Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 87




"Chú Chá, anh muốn làm gì?" Lâm Khả Nhi cố tình giả bộ kinh ngạc hỏi. Ánh mắt cô mở to kinh ngạc, nhưng sâu trong đáy mắt lại là chứa ý cười không dễ phát hiện.

Đường Chá cởi dây lưng, kéo khóa quần xuống, chưa đầy một khắc sau, chiếc quần dài đã dời khỏi thân thể hắn. Lúc này trên cơ thể cường tráng chỉ còn dư lại một cái tiểu khố, nhưng nó căn bản không thể che hết thân thể to lớn kia. Nhìn bắp thịt cuồn cuộn trên cánh tay hắn, thật là đẹp a, căn bản không có chỗ nào giống một tổng giám đốc suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, ngược lại có phần giống một vận động viên thể hình hơn.

Thân thể Đường Chá như vậy khiến Lâm Khả Nhi yêu thích đến nỗi không buồn nháy mắt một cái. Mặc dù lần trước đã xem đủ một ngày một đêm, nhưng như vậy làm sao đủ để cô hồi tưởng lại nha!

Thật muốn tiến lại gần hắn, sờ lên cơ ngực cường tráng kia xem có phải đồ thật hay không? Cô còn muốn siết chặt cánh tay kia xem có phải cứng rắn như nhìn bằng mắt thường.

Đường Chá nhìn tiểu Khả Nhi chăm chú, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào trên gương mặt cô. Một nụ cười xấu xa thoáng qua trên gương mặt anh tuấn. Nhân lúc Lâm Khả Nhi đang nhìn thẳng cái quần nhỏ của mình liền kéo tuột nó xuống.

Đột nhiên nhìn thấy vật không nên thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức đỏ bừng, vội vàng nắm mắt lại. Mặc dù chuyện thân mật hơn hai người bọn họ cũng đã làm, bất quá cô cũng chưa từng quan sát cơ thể chú Chá cẩn thận thế này bao giờ. Tuy vẫn còn xấu hổ, nhưng lòng hiếu kì nổi lên, khiến khuôn mặt thanh tú len lén mở mắt, hướng nơi nào đó của người kia dòm trộm. Sau khi nhìn thấy, cô vừa xấu hổ thì vừa quẫn bách, vội nhắm hai mắt lại, mí mắt còn hơi run rẩy.

Chú Chá quả là người nam nhân trong nam nhân, xứng đáng là niềm kiêu ngạo của Lâm Khả Nhi cô.

Bộ dáng Lâm Khả Nhi bây giờ thẹn thùng e lệ, khác hẳn với bộ dáng bá đạo, nghịch ngợm thường ngày của cô. Cuối cùng cô cũng có dáng vẻ quyến rũ của một nữ nhân, không còn là Tiểu ma nữ bá đạo trước kia nữa.

Cô đáng yêu xinh đẹp như vậy khiến Đường Chá say mê. Giờ phút này, trong mắt hắn phát ra kích tình nồng đậm. Tiểu nữ nhân bách biến này, bảo anh sao có thể không cần cô đây?

Mang theo khí phách của một mãnh nam, Đường Chá nhào vào trên người Lâm Khả Nhi, một tay nhanh chóng kéo chăn che chắn thân thể hai người, giọng nói trầm thấp ở bên tai cô thủ thỉ: "Tiểu Khả Nhi thây ái, anh đói rồi, hôm nay em phải phụ trách cho anh ăn no."

"Chú Chá, anh không phải vừa mói nói không đói bụng sao? Tiểu Khả Nhi còn muốn mang bánh bao cho anh nhưng anh không muốn. Không cần trách em không cho anh cơm ăn." Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt to, linh động, vẻ mặt ủy khuất, nhưng lại cười vô cùng mờ ám.

"Không phải nơi đó đói, là nơi này." Vừa nói, Đường Chá vừa kéo tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi khoác lên thân thể đang nóng rực của mình.

"A!" Đột nhiên tiếp xúc với địa phương nóng rực, lại chưa bao giờ sờ vào thân thể nam nhân như vậy khiến Lâm Khả Nhi kinh hoảng thét chói tai, vội vàng đem tay dời di.

Khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ thêm, Lâm Khả Nhi nâng đôi mắt thẹn thùng lên, run rẩy nũng nịu: "Chú Chá, anh thật xấu!"

"Nam không hư, nữ không thương.Tiểu Khả Nhi, em không yêu anh nữa sao?" Đường Chá kiêu ngạo cười, sau đó liền cúi xuống chặn lại cái miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, còn thoang thoảng mùi hoa sơn trà của cô.

Ngay lập tức, một mùi thơm tràn ra trong miệng hai người, thấm sâu vào lòng Đường Chá.

"Yêu! Thật yêu, thật yêu." Lâm Khả Nhi mở cái miệng nhỏ xinh ra, nghênh đón lưỡi Đường Chá đang trêu chọc. Trong lúc môi lưỡi quấn quít si mê, quần áo cô, từng cái từng cái một bay ra.

Chỉ trong nháy mắt, khi Lâm Khả Nhi còn đang trầm mê trong nụ hôn cuồng nhiệt của Đường Chá, toàn bộ quần áo trên người cô đã biến mất. Cô lúc này thật giống như một đứa trẻ sơ sinh, trên làn da mịn màng, sáng bóng nhanh chóng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hài lòng nhìn thân thể Lâm Khả Nhi trước mắt, Đường Chá nhanh chóng rút lui khỏi miệng Lâm Khả Nhi.

"Chú Chá?" Lâm Khả Nhi dường như còn thấy chưa đủ, đôi mắt mê hoặc nhìn lên Đường Chá, ý bảo anh tiếp tục.

Đường Chá chỉ tay vào ngực Lâm Khả Nhi, dùng thanh âm trầm thấp mà vô cùng từ tính giễu cợt cô: "Tiểu Khả Nhi, nơi này phải cần chú Chá sủng ái, bằng không sẽ khô héo nha!"

Nghe Đường Chá nói vậy, khuôn mặt vốn hồng hồng của Lâm Khả Nhi trong nháy mắt trở nên đỏ rực. Cô thậm chí cảm thấy, mặt của mình lúc này có thể luộc trứng gà được rồi.

Thấy bộ mặt khả ái của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cười lớn cúi đầu, mang theo lửa nóng nhiệt tình hôn cô.

Nhất thời, Thiên Lôi câu động địa hỏa (thiên lôi làm mặt đất bùng cháy), nhiệt tình Đường Chá ẩn nhẫn suốt nhiều ngày qua rốt cuộc bộc phát, vô hạn trêu chọc, hôn điên cuồng, hai người ôm nhau thật chặt, dùng nhiệt độ an ủi trái tim của nhau.

Cho đến khi Lâm Khả Nhi thở gấp, khẩn cầu: "Chú Chá, Tiểu Khả Nhi không chịu nổi, nhanh lên một chút, yêu em."

Nghe được lời nói của Lâm Khả Nhi, cảm nhận được một mảnh ẩm ướt trong lòng bàn tay, Đường Chá mới nhanh chóng tiến vào. Hắn vốn không muốn làm cho Khả Nhi đau đớn, nhưng nếu cô đã sẵn sàng nghênh đón hắn, vậy thì hắn cũng không cần chờ đợi thêm nữa,

Như thể một chàng gấu dũng mãnh, Đường Chá đột nhiên quấn chặt lấy hông của Lâm Khả Nhi, khiến u cốc xinh đẹp, động lòng người của cô mở ra.

Kịch liệt va chạm, giống như cơn sóng mạnh mẽ đánh vào bờ biển, như cuồng phong giận dữ thét gào, Đường Chá mạnh mẽ ở trong thân thể xinh đẹp của cô cày cấy.

Chỉ thấy thân thể Lâm Khả Nhi không ngừng luật động, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm rên rỉ yêu kiều.

Vật nam tính kiêu ngạo của Đường Chá rốt cuộc thỏa mãn. Kể từ khi mất đi Phong, đã rất lâu rồi hắn chưa có được cảm giác thỏa mãn như thế này. Mặc dù có vô số phụ nữ vây quanh nhưng hắn vẫn chỉ cảm thấy trống rỗng, đến nỗi ngay cả dục vọng làm tình cũng không có.

Nhưng thân thể chán chường nhiều năm này lại có thể lấy được sự thỏa mãn một cách nguyên thủy nhất trên người Tiểu Khả Nhi. Tiểu Khả Nhi của hắn, là thiên sứ được Thượng đế đặc biệt phái xuống để cứu vớt hắn sao? Cô đến khiến cho dục vọng của hắn tích tụ nhiều năm qua liền bộc phát, thậm chí hắn còn muốn cô nhiều hơn nữa.

Đứng trước Tiểu Khả Nhi, hắn mới thấy chính mình còn sống, tựa như hồi xuân, thân thể mạnh mẽ vô cùng, mà sự mạnh mẽ đó chỉ có thể đạt được hưng phấn ở trên thân thể Tiểu Khả Nhi.

Đây chính là tình yêu sao?

Hắn vốn nghĩ rằng, sau khi mất đi Phong, hắn sẽ không còn cảm nhận được cái gọi là tình yêu. Nhưng không ngờ, trái tim tịch mịch nhiều năm qua của hắn lại có thể ấm áp trở lại nhờ có Lâm Khả Nhi.

Hắn yêu cô! Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự Phong của cô thì bất tri bất giác hắn đã vô tình lún sâu. Mỗi lần trông thấy cô, hắn đều không nhịn được nâng cô trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Từ nay về sau, hắn muốn đem cả trái tim mình giao cho Tiểu Khả Nhi, vĩnh viễn không cùng cô tách ra nữa.

Nghĩ vậy, trái tim Đường Chá đập nhanh hơn, tựa như có thêm động cơ, anh mạnh mẽ xuyên qua thân thể Lâm Khả Nhi.

Lần trước bị cô thiết kế, anh căn bản không cảm nhận được cảm giác khi yêu cô lại tuyệt vời như vậy. Lần này, anh muốn hưởng thụ hết cảm giác đó trên người Tiểu Khả Nhi .

"Chú Chá, anh còn chưa ăn no sao?" Lâm Khả Nhi cắn cái miệng nhỏ nhỏ nhắn đã sưng đỏ, giọng nói đứt quãng hỏi. Trên khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ngập nước sau trận triền miên đã nhuốm đầy phong tình, nhìn thật mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.