Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 82




Đường Chá ho khan kịch liệt, mặt của anh bất chợt ửng hồng. .

Lâm Khả Nhi quỳ trước mặt Đường Chá , nâng gương mặt tuấn tú của anh lên, ngây thơ nói: "Chú Chá, tiểu Khả Nhi chỉ yêu một mình chú mà thôi."

Đường Chá nhìn vào cặp mắt óng ánh trong suốt như thủy tinh kia, gầm nhẹ một tiếng liền hôn lên đôi mắt hồn nhiên này.

Lâm Khả Nhi dán lên ngực Đường Chá cười cười, sau đó cùng anh nhiệt tình hôn. Môi của bọn họ đầu tiên là chạm nhẹ vào nhau, như ong mật tìm hoa, như bươm buớm ở bên đóa hoa mà khiêu vũ, từng chút từng chút cảm nhận hượng vị của nhau .

Chỉ trong chốc lát, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này không thể thỏa mãn Đường Chá, anh cường thế đẩy hàm răng của Lâm Khả Nhi ra, đem đầu lưỡi nóng bỏng đi vào

Trong lúc nhất thời, nhiệt huyết sôi trào, nhiệt độ trong xe bị hai người đốt nóng, càng ngày càng cao, càng ngày càng nóng.

Hai người quấn lấy nhau như lửa nóng bùng cháy, hình như cũng có thể nghe được âm thanh của những tia lửa văng vẳng khắp nơi.

"Chú Chá, có phải hay không nghĩ tới người ta đến đau lòng?" Lâm Khả Nhi vừa cùng Đường Chá hôn môi, vừa cười meo meo hỏi .

"Chú mới không muốn!" Đường Chá mặt đen lại, bất mãn hừ nhẹ, "Cháu đem chú ném ra sau đầu, chú muốn cháu làm cái gì?"

"Người nào quên chú?" Lâm Khả Nhi bất mãn nâng cái miệng nhỏ nhắn, ở bên môi Đường Chá nũng nịu, "Thật sự là Tiểu Cần quá nhiệt tình, nhất định cứ giữ người ta lại, chú Ngõa Luân Nặc cùng chị Hoàn Nhi cũng muốn người ta ở lại, không thể làm gì khác hơn là phải ở lại a."

"Tiểu Cần? Cái viên thịt nhỏ đó sao?" Đường Chá vừa nghe thấy cái tên Tiểu Cần thì khó chịu nói, "Tiểu Khả Nhi, về sau không cho phép để ý đến nó!"

Còn bé như vậy mà cũng dám mơ tưởng đến cô gái của anh, thật đáng chết!

"Không muốn! Tiểu Cần thật đáng yêu, cháu thật thích nó." Lâm Khả Nhi kiên quyết lắc đầu, cậu bé đáng yêu như vậy , là món đồ chơi tốt nhất, so với em trai ác mà Lâm Diệp Mạnh của cô còn tốt hơn nhiều. Muốn cô buông tha Tiểu Cần như vậy ư, cô mới không đồng ý.

Lâm Khả Nhi giọng điệu cứng rắn nói, chỉ thấy sắc mặt của Đường Chá trở nên rất khó coi. Môi của anh nhanh chóng che môi của Lâm Khả Nhi lại, không để cho cô nói tiếp.

"Không cho thích nó!" Đường Chá vừa hôn, vừa bá đạo ra lệnh .

Cái mặt rõ ràng đang ghen tị kia của anh khiến Lâm Khả Nhi cười duyên , chú Chá thật là bá đạo a! Một bé trai năm tuổi thôi mà cũng ăn dấm.

"Không cho cháu thích nó, vậy thì cháu có ích lợi gì?" Lâm Khả Nhi cười xấu xa, không ngừng nháy mắt mị hoặc Đường Chá.

"Cả người chú đều là của cháu đấy! Có được hay không?" Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, lại nhanh chóng che cái miệng nhỏ xinh đẹp lại.

"Cả người à?" Lâm Khả Nhi cười hì hì khẽ run. Chú Chá hôn thật nhiệt tình, gióng như đêm hôm đó, giống như anh chính là một đốm lửa, có thể cháy hết tất cả, muốn đem cô hủy diệt.

Đốt đi! Tận tình cuồng đốt đi!

Chú Chá, tiểu Khả Nhi đợi quá lâu rồi, lâu đến đều muốn quên ngày đó có bao nhiêu vui vẻ.

Lâm Khả Nhi nóng lòng bắt lấy bàn tay Đường Chá , dí dỏm cười, đưa nó đặt vào trên ngực mình.

Đường Chá không khống chế được mà gầm nhẹ, bàn tay to của anh dùng sức xoa, trêu chọc Lâm Khả Nhi, trong cái miệng nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Đường Chá đột nhiên cởi áo sơ mi trên người Lâm Khả Nhi xuống, đem chướng ngại vật ngăn cản anh gạt bỏ hết, sau đó liền đem đôi môi nóng rực hôn lên.

"A! Chú Chá, thật là nhột!" Lâm Khả Nhi ôm đầu Đường Chá , kích động run rẩy.

Mặc dù đã triền miên qua một đêm, thế nhưng loại kích thích này đối với cô mà nói vẫn còn là rất mới mẻ. Thân thể của cô tựa như lần đầu tiên, có chút sợ sệt khẽ run.

Đột nhiên Đường Chá rời khỏi đôi môi Lâm Khả Nhi, trấn tĩnh hỏi: "Tiểu Khả Nhi, cháu chuẩn bị xong chưa? Chú Chá thật không thể đợi cháu lớn lên."

"Chú Chá còn chờ cái gì? Từ tám trăm năm trước Tiểu Khả Nhi đã chuẩn bị xong rồi." Lâm Khả Nhi hưng phấn ngậm lấy đôi môi Đường Chá , đem thân thể mình dán lên ngực anh.

Thân thể của hai người cách một lớp y phục động chạm vào nhau, Đường Chá không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

"Đáng ghét! Làm sao mặc nhiều quần áo như vậy?" Bị quần áo trên người anh ngăn cách, Lâm Khả Nhi lập tức đưa tay đem áo sơ mi của anh lôi ra, từng viên khuy áo rơi xuống đất, lúc này lồng ngực màu đồng của Đường Chá đập thẳng vào mắt Lâm Khả Nhi.

Nhìn lồng ngực khiến người ta phải chảy nước miếng này, Lâm Khả Nhi mê muội nheo mắt lại.

"Có hài lòng không?" Đường Chá nhướng mày nhìn Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi đỏ bừng cả mặt vùi vào trong ngực của anh: "Chú Chá thật là xấu!"

"Nhưng Khả Nhi yêu chú, không phải sao?" Đường Chá nâng mặt của tiểu Khả Nhi lên, tà mị

nheo mắt lại.

"Yêu! cháu yêu chết chú!" Lâm Khả Nhi nện một quyền vào ngực anh, ngây thơ nói.

Đường Chá cười lớn che kín môi cô, bàn tay đưa đến hông của cô, nhẹ nhàng đem thân thể của cô nâng lên. Lưu loát tháo quần nhỏ dưới váy bò của tiểu Khả Nhi ra, ngay lập tức Đường Chá không thể tiếp tục chịu đựng được nữa mà phải xông vào trong cơ thể chặt khít của cô ngay.

"A!" Đột nhiên bị xâm nhập, đau đớn bất ngờ khiến Lâm Khả Nhi cắn một cái vào bả vai của Đường Chá . Chú Chá thối, lại dám làm cho cô bị đau như vậy?

Lần thứ hai không phải nên rất thoải mái mới đúng hả? Thế nào cô lại vẫn còn giống như lần đầu tiên

Đường Chá hốt hoảng vuốt lưng tiểu Khả Nhi, lo lắng hỏi "Tiểu Khả Nhi, có phải hay không rất đau? Chú nên nhịn lại . Cháu còn nhỏ như vậy, làm sao có thể dung nạp thứ khổng lồ của chú đây ."

Nói xong, Đường Chá lấy ra khỏi nhụy hoa chặt chẽ của cô, lại bị Lâm Khả Nhi lập tức ngăn lại: "Chú Chá, tiểu Khả Nhi có thể chịu được."

Cô thật vất vả mới dụ dỗ được chú Chá, làm sao có thể buông tha như vậy được? Đau nữa cô cũng phải kiên trì.

Đường Chá vừa nghe thế, kích động hôn cái miệng nhỏ của Lâm Khả Nhi , một đôi bàn tay hết sức mị hoặc ở trên thân thể cô phóng hỏa, để cho thân thể của cô dần dần mềm mại hơn, khi dây cung giương căng trở nên sự mềm dẻo, anh mới chậm rãi ra vào ở trong cơ thể Lâm Khả Nhi.

"Có thoải mái không?" Đường Chá vẫn yên tâm hỏi.

Lâm Khả Nhi chỉ dùng kích tình rên rỉ đáp lại.

Rốt cuộc có thể lần nữa cảm nhận được loại cảm giác vô cùng vui vẻ này, chú Chá thật quá tuyệt vời, sau khi đau đớn qua đi, cô được cảm nhận cảm giác bay bổng. Cô thật là muốn vui vẻ ở thét chói tai, để cho mọi người đều biết đến hạnh phúc của cô.

Nhìn ra Lâm Khả Nhi kích động, Đường Chá không có cách nào để tiếp tục chạm chạp nữa, anh đột nhiên gia tăng tốc độ, hướng vào chỗ sâu nhất mà đâm tới.

"Cốc cốc cốc!" Cửa sổ xe đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ lên, ngăn trở Đường Chá đang muốn tăng tốc độ sững sờ tại chỗ.

"Chuyện gì?" Đường Chá cắn răng hỏi. Anh giờ phút này thật không hy vọng bị người quấy nhiễu.

"Tổng giám đốc, đã đến phi trường." Bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của tài xế


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.