động thủ nhưng bị Ôn Hành Viễn ngăn cản, “Chân tay của cô ấy nhỏ, vũ lực có là gì đâu”.
“Vũ lực có là gì đâu?”, Si Hạ tỏ ý ngờ vực, “Vậy thì cậu chưa được mở mang tầm mắt về lực sát thương thực sự của con bé rồi”.
Si Nhan giậm chân, “Cha!”.
Dáng vẻ nổi giận bất đắc dĩ của cô khiến cho mấy người đàn ông đều cười vang.
Ôn Hành Viễn rất biết cách làm cha vợ tương lai vui lòng, sau khi cười đùa, anh liền cùng ông chơi cờ, Si Hạ và Ôn Hành Dao ở bên cạnh quan sát. Si Nhan vào bếp gọt hoa quả, nghe tiếng trò chuyện cùng tiếng cười sang sảng của mấy người đàn ông, cô không kìm nổi lòng mà mỉm cười.
Hạnh phúc có lẽ chính là đơn giản như thế, có thể nhìn thấy khoảnh khắc người thân và người yêu của mình sum vầy, nghe thấy được tiếng hô hoan và nói cười của họ.
Bữa tối được đặt ở nhà hàng Cò Trắng. Trong phòng VIP, Ôn Hành Viễn và Si Hạ ngồi bên Si Nhàn Minh, nghe ông kể về những khó khăn gian khổ mà ông từng phải một mình đối mặt năm đó, cả chuyện tình bạn “đánh nhau xong mới thành bằng hữu” của hai người họ. Cuối cùng, ông còn kể mấy chuyện thú vị của Si Nhan hồi nhỏ, câu chuyện vô cùng thoải mái, làm bầu không khí càng trở nên hòa thuận, vui vẻ.
Cuối cùng, Si Nhàn Minh thật thà lên tiếng, “Con bé tính tình hay cáu kỉnh, còn có phần bướng bỉnh, Hành Viễn, cháu thường ngày nhường nó một chút, đợi khi nó bình tĩnh lại, tự khắc sẽ hiểu bản thân đúng hay sai”.
Mọi người đều nói “Tình yêu thương của cha tựa như núi”, sau khi Si Nhan mất mẹ từ sớm, Si Nhàn Minh càng thương cô hơn. Nhưng ông luôn rõ ràng, bất luận là ông hay Si Hạ, đều không thể chăm sóc Si Nhan cả đời. Ông hy vọng hạnh phúc của con gái sẽ do người đàn ông đang ở trước mặt này mang đến. Ông tin tưởng Ôn Hành Viễn.
Đây là sự phó thác, Ôn Hành Viễn hiểu, anh nắm chặt lấy tay Si Nhan, nhận lời, “Chú cứ yên tâm ạ”.
Anh luôn coi cô như món bảo vật cần trân trọng. Nếu như cô mệt, hãy tựa vào vai anh nghỉ ngơi. Nếu cô sợ, hãy nép vào lòng anh để anh bảo vệ. Anh sẽ mãi mãi cùng cô trải qua sóng gió.
Cảm nhận được tình yêu thương và quyến luyến của cha, cùng với lời hứa hẹn của Ôn Hành Viễn, Si Nhan bỗng cảm thấy muốn khóc, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh để cân bằng lại cảm xúc, song lại gặp phải Tạ Viễn Đằng ở hành lang.
Nét mặt Tạ Viễn Đằng vốn vô cảm, tựa hồ có phần mất mát, nhìn thấy Si Nhan mới khẽ cười, “Trùng hợp quá, không ngờ có thể gặp nhau ở đây”.
Si Nhan chào hỏi, “Đúng thế, thật trùng hợp”, cô không có lời nào để nói thêm.
Dường như Tạ Viễn Đằng không cảm nhận được sự lạnh nhạt của Si Nhan, chủ động nói rõ, “Em gái tôi sắp kết hôn, hai nhà gặp mặt nhau, bàn bạc chút chuyện”.
Là chuyện mừng, nhưng không liên quan đến cô. Si Nhan nói, “Chúc mừng cô nhé”, đang chuẩn bị rời đi thì Si Hạ từ trong phòng đi ra, ánh mắt xẹt qua người cô, rồi hướng về Tạ Viễn Đằng, “Viễn Đằng? Hai người đang làm gì vậy?”, giọng điệu anh như đang chất vấn, lại như lo lắng.
Chất vấn ai? Lo lắng cho ai?
Si Nhan cảm thấy bản thân bỗng trở nên nhạy cảm, và cả nghi hoặc, “Bọn em còn có thể làm cái gì chứ?”.
“Si Hạ”, vẻ mặt Tạ Viễn Đằng tự nhiên, giọng điệu bình ổn chào hỏi, “Tôi và người nhà đến dùng cơm, vừa khéo gặp Si Nhan, đã ra ngoài lâu rồi, tôi vào trước đây”, cô cũng không đợi Si Hạ trả lời, đưa tay đẩy cửa phòng, bóng lưng khuất nơi cánh cửa.
Trong hành lang yên tĩnh, Si Nhan và Si Hạ đứng đối diện nhau, cô không nói gì còn anh lại im lặng.
Cuối cùng, Si Nhan ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Si Hạ, “Anh thích cô ấy?”.
Không phải là ngữ điệu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Sự trầm lặng của Si Hạ, theo như Si Nhan thấy, chính là ngầm thừa nhận.
Si Nhan hít một hơi thật sâu, hiển nhiên không có cách nào chấp nhận và tiêu hóa được kết quả này, tâm tình có phần kích động, “Cô ấy yêu Hàn Nặc. Không lâu về trước, cô ấy còn vì Hàn Nặc mà gọi điện cho em, hy vọng em giúp đỡ Hàn Nặc. Có thể khiến một người phụ nữ vứt bỏ tự tôn để cầu xin một người, không phải là tình cảm bình thường. Anh hiểu không?”.
Anh hiểu chứ. Song chuyện tình cảm, không phải cứ hiểu, là có thể khống chế được. Thế nhưng, Si Hạ lại bình tĩnh trả lời rằng, “Trái tim của cô ấy đã dành cho người khác, ba năm trước anh đã biết rồi”.
“Vậy anh còn…”
“Anh chưa nói gì cả.”
Si Hạ tiến đến gần Si Nhan, dang tay ra ôm lấy vai cô, “Cô ấy không phải là em, có thể buông được tay Hàn Nặc. Anh cũng không phải là Ôn Hành Viễn, có thể đợi chờ được mười năm. Thế nên, em không cần phải lo lắng”.
Tình yêu có lẽ không nên so sánh như vậy, nhưng sự thật quả đúng như vậy. Hơn nữa, tình yêu mà Si Hạ chờ mong, cho dù không phải là tâm đầu ý hợp, thì cũng nên là anh tình tôi nguyện, cả hai cùng vui vẻ.
Bỗng chốc, Si Nhan không biết phải nói gì. Cô không xác định được, Si Hạ thật lòng theo đuổi một tình yêu đơn giản, thuần khiết, hay là bởi vì để tâm đến cảm nhận của cô mà đè nén tình cảm dành cho Tạ Viễn Đằng.
Si Hạ không tiếp tục, “Vào thôi, Hành Viễn đang đợi, cậu ấy sốt ruột rồi đấy!”.
Si Nhan nhìn chằm chằm anh vài giây rồi mới theo anh vào phòng.
Đêm đến, Si Nhan nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, sự nhạy cảm tựa như đang ẩn giấu một tia đau lòng. Cô ôm chăn trong bóng tối rồi lại đắm chìm trong hồi tưởng, tâm tư bay về năm thứ tư đại học.
Hàn Nặc đứng dưới tòa nhà hội trường trong trường, liên tục nhìn đồng hồ, mãi đến khi nhìn thấy Si Nhan chạy đến, anh tiến về phía cô, điềm nhiên như không có ai ở bên mà hôn lên trán cô, “Vẫn còn thời gian, không cần phải chạy gấp như thế”.
Si Nhan đỏ mặt đẩy anh ra, “Nhã Ngưng kéo em đi dạo phố, vất vả lắm mới thoát thân được”.
Hàn Nặc cười vẻ cưng chiều, quyến luyến vuốt ve má cô, dắt cô vào hội trường. “Em có thể mời cô ấy cùng đi, sau buổi thi đấu chúng ta có thể cùng nhau đi ăn cơm”.
“Cậu ấy nói làm kỳ đà cản mũi nhiều thì không hay”, Si Nhan nhìn anh cười, “Hội sinh viên của các anh có anh chàng nào tinh anh, phẩm hạnh tốt không, giới thiệu cho cô ấy một người?”.
Hàn Nặc chau mày, “Đã nói là tinh anh rồi, còn hỏi có phẩm hạnh tốt hay không, câu sai ngữ pháp”.
“Cái gọi là tinh anh đương nhiên là có thành tích học tập tốt như anh, đẹp trai như anh rồi. Nhưng người như vậy không nhất định sẽ là người tốt, cho nên càng phải tuyển chọn kỹ lưỡng, nếu không, đến lúc đó vớ phải người có thói quen dùng nắm đấm dạy dỗ bạn gái thì thảm rồi”, Si Nhan không đếm xỉa đến câu quở trách của Hàn Nặc, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có cũng không thể giới thiệu cho em trước được, sợ mắt em mọc sao”, ánh mắt Hàn Nặc mang theo ý cười, “Không phải à? Mỗi lần đến xem anh thi đấu, em nhìn người ta còn nhiều hơn nhìn anh nữa!”.
“Đâu có chứ?”, Si Nhan lập tức bày tỏ lòng trung thành, “Trận thi đấu này cơ bản chính là trận đấu võ mồm, nhàm chán chết đi được, nếu không phải là vì có anh, có vác kiệu lớn đến rước, em cũng chẳng vui lòng đến đâu. Anh không có lương tâm, vu oan cho em!”.
Hàn Nặc nghe vậy giọng nói càng dịu dàng, “Anh sai rồi, không phải anh đang đố kỵ với cậu chàng đẹp trai tên Trương gì gì đó sao. Lòng anh u tối, Nhan Nhan đừng giận anh nữa mà”.
Nhớ đến bạn học Trương cứng đầu cứng cổ kia, Si Nhan lại vui vẻ, “Cái gì cậu chàng đẹp trai chứ, dế mèn thì có ấy, đâu thể so sánh với anh được!”.
Hàn Nặc mặt mày rạng rỡ, tay khẽ siết, ôm Si Nhan vào lòng, đang định nói tiếp thì có một bạn học nữ đi đến chỗ bọn họ.
“Hàn Nặc?”, Tạ Viễn Đằng cười nhạt, ánh mắt dừng trên tay của Hàn Nặc.
Si Nhan muốn thoát khỏi cái ôm của Hàn Nặc.
Hàn Nặc lại không cho phép, cánh tay anh vẫn ôm lấy vai cô, “Tôi đoán người hùng biện chính bên phía đối phương chính là cậu, Tạ Viễn Đằng”.
“Tạ Viễn Đằng?”, Si Nhan kinh ngạc, quên cả lịch sự, nhìn cô bạn xinh đẹp đối diện, không có cách nào liên hệ với bé gái cùng nhau nghịch bùn trong ký ức, “Cậu là Tạ Viễn Đằng?”.
Tạ Viễn Đằng hiển nhiên không nhận ra Si Nhan, nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
Si Nhan hưng phấn kéo lấy tay của Tạ Viễn Đằng, “Tớ là Si Nhan đây, còn nhớ không? Si Hạ là anh trai của tớ”.
“Si Nhan?”, Tạ Viễn Đằng cũng rất ngạc nhiên, cô quan sát Si Nhan, dường như nhất thời cũng không thể liên hệ cô nàng mặt mày thanh tú trước mặt với cô nhóc đánh nhau với cô ngày trước.
Có lẽ là tính cách lạnh lùng trời sinh, xa cách từ lâu, Tạ Viễn Đằng không tỏ ra thân thiết gì cho lắm, Si Nhan có hơi thất vọng. Nhưng ngày hôm ấy, vì đến xem buổi tranh biện của Hàn Nặc, Si Nhan không có ý so đo quá nhiều. Mãi đến khi Hàn Nặc và Tạ Viễn Đằng sóng vai đi về phía hậu trường, nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng cô dậy lên nỗi chua xót lạ lùng.
Cuộc thi hùng biện bắt đầu, Tạ Viễn Đằng xuất hiện trong đội hùng biện của trường đối phương, cùng với Hàn Nặc – là người hùng biện chính đối đầu một cách kịch liệt. Với tư cách là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, tài hùng biện của Hàn Nặc hẳn không phải bàn cãi. Nhưng đội hùng biện do anh dẫn đầu, đối diện với cách thức hùng biện kỳ quái của đối thủ, lại có tỏ ra thất thế rõ rệt, khiến Si Nhan phải nhìn Tạ Viễn Đằng bằng con mắt khác.
Thế nhưng, Hàn Nặc cuối cùng vẫn là Hàn Nặc, sau khi nhận rõ đường đi nước bước của đối phương, anh đã thu lại phong cách nêu ví dụ chứng minh trình bày lúc trước, phát huy tài năng hùng biện của luật sư tiềm ẩn trong con người mình, cố gắng xoay chuyển tình thế, giành được ngôi vị quán quân của cuộc thi hùng biện dành cho sinh viên đại học được tổ chức lần đầu tiên.