Cuối cùng thì ngày này vẫn cứ đến, nhìn người mình từng coi là mơ ước kia bước đi vời vợi xa xôi. Sau đó thì hiểu ra, có những ước mơ dù nỗ lực cũng không thể đạt được.
Ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn lên máy bay quay về thành phố A. Chỉ bởi vì hôm qua có người chủ động nói đến thành phố G gặp anh, anh đã không thể chờ đợi được mà chui đầu vào lưới. Trương Tử Lương ngăn không nổi mình, lên giọng mắng, “Hôm qua đến, hôm nay đi, cậu có bệnh đấy hả?”
Ôn Hành Viễn nở nụ cười lười biếng, “Cậu có thuốc à?”.
Trương Tử Lương lắc đầu, “có cũng không thể cứu chữa được người mắc bệnh đã ăn sâu vào xương tủy như cậu”.
Đáy mắt Ôn Hành Viễn tràn ngập ý cười, “Tôi đã đồng ý với Si Nhan là dẫn cô ấy đi xem hoa cải”.
“Hoa cải?”, Trương Tử Lương cười vang, “Tổng Giám đốc Ôn, cách cậu theo đuổi con gái là thế này sao? Chỉ đi xem hoa cải thôi?”, anh giơ ngón tay cái, “Tài hoa thật đấy!”.
Ôn Hành Viễn có vẻ ngượng ngùng, đưa tay vò mái tóc ngắn, “Cô ấy thích vậy”.
Trương Tử Lương cảm thấy nếu cứ tiếp tục cười thế này thật là không có nghĩa khí, dù sao thì chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời của người anh em, anh nên nghiêm túc hơn, nhưng anh không thể nhịn nổi. Cười đủ, anh vờ như thở dài nói, “Tốt lắm, yêu cầu đơn giản. Chỉ tiếc cho thân thế của Tổng Giám đốc Ôn không có đất dụng võ, phải vậy không?”
Thế mà người nào đó còn coi đây là vinh quang, “Chẳng có cách nào khác, ai bảo tôi lại phải lòng cô gái hiểu chuyện như vậy cơ chứ!”.
Trương Tử Lương không ưa bộ dạng “Tôi mệnh tốt cậu đừng đố kỵ” của Ôn Hành Viễn, được đà lấn tới, “Nếu đã hiểu chuyện như thế, cậu cũng đừng làm mình làm mẩy nữa, nắm chắc lấy cơ hội, đừng đợi Đường Nghị Phàm có con lớn tướng rồi, cậu chỉ mới tiến triển tới bước nắm tay”.
Ôn Hành Viễn đấm Trương Tử Lương một cái, “Khốn kiếp!”.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố A đã là hơn chín giờ tối, Đường Nghị Phàm đích thân lái xe đến đón Ôn Hành Viễn. Ôn Hành Viễn nhìn thời gian, nghĩ tới việc ngày mai Si Nhan làm phù dâu nên cần nghỉ ngơi sớm, anh kìm nén mong muốn gọi điện cho cô.
Đường Nghị Phàm vừa lái xe vừa hỏi, “Không phải cậu nói bên thành cổ có việc quan trọng không thể về kịp sao? Sao vậy không nỡ đối xử với anh em như vậy hả?”. Đường Nghị Phàm đã báo ngày cử hành hôn lễ cho người anh em này từ sớm. Kết quả là một tuần trước gọi điện xác nhận thì Ôn Hành Viễn đã đặt vé máy bay đến thành cổ. Lúc đó, Đường Nghị Phàm còn dụ dỗ, “Xem người cô đơn như cậu thật đáng thương, qua đây tham dự hộn lễ đi, tặng phù dâu cho cậu luôn, anh em đã đủ tâm ý rồi chứ?”.
Ôn Hành Viễn không hề cảm kích, khiến Đường Nghị Phàm tức giận mắng, “Đường đường Tổng Giám đốc Ôn không ngờ lại xa xôi ngàn dặm vì một cô gái, có mất mặt hay không hả? Tôi không có người anh em như cậu, trọng sắc khinh bạn, thất tín bội nghĩa!”.
Kết quả người nào đó chẳng thèm thuồng gì phù dâu đột nhiên đến tham dự hôn lễ, Đường Nghị Phàm đương nhiên thấy kỳ quái.
Lời giải thích của Ôn Hành Viễn là, “Tôi suy nghĩ xong, cho rằng phải cám ơn cô dâu, tinh thần hy sinh của cô ấy khiến nhân gian này sau này bớt đi một mầm họa!”.
“Nhảm nhí” Đường Nghị Phàm không phục, “Nhân gian từ nay về sau sẽ thiếu một Kim cương Đường lão ngũ (1)”
(1) Xuất phát từ cụm từ “Kim cương Vương lão ngũ” để chỉ người đàn ông độc thân, có tiền, đẹp trai, tài giỏi…
“Đừng làm vỡ vụn trái tim của bà xã cậu là được. Chuyện với Trương Nghiên, coi như chính kết thúc rồi chứ?”.
“Trương Nghiên? Đều là chuyện của năm não năm nào rồi, cậu mà không nhắc đến, tôi còn sắp quên người này rồi đó chứ.”
“Bạc tình bạc nghĩa”.
“Thân là một người đàn ông ai không có một vài cô người yêu cũ chứ, Trương Nghiên chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi!”.
“Nay Tần mai sở!” (2)
(2) Thất thường, nay thế này , mái thế khác.
“Trên đời này cơ bản không có chuyện một lòng một dạ, cả đời chỉ yêu một người, tôi có thể yêu một lòng một dạ trong lúc yêu đã là rất hiếm thấy rồi. ”
“Cả vú lấp miệng em.”
“Huống hồ lần này tôi đã kiềm chế tính phóng đãng của mình triệt để rồi, vì Quý Nhã Ngưng!”.
“Chỉ hy vọng là vậy”, Ôn Hành Viễn khựng lại vài giây, sau đó phản ứng lại, “Ai cơ, Tôi nghe không rõ, cậu nói lại một lần nữa xem nào, kiềm chế tính phóng đãng vì ai cơ?”.
Phản ứng của Ôn Hành Viễn quá dữ dội, gần như khiến Đường Nghị Phàm nảy sinh ảo giác rằng bản thân đã chọ đúng vào điểm nhạy cảm của người anh em, “Quý Nhã Ngưng, quý tính của bà xã tôi, tôi chưa nói với cậu sao?”
Ôn Hành Viễn nghiến răng rít một tiếng, sau đó day day thái dương, “Phù dâu là bạn thân của cô dâu, họ Si tên Nhan?”.
Lần này đổi lại là Đường Nghị Phàm kinh ngạc, “Làm sao cậu biết vậy?”.
“Có phải tôi quên không nói với cậu rằng chuyện quan trọng ở bên thành cổ kia, chính là Si Nhan?”.
Đường Nghị Phàm phanh gấp, “Ý cậu là, vì cô ấy, cậu mới sống cuộc sống khổ hạnh nhiều năm như vậy sao?”.
Khổ hạnh? Sự thực đúng là như vậy. Ôn Hành Viễn chỉ có thể phớt lờ cách chọn lọc từ không thỏa đáng của Đường Nghị Phàm, “Cậu có ý kiến gì không?”.
Đường Nghị Phàm thoạt đầu sửng sốt, sau đó đập tay xuống vô lăng, “Cậu có khí phách nói lại lần nữa cậu không thèm thuồng gì phù dâu xem?”.
Ôn Hành Viễn cười bất đắc dĩ.
Cho nên, phù rể đã được đổi.
Khi hai người đến hội sở tư nhân Thượng Du ở trung tâm thành phố, đã gần mười giờ.
Thấy Ôn Hành Viễn chậm rãi bước xuống xe đi về phía cửa chính, Đường Nghị Phàm bỗng sực nhớ ra, “Hàn Nặc cũng có mặt”.
Ôn Hành Viễn khựng lại.
Đường Nghị Phàm tiến lên một bước giải thích, “Năm ngoái, tôi về nước, những chuyện về pháp lý đã ủy thác toàn quyền cho văn phòng luật sư của cậu ta rồi. Xin lỗi, trước kia tôi không hề biết cậu ta và Si Nhan…”.
“Không sao đâu, không phải là cậu ta thì sẽ là người khác”, Ôn Hành Viễn đứng đó bất động, “vào lúc tôi quyết định ra nước ngoài, đã định trước là sẽ để vuột mất Si Nhan”.
“Ngày Si Nhan từ thành cổ quay về, đã gặp Hàn Nặc ở sân bay. Bọn họ…”, Đường Nghị Phàm muốn nói lại thôi.
Ôn Hành Viễn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao đêm hôm trước không thể gọi được cho Si Nhan, anh trầm mặc một hồi, sau đó quay người, “Có thuốc không?”.
Đường Nghị Phàm rút thuốc đưa cho Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn châm thuốc, hít mạnh một hơi, “Hàn Nặc phản ứng thế nào, có ý hối hận không?”
Nhớ lại vẻ mặt của Hàn Nặc khi hỏi Si Nhan “Lần này quay trở lại, em có đi nữa không?”, Đường Nghị Phàm thẳng thắn, “Hình như là có”.
“Ờ…” , Ôn Hành Viễn nhếch môi cười khinh thường, mãi đến khi hút xong điếu thuốc,a nh không nói thêm câu nào nữa.
Anh càng bình tĩnh, Đường Nghị Phàm càng bất an.
Đến phòng VIP của hội sở, một nhóm bạn đồng môn đã cớ mặt. Thường ngày mọi người ai bận việc người nấy, thêm việc tụ sở chính của Ôn Thị là do Ôn Hành Viễn làm chủ lại ở thành phố G, anh thường không hay đến thành phố A. cuộc tụ tập thế này anh hiếm khi có mặt, khó tránh khỏi mới bước vào đến cửa đã bị phạt rượu.
“Hành Viễn, cậu thật không có nghĩa khí gì hết, hai năm liền không đến thành phố A rồi, ly rượu này nói gì thì nói cậu cũng phải uống”, người lên tiếng là Thạch Lỗi, bạn cùng phòng thời đại học của Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn cười sang sảng, ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Nghe nói hoa khôi của trường đã bị cậu thu phục rồi hả? Có bản lĩnh đấy!”.
“Cậu còn không biết xấu hổ, chỉ dựa vào cái này thôi cậu đã phải uống thêm chén nữa rồi. Nếu không phải cậu khiến Nhã Nhã mê đắm thần hồn điên đảo, tôi có cần theo đuổi cực khổ như vậy không?” Thạch Lỗi giả vờ tức giận, chỉ tay vào Ôn Hành Viễn oán trách.
Không đợi Ôn Hành Viễn lên tiếng, Đường Nghị Phàm đã mỉa mai, “Cậu vân còn mặt mũi đề cập đến chuyện này cơ à?”
Nói đến Lâm Nhã, có thể nói đây là lần đầu tiên Đường Nghị Phàm thất bại trên tình trường. Lúc Đường Nghị Phàm mới về nước, bởi vì chuyện công việc nên đã có tiếp xúc với bạn học cũ Lâm Nhã. Bấy giờ, anh quyết tâm theo đuổi đến cùng một phen, sau này lại bị Thạch Lỗi nhanh chân đi trước. Nếu không phải ngay sau đó gặp được Quý Nhã Ngưng , thì Đường Nghị Phàm phải PK (3) với Thạch Lỗi cho bằng được.
(3) Là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing dùng trong game để ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người khác. Ở đây có thể hiểu là quyết chiến đến cùng.
"Làm sao hả, ngày mai kết hôn rồi, giờ còn nhớ nhung đến bà xã tôi cơ đấy?", Thạch Lỗi hiển nhiên đang có men say trong người, nheo mắt trợn trừng với Đường Nghị Phàm, có ý khiêu khích.
"Suốt ngày đấu đá, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à!", Cao Các ở bên cạnh cười mắng, nâng ly rượu lên, "Có vài anh em, thế mà mất đi một người nhỉ?".
Ôn Hành Viễn cười nói, "Thời đại học đấu đá nhau, giờ đã sắp ba mươi rồi, vẫn giữ cái phẩm chất đạo đức ấy", nói dứt lời nhanh chìa chân ra, đá vào cẳng chân Đường Nghị Phàm, sau đó nâng ly rượu lên, uống cạn.
Mọi người cười ầm một tiếng, nhao nhao nâng chén.
Đều là bạn bè biết nhau nhiều năm, đương nhiên sẽ không có ai thực sự ghi nhớ "mối thù" nhảm nhí kia. Chỉ lát sau, một đám người uống đến hoa mắt chóng mặt, người tửu lượng kém đã gục xuống sô pha, mấy người tỉnh táo thì ngồi một bên chơi trò xúc xắc, đoán số. Ôn Hành Viễn thấy Đường Nghị Phàm đã ngà ngà say, sợ anh lỡ dở chuyện ngày mai, muốn tiến lên thay anh đỡ rượu.
Nhưng Hàn Nặc đã nhận ly rượu trong tay Đường Nghị Phàm, "Nghị Phàm say rồi, chén này để tôi thay mặt cậu ấy".
Thạch Lỗi đứng dậy, lại đổ rượu đầy chén cho Hàn Nặc, "Luật sư Hàn, thường ngày chuyện của công ty đã gây cho cậu khônh ít phiền phức, tôi kính cậu một chén!".
Hàn Nặc không từ chối, "Khách sáo rồi Thạch Lỗi, đều là chuyện tôi phải làm", rồi uống một hơi cạn sạch.
Nhớ đến Tạ Viễn Đằng thường ngày có đôi có cặp với Hàn Nặc , Thạch Lỗi tò mò, "Bao giờ cậu tổ chức tiệc mình vậy hả?".
Đường Nghị Phàm nghe vậy lập tức tỉnh táo hẳn, nhớ đến mối quan hệ tế nhị giữa Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc cùng với sự xuất hiện của Ôn Hành Viễn. Ánh mắt "miệng nam mô bụng bồ dao găm" của Hàn Nặc lướt qua, Đường Nghị Phàm cảm thấy giờ không thích hợp để nói vấn đề này, bèn mở miệng ngăn cản, "Cứ lo cho bản thân cậu là được rồi, quản chuyện không đâu làm gì".
Thạch Lỗi uống không ít, giọng nói ậm ờ, "Cậu quản tôi làm gì", đáp trả anh ta là quả đấm đến từ Đường Nghị Phàm.
Sau đó, không có gì bất ngờ, hai người đàn ông lại bắt đầu làm loạn.
Thời gian phòng loé lên tia sáng lờ mờ không rõ, tiếng nhạc inh tai nhức óc truyền khắp mọi ngóc ngách, mang đến cho người ta sự thả lỏng trước giờ chưa từng có cùng với sự điên cuồng không thể che đậy. Rượu đã rót qua ba vòng, Ôn Hành Viễn dựa người vào sô pha, Hàn Nặc ngồi đối diện. Trong gian phòng khép kín, hai người đàn ông lặng lẽ nhìn nhau.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khuôn mặt của Ôn Hành Viễn đẹp đến độ có phần mơ hồ. Chỉ trong chốc lát anh cụp mắt, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, ý tứ sâu xa. Cùng lúc đó, Hàn Nặc, dịch chuyển ánh nhìn, sau đó đứng dậy bước đến.
Đường Nghị Phàm luôn quan sát hai người họ, thấy tình hình như vậy lập tức hô lên, "Nào nào nào, Ôn lão đại, Hàn Nặc, một đồng chơi hai ván, người nào thua cởi quần áo".
Ôn Hành Viễn thấp thoáng ý cười kiêu ngạo bên môi, "Cùng nhau?".
Hàn Nặc buông ly rượu xuống, "Được thôi!".
Đợi họ chuyển đến ngồi bên cạnh, chuẩn bị đổ xúc xắc, Thạch Lỗi bỗng nhiên đề nghị, "Một đám đàn ông cởi quần áo chẳng thú vị gì hết, đổi hình thức cá cược đi!".
"Cởi quần áo người khác thì thú vị à? Có nhìn rõ đây là mấy ngón tay không hả, không biết gì thì ngồi sang một bên nghỉ ngơi đi", Cao Các cũng phát hiện ra sự bất bình thường giữa Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc, trong lời nói có ý ngăn cản.
Hàn Nặc tỏ vẻ bình tĩnh, anh dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy, "Đánh cược gì?".
Ôn Hành Viễn trưng ra nụ cười như gió thoảng mấy bay, "Cậu quyết định đi".
"Hạnh phúc của cô ấy", Hàn Nặc ngồi xuống, giọng nói thấp đến mức chỉ có Ôn Hành Viễn nghe thấy.
Một giây sau, Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười bên môi, gằn ra mấy chữ, "Cậu không có tư cách!".
Hàn Nặc không lên tiếng, nhận lấy con xúc xắc, bắt đầu lắc.
Tiếng nhạc dìu dặt bên tai, thi thoảng vang lên âm thanh lanh lảnh của cốc chén va vào nhau. Chiếc cốc xúc xắc nằm trong hai bàn tay, cùng với động tác lắc, tâm tình tựa hồ cũng theo đó mà lên xuống, khiến cho người ta thầm cảm thấy bất an.
Trong chớp mắt, thời gian như ngừng lại, quên hết những chảy trôi vốn có. Bốn mắt nhìn nhau, dấy lên thứ ánh sáng thâm trầm phức tạp, ánh mắt đối nhau, tựa như ai chuyển ánh mắt đi trước chính là kẻ thua cuộc.
Con xúc xắc va chạm vào chiếc cốc, phát ra những tiếng khe khẽ, chừng một phút đồng hồ.
Hai người cùng lúc dịch chuyển tầm mắt vê phía con xúc xắc, sáu con xúc xắc loạt xoạt nằm trên mặt bàn, là sau con xúc xắc sáu chấm giống hệt nhau.
Thạch Lỗi hô lên, "Cả hai cùng thắng!".
Ôn Hành Viễn cụt hứng, "Tôi ra ngoài châm điếu thuốc", rồi đứng dậy rời khỏi.
Rời xa bữa tiệc rượu linh đình, anh đứng cuối hành lang hút thuốc. màn khói chờn vờn, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Rạng sáng, cả nhóm cuối cùng dã giải tán. Khi cánh cửa khép lại, con xúc xắc trên mặt bàn bỗng nhiên nứt ra. Nương theo ánh đèn lờ mờ, ba mươi sáu chấm bỗng nhiều nhiên hơn một chấm.
Tình yêu đối với Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc mà nói, sao có thể là cả hai cùng thắng?
Trong cùng đêm ấy, Si Nhan ngủ lại Quý gia.
Ba Quý ân cần, ông Quý học vấn phong phú, cảm giác gia đình mà lâu ngày không được tận hưởng khiến Si Nhan xúc động muốn khóc. Tranh thủ lúc Quý Nhã Ngưng và Đường Nghị Phàm nói chuyện điện thoại, cô ghé người vào ban công thưởng thức cảnh đêm.
Buổi đêm ở thành phố lớn đương nhiên là khác biệt với cổ trấn. Sự huyên náo của thành phố bị ngăn cách trong những toà cao ốc, tất thảy vui vẻ, bi thương, đều ẩn dấu sau sự phồn hoa. Còn náo nhiệt ở cổ trấn luôn luôn sống động và sôi nổi. Bất luận là khuôn mặt tươi cười, hay vẻ mặt u sầu, đều có thể bộc lộ trước mặt người ta không cần che đậy. Bởi vì người đi đến đó không phải để thư giản, thì là để lãng quên. Khách qua đường vội vã, sẽ không lưu lại qua nhiều vết tích, không để tâm đến việc người khác dòm ngó đến sự vui vẻ và đau thương của bản thân, ai có thời gian đi thăm dò cảm xúc và tâm sự người khác?
Thì ra, một người thực sự có thể yêu một thành phố. Chỉ mới quay trở về hai ngày, Si Nhan đã bát đầu thấy nhớ tiếng nước chảy róc rách, những con hẻm nhỏ ở cổ trấn cùng với sự tùy ý tự tại khi ở một mình.
Cuối cùng, thế giới của bản thân đã trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến độ chỉ còn lại một thành phố để nương thân.
Quý Nhã Ngưng nói chuyện điện thoại xong thì thấy Si Nhan đứng bên ban công như có tâm sự, “Nghĩ đến ai mà mê mẫn đến vậy hả?”.
Si Nhan thu lại cảm xúc, “Nghĩ đến cậu, không ngờ đã đi lấy chồng rồi, không có cơ hội quy y cửa Phật, thật đáng tiếc!”.
“Còn muốn chơi với nhau không đây, sao cứ mong tớ đi tu suốt thế”, Quý Nhã Ngưng vùa nói vừa kéo Si Nhan lên giường, chuẩn bị thủ thỉ tâm tình.
Si Nhan nhướng đôi lông mày thanh tú, “Sau này có Đường Nghị Phàm cùng cậu chơi đùa rồi, đâu còn vị trí tớ nữa”.
“Là cậu không có vị trí, hay là vị trí của tớ đã bị người khác thay thế rồi?”.
Si Nhan nghe ra ẩn ý trong lời nói của Quý Nhã Ngưng, “Ý gì vậy? Là cậu nói xa nói gần, hay là chỉ số thông minh của tớ không đủ?”.
Quý Nhã Ngưng tỏ vẻ thần bí, cười híp mắt hỏi, “Thế cậu nói cho tớ biết đi, Ôn Hành Viễn và cậu có quan hệ gì vậy?”.
“Ai cơ?”, hỏi theo phản xạ tự nhiên, “Sao cậu lại biết anh ấy?”.
Ba năm trước, Quý Nhã Ngưng đã từng gặp Ôn Hành Viễn trong tang lễ của mẹ Si Nhan, nhưng cô nói, “Hôm qua tớ và Nghị Phàn đưa cậu về nhà, là anh ấy gọi điện cho cậu phải không? Sao tớ cứ thấy quan hệ của hai người không bình thường là thế nào nhỉ?”.
Si Nhan không cần suy nghĩ nhiều, “Khiến cậu phải thất vọng rồi, anh ấy chỉ là bạn thân của anh trai tớ thôi”.
Chỉ thế thôi, Quý Nhã Ngưng khó lòng tin nổi, “Cậu đừng nói ngang nữa đi, để tớ phát hiện ra cậu và anh ấy “ám độ Trần Thương” (4), nợ cũ lẫn nợ mới của chúng ta tính một lượt đây nhé!”.
(4) Xuất phát từ câu “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, chỉ chuyện “ngoài mặt công khai làm việc này, nhưng đằng sau lại ngầm mưu việc khác”.
Si Nhan trở mình, đưa lưng về phía Quý Nhã Ngưng, “Môn toán của cậu có đạt yêu cậu hay không mà đòi tính nợ, ngủ đi!”.