Lâm Khả Khi lập tức "ai yêu" một tiếng, lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, chú Chá, em quên mất, em tắt ngay đây."
Nói xong Lâm Khả Nhi cầm điều khiển tivi lên, nhấn nhấn vài cái.
Cô vừa đem điều khiển cất xong liền bị Đường Chá đè xuống giường . Con ngươi tinh xảo của hắn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt dọa dẫm nói: "Tiểu Khả Nhi, em muốn anh hung hăng trừng phạt em có phải không?"
Dáng vẻ Lâm Khả Nhi phòng bị nhìn Đường Chá, cười hì hì lấy lòng: "Đừng! Hôm nay em ngoan như vậy, còn giúp anh quản lão yêu bà Lệ Tây Á, anh nên hảo hảo cảm ơn em mới đúng."
"Cám ơn em? Cám ơn em đã để cho lão cha xem một màn hí kịch trên giường miễn phí sao?" Đường Chá nâng mày, lãnh mị nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cười hì hì lấy lòng: "Đúng vậy a, miễn phí a. Tim Lãnh bá bá không được tốt lắm, cần rèn luyện thêm a."
Đường Chá nghe vậy, đưa tay véo má Lâm Khả Nhi nói: "Em đấy, đứa nhỏ tinh nghịch, em không sợ ông ấy không chịu nổi kích thích mà phá hủy chỗ này sao."
"Cũng tốt, Lãnh bá bá rốt cuộc có thể thấy rõ diện mạo của Lệ Tây Á nha. Như vậy ông sẽ không bắt anh lấy cô ấy nữa." Lâm Khả Nhi hả hê mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dí dỏm tranh công.
"Cứ cho là ông ấy có ép buộc anh , thì anh nhất định phải nghe theo ông ấy sao? Nếu em đã không tin tưởng anh vậy thì sau này có chuyện gì, anh sẽ tự giải quyết, em không cần nhúng tay vào." Đường Chá cưng chiều dí nhẹ vào trán Lâm Khả Nhi, bất mãn khãng nghị.
Nghe Đường Chá nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi hé ra nụ cười thiên chân vô tà, vô cùng vui vẻ.
Chú Chá không hổ là người đàn ông cô chọn, một đại trượng phu đội trời đạp đất, quyết sẽ không vì vài ba câu của người khác mà chấp nhận bị thao túng. Cô biết mình không nhìn lầm người mà.
"Chú Chá, em thật sự rất yêu anh!" Lâm Khả Nhi nhào vào trong lòng Đường Chá, vẻ mặt mang theo sùng bái nhìn hắn.
"Bây giờ em mới nhận ra anh tốt?" Đường Chá nâng đôi mày rậm, giận dữ nhìn Lâm Khả Nhi.
"Không phải, Tiểu Khả Nhi đã sớm biết, cho nên từ lúc năm tuổi em liền tuyển anh làm chồng tương lai của em nha." Lâm Khả Nhi đắc ý nói.
Nhớ năm đó, khi cô năm tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy chú Chá, cô liền quyết định chọn hắn, sự thật chứng minh cô lúc đó quả là có con mắt tinh tường. Chú Chá quả nhiên không phụ sự kì vọng của cô, vừa ra tay đã có thể tạo nên một mảnh giang sơn. Đường thị bây giờ đã khác xa Đường thị mười mấy năm trước. Nếu như Đường thị năm đó chỉ là một công ty của gia tộc thì nay, Đường thị đã đứng trên đỉnh cao của thế giới, trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia lớn mạnh.
Của cải của Chú Chá cũng đã tăng lên gấp mấy trăm lần, Đường thị trong tay hắn đã có thể sánh ngang với Lâm thị - tập đoàn nằm trong top 50 của thế giới.
Người đàn ông kiệt xuất này chính là lão công của cô, điều này làm cô cảm thấy vô cùng tự hào.
"Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn." Đường Chá cưng chiều nhìn Lâm Khả Nhi thiên chân vô tà, trong lòng tràn đầy tình yêu say đắm.
Nguyên tưởng rằng, sau khi mất đi Phong, hắn sẽ không bao giờ còn gặp được tình yêu chân chính nữa. Một khắc kia, khi Phong rời bỏ hắn, tim hắn liền bị đóng băng. Nhưng không ngờ, sự xuất hiện của Tiểu Khả Nhi đã đem tảng băng trong lòng hắn hòa tan, khiến cho tình yêu trở về với trái tim đã sớm chai sạn của hắn.
Giây phút này, hắn vô cùng cảm tạ trời cao đã mang Tiểu Khả Nhi đến bên canh hắn.
Cô là bảo bối của hắn, là báu vật duy nhất của hắn trong cuộc đời này.
Hắn yêu cô, thật yêu cô.
Hắn muốn đem hạnh phúc cả phần đời còn lại của hắn giao cho tiểu Khả Nhi.
"Đây là cầu hôn sao?" Lâm Khả Nhi nháy mắt, đôi con ngươi linh hoạt hiện lên ý trêu đùa, nghiêng đầu nhìn Đường Chá hỏi.
"Em nghĩ thế nào thì là thế đó thôi." Đường Chá cưng chiều xoa nhẹ má phấn của cô, gật đầu nói.
Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị: "Nào có ai cầu hôn như vậy a? Chú Chá, anh không xem tivi sao? Người ta cầu hôn đều có hoa tươi, nhẫn kim cương, không khí lãng mạn nha, nhìn dáng vẻ của anh xem, không có hoa, cũng không có nhẫn kim cương, cứ như vậy muốn em đồng ý lấy anh, như vậy em không phải lỗ lớn a!?"
Nghe Lâm Khả Nhi nói vậy, Đường Chá không khỏi bật cười. Tiểu nhân nhi này thật nghịch ngợm, phản ứng của cô luôn nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn còn tưởng rằng cô sẽ hét lên sung sướng rồi nhào vào lòng hắn, không ngờ cô lại oán giận hắn không hiểu phong tình.
Hắn cười vô cùng quyến rũ, bước xuông đất. Từ trong túi lấy ra một chiếc hộp tinh sảo, quỳ một chân xuống, mở hộp ra nâng lên trước mắt Lâm Khả Nhi.
"Tiểu Khả Nhi, gả cho anh đi. Làm vợ anh, anh hứa sẽ nâng niu, thương yêu, cưng chiều em cả đời." Ánh mắt nóng bỏng của Đường Chá nhìn thẳng vào Lâm Khả Nhi, chân thành nói.
Thấy chú Chá lãng mạn như vậy, Lâm Khả Nhi cảm động đến nỗi rơi nước mắt, chú Chá rốt cuộc cũng hướng cô cầu hôn. Đây chính là ước mơ mười năm nay của cô a!
Cô hưng phấn nhào vào trong ngực Đường Chá, vừa đánh vào lòng ngực hắn, vừa nũng nịu: "Chú Chá đáng ghét, anh làm Khả Nhi khóc, em muốn anh đền bù."
Nói xong, cô nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên, đặt môi mình lên môi hắn nhẹ hôn.
Đường Chá nhiệt tình đáp lại, bàn tay hắn đem cả người cô ôm lên, sải bước về phía giường lớn, đem tiểu nhân nhi xinh đẹp ném lên giường mềm.
"Lão bà, lão công hiện tại muốn yêu em." Đường Chá kích động, điên cuồng hôn lên mỗi tấc trên cơ thể cô, dừng lại trên động mạch cổ của cô mà hôn
Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ đầu lưỡi Đường Chá truyền khắp toàn thân, làm cô không nhịn được khẽ run rẩy: "Lão công, yêu em"
Lão bà, nghe thật êm tai nha! Lâm Khả Nhi vì một câu này của Đường Chá, mà kích động không thôi. Cô là lão bà của chú Chá a! Chú Chá, lão cong, lão công, từ nay cô có thể thân mật gọi chú Chá là lão công rồi.
Được Lâm Khả Nhi đồng ý, Đường Chá liền hấp thu toàn bộ ngọt ngào trên môi cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô, đem từng cái cúc áo cởi ra, nhanh chóng trút bỏ toàn bộ những gì ngăn trở giữa hai người.
Hai thân thể nóng bỏng nhanh chóng dán lấy nhau, chưa bao giờ trái tim hai người gần nhau như giờ khắc này. Đường Chá như một trận cuồng phong mang theo vô hạn nhiệt tình đánh úp về phía Lâm Khả Nhi , mặc cho từng đợt tình triều như cuồng phong bao phủ lấy hai người.
"Khả Nhi, Khả Nhi của anh..." Từng trận hôn như những hạt mưa không ngừng rơi xuống trên người Lâm Khả Nhi, bàn tay cũng không ngừng trêu đùa trên da thịt cô.
"Ưhm.." Thân thể mềm mại của Khả Nhi cong lên theo tay Đường Chá, thân thể không ngừng giãy dụa, như muốn nhiều hơn.
Thấy Lâm Khả Nhi phối hợp như vậy, Đường Chá mừng rỡ mỉm cười, bàn tay của hắn lại không ngừng ma sát trên ngực cô: "Khả Nhi nơi này thật xinh đẹp, vừa lớn lại vừa mềm mại, nắm trong tay hảo thoải mái a." Nói xong Đường Chá liền há miệng đem đỉnh hoa anh đào ngậm lấy, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, nhẹ nhàng gặm cắn, khiến cho thân thể mềm mại phía dưới run rẩy không ngừng,
"A chú Chá!" Lâm Khả Nhi nâng người, đưa tay nắm lấy tóc Đường Chá, động tình rên rỉ, cảm thụ khoái cảm hắn mang lại.
Đường Chá hài lòng cười, tay khẽ mở hai chân cô ra, đỡ lấy hạ thân đã sớm trướng đau, động thân liền đâm vào, đem chính mình chôn thật sâu trong cơ thể cô.
Bởi vì hắn đột nhiên tiến vào khiến cho Lâm Khả Nhi không ngừng run rẩy, hoa tâm từng đợt co rút.
"Khả Nhi, em thật chặt, làm anh thật thoải mái a..."
Đường Chá sảng khoái than thở, hưởng thụ càm giác bị hoa tâm non mềm của cô bao lấy, hắn vội vàng nhưng không kém phần dịu dàng chuyển động hạ thân.
Khi Lâm Khả Nhi yêu kiều thở dốc trong lòng hắn thì hắn đột nhiên đem hai chân cô nâng lên, gác lên bả vai, triển khai một vòng côg kích mãnh liệt. Hắn cảm nhận được hoa tân của cô nuốt lấy tiểu huynh đệ đã sớm sưng to của hắn, mà chỗ kết hợp bởi vì hắn ra sức phấn đấu mà không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt, thấm xuống đệm giường mềm mại phía dưới.
"A ... ưm .... Chú Chá!" Khả Nhi mở hai chân nghênh đón hắn, khi hắn dịu dàng xâm chiếm, thân thể mềm mại cũng không ngừng giãy dụa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra thanh âm yêu kiều .
"Khả Nhi, hôm nay em nhiệt tình như vậy khiến anh cảm thấy vĩnh viễn cũng không đủ a..." Đường Chá gầm nhẹ, thanh âm khàn đục, hạ thân thô ráp đang chôn sâu trong thân thể cô đột nhiên gia tăng tốc độ chạy nước rút, sau một hồi luật động, mầm mống của hắn bắn thẳng vào cơ thể Lâm Khả Nhi.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, lại đem Lâm Khả Nhi kéo vào trong ngực. Hạ thân lại bắt đầu phập phồng. Trong lúc hai người luật động, trên giường, bàn trang điểm, trên đất, trong phòng tắm, khắp nơi đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người.
Cho đến khi thân thể non nớt của cô không thể tiếp tục được nữa, Đường Chá mới bằng lòng buông tha.
Nằm ở trên giường lớn, Đường Chá ôm lấy thân thể cô ôm vào trong ngực. Mở chiếc hộp tinh xảo, Đường Chá đem chiếc nhẫn lấy ra, giọng nói mang theo thâm tình, khẩn thiết nói: "Lão bà, em thích không, chiếc nhất kim cương Cartier duy nhất trên thế giới này, được khảm kim cương hảo hạng từ Nam Phi a."
Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy chiếc nhẫn xinh xắn, phía trên có đính một viên kim cương hình trái tim màu hồng, liền lập tức yêu thích không buông tay. Tạo hình thật đáng yêu, lại nhàn nhạt lộ ra vẻ hồn nhiên, ngây thơ, quả thật tựa như vì cô mà làm vậy.
"Lão công, giúp em đeo." Lâm Khả Nhi đưa bàn tay xinh xắn lên,thanh âm mang theo nũng nịu hướng Đường Chá yêu cầu.
Cô tươi cười động lòng người như vậy khiến cho Đường Chá không cách nào kháng cự. Hắn nhẹ nhàng giúp cô đeo nhẫn. Hào quang tỏa ra nhàn nhạt làm cho ngón tay Khả Nhi càng trở nên mỹ lệ. Đường Chá nâng tay cô lên, thâm tình hôn.
Lâm Khả Nhi ngượng ngùng, len lén ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn tú của Đường Chá, gò má phớt hồng như màu hoa anh đào, tựa như đưa bé sơ sinh, đáng yêu vô cùng.
"Lão bà, em thật đáng yêu." Trong mắt Đường Chá tràn đầy kích tình, bàn tay hắn ôm lấy hông cô, kéo cô lại gần, nhẹ nhàng hôn lên thân thể xinh đẹp, mỹ lệ. Làn da trẻ con trơn mịn, tựa như mỹ ngọc thượng đẳng, ngậm trong miệng như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.