Chịu Tội

Chương 19




Trong phòng tối thật lâu không còn tiếng người.

Tần Kính chưa từng trả lời, chỉ lẳng lặng gục đầu xuống, tựa như lại hôn mê rồi.

Hơn hai canh giờ sau, cánh cửa lớn trong thạch thất bỗng nhiên bị đẩy ra, hai vị trưởng lão cùng bốn vị Đường chủ nối đuôi nhau đi vào, không thấy ai có động tác như thế nào, cả phòng nến đuốc lại tức thì một lần nữa sáng lên, chiếu rọi bên trong sáng hệt như ban ngày.

“ Tiểu Trầm, còn chịu đựng được không?” – Miêu Nhiên đi đến bên người Trầm Lương Sinh, thấp giọng hỏi một câu.

Bảy ngày đêm này Trầm Lương Sinh vứt bỏ hết thảy giáo vụ, không ăn không ngủ đứng ở chỗ này, tuy là Miêu Nhiên biết hắn căn cơ thâm hậu, cũng có chút không yên tâm. Nói đến cùng, vô luận bản lĩnh cao thâm như thế nào, chung quy chỉ là con người mà thôi.

“ Không sao”. – Trầm Lương Sinh lại chỉ thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo người bị trói trên kia.

... Xem đi xem đi, dù sao chỉ có thể nhìn như thế trong chốc lát, khó có thể nào ngươi sau này còn muốn ôm thi thể của y mà sống tiếp. Miêu Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, cái gì cũng không muốn nói nữa.

Tần Kính kỳ thật vẫn chưa thực ngất xỉu.

Cho dù thực sự là hôn mê rồi, tới một khắc cuối cùng cũng có thể tỉnh lại.

Đợi lâu như thế, chính là đang đợi giờ khắc này.

Trong huyết mạch của y sớm đã chuẩn bị sẵn tiền căn nhằm đưa hắn tỉnh lại, chờ hắn xuất chiêu bài cuối cùng.

“ Trầm Lương Sinh, chính là ngươi cũng biết...”

Thời khắc phát giác huyết mạch bắt đầu sục sôi, Tần Kính đột nhiên mở miệng, không để ý có người bên ngoài ở đây, cuối cùng nói ra một câu trả lời:

“ Ta nếu thật muốn gì đó, cho tới bây giờ cũng đều không phải chân tâm của ngươi.”

Lời vừa dứt, liền thấy một đạo kim mang bỗng nhiên phóng lên cao.

Tần Kính từ từ thúc dục nội công đã luyện từ nhỏ, phật môn tâm pháp bí quyết sớm dung nhập vào trong huyết mạch.

Kim trạm phật quang tràn đầy bỗng nhiên dâng trào, đem thiết quan ở giữa thạch thất cùng người bị trói trên quan tài thành một khối bao ở trong.

“ Không xong!” – Hai vị trưởng lão đầu tiên có phản ứng, trong tay vội xuất ra binh khí phóng tới, trong thời gian ngắn đã đến trước mặt Tần Kính, lại tại tinh thuần phật quang không tiếng động vỡ nát, bỗng chốc rơi xuống.

Trong thiết quan đột nhiên nghe thấy một tiếng thê lương gầm dài, bất quá chỉ khoảnh khắc sau, thảm gào cuối cùng ngừng lại, kim mang cũng quay về hư vô.

Sáu người trong thạch thất khẩn cấp chạy tới thiết quan, vội vã khẩn cấp muốn tìm cách cứu vãn. Chỉ có Trầm Lương Sinh lại phi thân lên, nội kình xuất ra đánh gãy xích sắt đứt thành từng đoạn, người bị xích sắt trói buộc liền thẳng tắp rơi vào lòng ngực hắn.

Diệt tự tâm quyết, đều là lấy huyết nhục bản thân mà phụng bồi. Mỗi lần niệm một chữ, toàn thân huyết nhục nhanh chóng bị rút cạn khô.

Trầm Lương Sinh tận mắt chứng kiến người trong đạo phật quang lấy tốc độ khó tin mà trở nên già nua.

Tóc đen hóa đầu bạc, hồng nhan biến thành xương khô.

Bất quá chỉ là trong khoảnh khắc.

Cuối cùng rơi vào trong lòng hắn, đã giống như một khối thây khô.

“ Ta sai lầm rồi... Hiện tại mới là một lần cuối cùng…”

Quỳ một gối xuống, Trầm Lương Sinh ôm chặt người yếu ớt chỉ còn một hơi thở trong lòng ngực. Trong đầu một mảnh trống rỗng miên man. Đôi mắt kia đã mất một tia huyết nhục, chỉ còn làn da khô héo dính sát vào gương mặt. Trong tai nghe được thanh âm già nua khàn khàn, hướng hắn nói ra bốn chữ (*) cuối cùng:

“ Ta thích ngươi.”

“ Không!!!”

Quan tài cuộn trong sương mờ kia dần cũng thấy rõ kết quả, mặc dù có thể mơ hồ nhìn ra dáng hình một con người nằm bên trong, nhưng nhất định là không thể sống thêm.

Hai vị trưởng lão giận dữ vô cùng, lập tức cho rằng Trầm Lương Sinh thông đồng với kẻ thù bên ngoài, căm hận vận công đánh tới một chưởng.

Miêu Nhiên mặc dù cũng vạn phần kinh ngạc, tóm lại được một tia thần trí, vội vàng thét lên một tiếng, lấy một địch hai cản lại chưởng phong kia, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

“ Hai vị trưởng lão, việc này tuyệt đối không phải...” – Miêu nhiên không kịp ổn định nội tức, một bên ho ra máu một bên muốn khuyên giải, lại thấy mọi người đối diện thẳng tắp nhìn phía sau của mình, liền cũng hạ ý quay đầu nhìn lại.

Nàng nhìn thấy Trầm Lương Sinh đứng lên, trong lòng ngực ôm một khối thi thể khô héo, sắc mặt vẫn tĩnh lặng như hồ nước lạnh lẽo.

Rồi chớp mắt tiếp theo, đã thấy ánh nến cả phòng bỗng chốc vụt tắt, Trầm Lương Sinh mãnh liệt dùng hết mười thành công lực, kình lực long trời lở đất, phiên giang đảo hải toàn bộ nhập vào thi thể khô héo trong lòng ngực, nhất thời người kia hóa thành tro bụi đầy trời.

Thủ đoạn tuyệt tình nghiền xương cốt thành tro bụi như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất thời cũng đã quên tiếp tục truy cứu.

Giữa lúc trái tim mãnh liệt giao động và loạn nhịp Trầm Lương Sinh một mình xuyên qua bụi bay đầy trời, từng bước một hướng ra cửa.

Đi vài bước, liền lẳng lặng ngã xuống.

Bảy ngày đứng một nơi không ăn không ngủ, lại thêm vọng động chân khí, mặc dù căn cơ thâm hậu, cũng đã tổn thương nguyên thần.

Khi Trầm Lương Sinh tỉnh lại đã là hai ngày sau, thân không phải ở nơi kia, mà là nằm ở trên giường mình.

“ Ngươi tỉnh rồi?” –  Miêu Nhiên ngồi bên cạnh bàn, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đến gần, rõ ràng giải thích, – “Việc này tiền căn hậu quả ta đã cùng những người khác nói, ngươi tội danh cấu kết với kẻ thù kia không ai nhắc lại nữa.”

“… …”

“ Có lẽ bọn họ cũng không tin toàn bộ, nhưng không tin thì như thế nào chứ?” – Miêu Nhiên nhìn Trầm Lương Sinh yên lặng đứng dậy mặc y phục, trong miệng không chút để ý rồi nói tiếp, – “Đại giáo chủ toàn bộ võ công đã mất, võ lâm chư phái lại tập kết dưới chân núi, cân nhắc hai ngày này, có lẽ là đã muốn suy xét tới việc lên núi phá trận pháp rồi. Đại chiến trước mặt, tin ngươi và cùng ngươi tử thủ, chung quy vẫn là so với tin ngươi thật sự phản giáo còn hơn.”

“… …”

“ Tóm lại tỉnh là tốt rồi, ta còn muốn trực đêm, ngươi bản thân tiếp tục nghỉ ngơi một chút đi.”

Miêu Nhiên nói xong nói, xoay người hướng bên ngoài mà đi, lại thấy đối phương bước đi đuổi kịp, quay đầu lại cau mày nói: – “ Ngươi đây là muốn đi đâu? Tiểu Trầm, ngươi khiến cho ta ít tốn tâm huyết được không?”

“… …” – Trầm Lương Sinh dừng một chút, cuối cùng cũng chịu mở miệng, ngữ khí lại có một tia mờ mịt, – “Miêu di, để cho ta lại cùng ngươi như thế này đi.”

Miêu Nhiên đột nhiên có chút muốn rơi lệ, nhưng rốt cuộc nước mắt từ thời điểm nhiều năm về trước đã cạn khô, cuối cùng chỉ giơ tay lên, giống như khi còn nhỏ sờ sờ đầu của hắn, nhẹ giọng trả lời: – “Vậy cùng Miêu di đi trực đêm đi. Chúng ta lại cùng một nơi như thế này.”

Nói là trực đêm, nhưng cũng không có chuyện gì làm. Võ lâm đồng minh phía trước kiêng kị Hình giáo Đại giáo chủ cùng Đại hộ pháp hợp lực, không dám tùy tiện mưu đồ. Hiện tại đã ổn thỏa nắm chắc thắng lợi, nhất thời không vội. Phật sơn thế núi hiểm trở, đêm khuya tấn công lên núi là điều hoàn toàn không sáng suốt, vậy nên một đêm này, ngược lại phá lệ yên bình.

Trầm Lương Sinh cùng Miêu Nhiên cùng nhau tản bộ, cũng không có chuyện gì có thể nói.

Sau một lúc lâu Miêu Nhiên mở miệng trước, một lần nữa nhắc chuyện mới vừa rồi đã nói qua trong lời nói đầu: – “Lời này ta đáng lẽ không nên nói, nhưng là tiểu Trầm, chuyện cùng nhau tử thủ, ngươi suy nghĩ một chút nữa đi.”

“… …”

“ Hai vị trưởng lão tất sẽ tử thủ tới cùng, mấy vị Đường chủ cùng chủ sự... chỉ sợ không muốn tử thủ cũng không nhất định có thể chạy thoát được.”

“… …”

“ Nhưng ngươi nếu thật muốn rời đi, chắc chắn có thể. Ngươi chính mình tự ngẫm lại một chút đi.”

“ Miêu di, ” – Trầm Lương Sinh nghe vậy nói tiếp, – “Trận chiến ngày sau, ta sẽ bảo hộ người chu toàn.”

“ Hảo ý của ngươi, Miêu di xin khắc ghi.” – Phảng phất như thời gian đảo ngược, Miêu Nhiên cười rộ lên, lắc lắc đầu, – “Tiểu trầm, còn nhớ rõ vị cố nhân Miêu di từng kể cho ngươi không?”

“... Nhớ rõ.”

“ Năm đó hắn từng nói dù có chết cũng không nguyện gặp lại ta, chính là thời điểm lễ mừng năm mới vừa rồi, ta lại nhịn không được trộm xem hắn một lần.”

“ … …”

“ Hắn còn sống, hiện giờ đã là con cháu đầy đàn.”

“… …”

“ Tôn tử lớn nhất của hắn, bộ dạng cùng hắn trước đây y hệt nhau, mấy năm liên tục tuổi cũng cùng hắn năm đó không sai biệt lắm...” – Miêu nhiên dừng một chút, làm như nhớ tới chuyện thú vị gì, trên mặt ý cười lại đâm thêm hai phần, – “Ta có chút hứng thú, liền thử đi theo đứa bé kia, đi bên người nó trong chốc lát.”

“… …”

“ Kết quả ngươi đoán thế nào?” – Miêu Nhiên cười ra tiếng, – “Nó thế mà đỏ mặt lại gần ta, hỏi ta có phải hay không bị lạc đường.”

“… …”

“ Ngày xuân năm mới, trên đường nơi nơi đều là người tụ tập, làm gì có nhiều cô nương lạc đường như vậy chứ, vừa nhìn là biết có tâm tư khác.”

“… …”

“ Ngay cả cách tiếp cận nhi nữ nhà người ta đều cùng người nọ năm đó giống nhau như đúc.”

“… …”

“ Khi đó ta liền phát hiện...” – Miêu Nhiên mỉm cười nhìn về phía Trầm Lương Sinh, khẽ thở dài buông một câu, – “Miêu di đời này, đã muốn sống lâu lắm rồi.”

“… …”

“ Tiểu Trầm, trận chiến ngày sau, ngươi không cần quản ta. Mà sinh tử của ngươi, ta cũng sẽ không xen vào nữa, toàn bộ tùy ý ngươi đi.”

Lại tiếp tục lặng yên mà bước đi trong chốc lát, Miêu Nhiên đột nhiên dừng bước, từ trong tay áo lấy ra một cái túi hương, giao cho Trầm Lương Sinh.

“ Ta nghĩ nghĩ, vật này, vẫn là giao cho ngươi.”

“… …”

“ Bên trong là thứ gì, ngươi chắc cũng rõ ràng.”

“… …”

“ Ngươi nhưng cũng thực sự hận y sao?”

“… …”

“ Cầm lấy đi, cũng đã đến tình cảnh này rồi, trong lòng nghĩ muốn cái gì thì chính là làm cái đó, tội gì lại khó xử chính mình.”

Trầm Lương Sinh đưa tay tiếp nhận túi hương, nhẹ nhàng phiêu phiêu không có chút sức nặng nào, giống như là trống rỗng.

“ Đã tới giờ Tý rồi, ngươi nguyên thần chưa toàn bộ hồi phục, trở về nghỉ ngơi đi.”

Miêu Nhiên nói qua một câu, rồi tự mình đi trước. Trầm Lương Sinh cũng xoay người rời đi, lại không phải lập tức trở về phòng, mà là đi lên đỉnh Phật sơn.

Trên đỉnh Phật sơn, có loài mộng thảo, ban ngày rút vào trong đất, đêm mới lộ ra, tên gọi là hoài mộng.

“Truyền thuyết nói rằng, cỏ hoài mộng có thể giúp người mộng được những đăm chiêu của bản thân, Trầm hộ pháp sao không hái một gốc cây thử xem?”

“Không có đăm chiêu.”

Lời đối đáp ngày đó như quẩn quanh vang vọng bên tai. Chính là khi đó hắn chưa từng dự đoán được, chung quy có một ngày, chính mình cũng sẽ đi hái một gốc hoài mộng.

Cũng sẽ muốn vào trong mộng nhìn một cái.

Chính mình đến tột cùng vì sao đăm chiêu.

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.