"Chưa no! Với em, anh vĩnh viễn cũng ăn không đủ no." Đường Chá kích động hôn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp trước mắt, nhẹ nhàng đem môi dưới đang bị cô cắn đẩy ra, ngay sau đó chiếc lưỡi hữu lực vọt vào trong miệng cô. Cũng chiếc lưỡi xinh đẹp của cô chơi đùa.
Cho đến khi Lâm Khả Nh sắp thở không nổi nữa, Đường Chá mới luyến tiếc buông tha cho cô.
"Chú Chá, ăn em có ngon không?" Lâm Khả Nhi cười duyên, nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thế nhưng toát ra vô hạn phong tình, mê hoặc lòng người.
Cô quả thật chính là tổ hợp hoàn hảo của Thiên sứ và Ác ma, vừa có dáng vẻ thuần khiết như một cô bé, lại vừa có vẻ quyến rũ, mị hoặc của một cô gái trưởng thành, khiến Đường Chá ngay cả nháy mắt một cái cũng luyến tiếc. Giờ phút này, hắn chỉ muốn đem tiểu mỹ nhân này một ngụm nuốt vào bụng.
"Ăn ngon!" Đường Chá nhẹ nhàng cắn mút vành tai nhỏ mềm mại, vừa thở gấp, vừa trả lời.
"Vậy so với bà lão Lệ Tây Á thì thế nào?" Lâm Khả Nhi mang theo một thùng dấm chua trong bụng hỏi.
Cũng tại lúc đó cô còn quá nhỏ, không thể kịp thời ngăn cản những oanh oanh yến yến quấn quanh chú Chá, để cho Lệ Tây Á có cơ hội đục nước béo cò. Vừa nghĩ tới, chú Chá cũng nhiệt tình chạm vào thân thể Lệ Tây Á như thế này, khiến lòng cô đau xót. Cô không muốn chú Chá ở chung một chỗ với cô gái khác, cho dù là ở trong quá khứ cô cũng cảm thấy không cam lòng. Nếu như thời gian có thể quay lại cô nhất định sẽ đến sớm hơn một chút nữa, đem Lệ Tây Á kia đuổi đi.
"Lệ Tây Á? Anh chưa từng ăn, không biết." Đường Chá vừa nói xong liền đem môi dời xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của Tiểu Khả Nhi.
"Chưa từng ăn?" Lâm Khả Nhi nghe vậy, vui mừng ôm Đường Chá thật chặt, trong lòng tràn đầy cảm động.
Thì ra chú Chá của cô đã vì cô mà thủ thân.
Cô sao lại may mắn như vậy, có thể gặp được chú Chá đáng yêu? Nếu như ngay cả vị hôn thê, hắn cũng chưa từng chạm qua, như vậy mấy năm nay có thể hắn chưa từng cùng cô gái nào thân thiết?
Lâm Khả Nhi nâng cái đầu đang chôn ở trước ngực cô lên, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn đôi mắt anh tuấn làm say lòng người kia thủ thỉ: "Chú Chá, nếu đem Tiểu Khả Nhi so sánh với những cô gái anh đã từng ăn, ai ăn ngon hơn?"
"Thật nhiều năm qua chưa từng ăn nên không thể so sánh. Trong tí nhớ của anh chỉ có em ngọt nhất?" Đường Chá nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lâm Khả Nhi, thâm tình nói.
"Oa! Chú Chá, sao anh có thể đáng yêu như vậy? Tiểu Khả Nhi yêu anh chết mất!" Lâm Khả Nhi kích động bổ nhào vào lòng Đường Chá đang nằm dưới người mình, ôm lấy khuôn mặt tuấn tú kia mà hôn.
Cô hôn ngây ngô khiến răng cắn vào môi Đường Chá, hại hắn khẽ rên lên đau đớn.
Lâm Khả Nhi thấy thế vội buông ra, đau lòng thổi lên vết thương trên môi hắn: "Thật xin lỗi, chú Chá, Khả Nhi ngốc quá, ngay cả hôn cũng không xong."
"Anh thích em ngốc như thế." Ánh mắt nóng bỏng của Đường Chá bắn thẳng vào trong lòng Lâm Khả Nhi, hắn dùng một tay kéo đầu cô xuống, đem môi cô đè lên môi mình, cuồng nhiệt hôn: "Anh không sợ bị thương, Tiểu Khả Nhi, em cứ toàn tâm làm đau anh đi, dùng nhiệt tình của em thiêu đốt anh đi."
"Tuân lệnh." Lâm Khả Nhi ngây thơ cười, đem môi Đường Chá ngậm vào.
Lần này, cô cẩn thận từng chút, không để cho răng mình làm môi Đường Chá bị thương, cố gắng khơi dậy nhiệt tình của hắn.
"Chưa đủ! Phải như thế này mới được." Đường Chá đem cái lưỡi của Lâm Khả Nhi hút vào trong miệng, tay của hắn cũng không nhàn rỗi, mang hai người gắn lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng vuốt ve, tận tình khiêu khích.
Khả Nhi bị cảm giác vui sướng cực hạn tập kích, cô trầm luân trong sự đau đớn và hạnh phúc tột cùng. "A! Chú Chá, nhanh a."
"Như em mong muốn." Nghe thấy Lâm Khả Nhi mở miệng yêu cầu, Đường Chá càng thêm mãnh liệt ra vào, trong cơ thể Khả Nhi.
Cô vẫn chặt như vậy, khiến Đường Chá điên cuồng, gân xanh nổi lên, mang theo năng lượng khổng lồ đâm sâu vào cơ thể cô.
"Ưm" Hôm nay chú Chá thật mạnh mẽ, vật thể khổng lồ như muốn đem cô xé rách. Lâm Khả Nhi đau đến run rẩy. Nhưng thân thể lại phản bội ý thức của cô, run rẩ giơ chân lên, khiến cho cặp đùi xinh đẹp quấn chặt lấy hông Đường Chá. Mỗi lần Đường Chá đụng chạm đều xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, mang đến cho cô cực hạn vui vẻ.
Đường Cha không để ý tiếng kêu đau của Khả Nhi, hắn liều mạng chạy nước rút, hung hăng công kích cơ thể nhr bé của cô. Mỗi lần đâm sâu vào cơ thể cô đều mang hắn lên thiên đường, mà mỗi lần rút lui, lại như khiến hắn rơi xuống địa ngục.
Hắn điên cuồng luật động, đồng thời cũng mang Lâm Khả Nhi bay lên thiên đường.
"Em là của anh." Hắn gầm nhẹ, ở trong cơ thể Lâm Khả Nhi buông thả.
Khả Nhi thỏa mãn ôm chặt thắt lưng Đường Chá, cảm nhận được hắn ở trong cơ thể cô vận động. Khi mầm mống nóng bỏng được bắn vào cơ thể, cô có cảm giác mình sắp chết chìm trong bể tình của hắn.
Rốt cuộc, chú Chá cũng thuộc về cô, bị sức quyến rũ vô địch của cô chinh phục!
Cô đột nhiên có một loại kích động muốn khóc. Mặc dù con đường này tràn đầu chông gai nhưng cô tuyệt đối không hối hận.
"Khả Nhi, bảo bối của anh." Đường Chá vừa thổ lộ, vừa đem cơ thể cô ôm thật chặt như muốn khảm cô vào trong cơ thể hắn.
Hai người vừa mới bình tĩnh được một lát, Lâm Khả Nhi liền bắt đầu cảm thấy khó chịu mà vặn vẹo cơ thể. Cô thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, từng dòng nước vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt ga giường bên dưới, cũng thấm ướt vật thể trướng to đang chôn trong cơ thể cô.
Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, liền triển khai một trận chiến mới.
U cốc nhu mỹ kia của cô vẫn bó chặt lấy hắn, khiến hắn cảm thấy một loại vui vẻ cực hạn chưa từng có.
Khả Nhi của hắn thế nhưng vẫn chặt khít như lần đầu tiên.
"Chá, không cần, Khả Nhi mệt quá." Lâm Khả Nhi lười biếng nhìn hắn cười, muốn ngăn cản công kích của hắn. U cốc nhỏ thắt chặt lấy vật thể tráng kiện của Đường Chá, khiến nó không có cách nào đâm vào.
"Khả Nhi!" Đường Chá bất mãn cảnh cáo Lâm Khả Nhi. Hắn lúc này như tên đã lên dây, sao có thể không bắn? Tay của hắn trực tiếp vươn đến cánh hoa xinh đẹp của Khả Nhi, nhẹ nhàng trêu chọc, đồng thời một ngón tay mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể cô.
"A!" Lâm Khả Nhi non nớt như vậy sao có thể chịu được những kỹ xảo của Đường Chá? Thân thể cô cong lên, vì khó chịu mà giãy dụa.
"Muốn sao?" Đường Chá cười gian, ở bên tai Lâm Khả Nhi thổi hơi, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, như thể tỏa ra hào quang, diễm lệ vô cùng.
"Không cho phép nói dối, Chú Chá biết Khả Nhi muốn. Nơi này cũng đã ẩm ướt như vậy rồi." Hắn cười vô cùng mê người, rút ngon tay ra khỏi thân thể cô, tự hào hướng Lâm Khả Nhi biểu diễn thành quả.
"Chá." Cô thẹn thùng gọi tên hắn, không tự chủ được sít chặt lấy vật thể trướng đỏ vừa mới đâm vào.
Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu cắn mút trái dâu trước ngực cô, thân thể cũng không ngừng luật động, đột nhiên công kích thân thể mỹ lệ của Lâm Khả Nhi.