Bàn tay Đường Chá ôm ngang hông Lâm Khả Nhi, vô lực nói: "Tiểu Khả Nhi, cháu phải lớn lên nhanh một chút."
"Tiểu Khả Nhi đã sớm trưởng thành, chỉ là chú Chá không chịu thừa nhận." Lâm Khả Nhi chớp hàng mi xinh đẹp nói.
Cô than nhẹ một tiếng, ôm sát eo ếch cường tráng của Đường Chá. Lồng ngực chú Chá thật là rộng rãi, ở trong lòng hắn, cô có thể cảm nhận được vô hạn an toàn cùng ấm áp, thật là muốn cứ như vậy vùi ở trong ngực hắn cả đời.
"Ở trong mắt chú Chá, tiểu Khả Nhi mãi mãi không lớn" Đường Chá siết chặt tiểu Khả Nhi , đem mũi mình chạm vào cái mũi nhỏ, cưng chiều nói.
"À? Vĩnh viễn không lớn, thế không phải tiểu Khả Nhi vĩnh viễn cũng không có cơ hội làm người yêu chú Chá sao?" Lâm Khả Nhi bất mãn quay cái miệng nhỏ nhắn nhìn Đường Chá.
Thấy tiểu Khả Nhi chớp động con mắt linh hoạt giống như chú cún nhỏ, Đường Chá không khỏi cười nhạt.
"Có lẽ nói không chừng có một ngày, cô gái nhỏ trong chú Chá lại đột nhiên lớn lên." Đường Chá ôm vong tay mảnh khảnh của tiểu Khả Nhi .
"Thật hy vọng ngày đó sớm một chút đến." Lâm Khả Nhi buồn bã than thở.
"Tiểu Khả Nhi, cháu đối với chuyện này cũng đừng quá chấp nhất " Đường Chá gõvào đầu Lâm Khả Nhi, dạy dỗ, "Nhóc con, không cho cả ngày suy nghĩ lung tung. Chú lấy thân phận người giám hộ của cháu ra lệnh, cháu nhanh lên một chút trở về nhà, nghiêm túc chuẩn bị tựu trường."
Lâm Khả Nhi ai oán kêumột tiếng, xoa cái đầu bị gõ đau đầy ủy khuất: "Chú Chá hư, làm đau tiểu Khả Nhi rồi."
Đường Chá ngồi dậy, dùng sức xoa xoa tóc của cô: "Đến thời điểm thì tự nhiên chú sẽ yêu cháu."
"Lúc nào thì mới thời điểm nên yêu? Chú Chá, bằng không thì ngày mai đi." Lâm Khả Nhi đột nhiên tựa sát mặt của Đường Chá, dí dỏm nháy mắt.
"Ngày mai?" Đường Chá trừng lớn mắt tuấn mỹ, hừ lạnh một tiếng, "Sang năm cũng không được!"
"Sang năm cũng không được? Lúc mẹ cháu 17 tuổi thì cháu đã bò đầy đất rồi á!" Lâm Khả Nhi dậm chân hướng Đường Chá kháng nghị.
"Kháng nghị không có hiệu quả! Nhanh đi về!" Đường Chá đem Lâm Khả Nhi đẩy ra phòng ngủ của mình, cố ý mặt lạnh đóng cửa lại.
"Ghét chú Chá, cháu nhất định muốn sẽ bắt chú đầu hàng trong năm nay." Lâm Khả Nhi đối với cánh cửa nói lên lời thề son sắt.
Chỉ là cô sẽ không thất bại lần nữa, cô sẽ làm Đường Chá chủ động yêu cô. Lần này cô nhất định phải lấy được thân thể cùng tấm lòng Đường Chá , để cho hắn cam tâm tình nguyện trở thành người đàn ông của Lâm Khả Nhi cô.
Ôm trong lòng quyết tâm, Lâm Khả Nhi rời khỏi cánh cửa phòng Đường Chá, trở lại phòng mình.
Ngã xuống gối đầu, những bức ảnh trên tường đang ở vẫy tay về phía cô. Hả hê hướng Đường Chá trong hình le lưỡi, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn đưa lên một hôn gió: "Chú Chá, phải yêu cháu nha!"
Nghe được căn phòng cách vách có âm thanh truyền ra, Lâm Khả Nhi lập tức nghênh đón. Chỉ thấy Đường Chá mặc bộ âu phục màu xám đậm tinh xảo trên thế giới chỉ có mấy bộ, cà vạt màu bạc, gương mặt tuấn tú của hắn lại được quần áo tôn lên lại càng thêm thêm vẻ tuấn dật xuất trần, lộ ra sức quyến rũ thành thục, khiến người khác không cách nào ngăn cản được mà phải trầm trồ, quả thật đẹp trai ngây người.
Đường Chá mê người như vậy khiến tiểu Khả Nhi càng ngắm càng yêu, cô vọt vào trong ngực của hắn, ôm lấy hông của hắn, không từ bỏ nói: "Chú Chá, để Khả Nhi ôm chú một cái nữa. Chú đi làm cả ngày, Khả Nhi nhất định sẽ thật là nhớ rất nhớ chú."
"Nhớ chú? Trong phòng cháu bày đầy hình của chú, còn có thể nghĩ tới chư nữa sao?" Đường Chá mỉm cười mê người hỏi.
Lâm Khả Nhi quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn nói: "Hình có ích lợi gì, bọn họ cũng không phải là chú Chá đang đứng đây, không thể hôn, lại không thể ôm."
Đường Chá chạm khẽ môi cô, cưng chiều nói: "Nghĩ tới chú thì thì có thể gọi điện thoại cho chú. Giờ chú đi làm, cháu bảo Lance đưa cháu đi mua chút học tập đi."
.
"Ừ." Lâm Khả Nhi làm nũng ở trong ngực Đường Chá ,gật đầu một cái.
Mặc dù không muốn, nhưng Đường Chá lại tiểu Khả Nhi ra, bước chân đi làm.
Đến công ty, hắn gọi một cú điện thoại cho bộ phận kỹ thuật, muốn quản lý John¬son của bộ phận kỹ thuật đem mẫu điện thoại di động của nữ mới nhất cho hắn .
Từ mấy số điện thoại di động trên bàn, hắn chọn cái hoàn mỹ nhất, Đường Chá cười đối với John¬son nói: "Tôi lấy cái này, những thứ khác cậu đưa về đi."
John¬son chớp chớp con ngươi màu xanh ngọc bích, nhạo báng hắn: "Tổng giám đốc, có phải hay không muốn tặng cho cho cô gái nào? Cái điện thoại di động này chúng ta mới nghiên cứu chức năng tân tiến bậc nhất, chỉ có duy nhất một cái, tuyệt đối khả năng hấp dẫn con mắt của người đẹp."
"Tiểu tử, muốn ăn đòn?" Đường Chá cười vỗ ót John¬son một cái, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng
"Tổng giám đốc đỏ mặt? Tin tức sét đánh a. Sau khi trở về tôi có thể lấy làm đề tài cùng nhân viên tám chuyện !." John¬son cười đem điện thoại di động cất vào trong hộp, đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Bị cấp dưới nhạo báng, Đường Chá ngồi trở lại ghế tổng giám đốc, vuốt vuốt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay.
Không biết tiểu Khả Nhi thấy cái này điện thoại di động thì vẻ mặt sẽ vui mừng như thế nào.
Thật là muón lập tức nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô.
Lúc này Liêu Phàm đi vào phòng làm việc, đem một phần bản kế hoạch đưa cho Đường Chá: "Tổng giám đốc, xin ngài ký tên."
Đường Chá lúc này mới phục hồi tinh thần, đem điện thoại di động màu hồng bỏ vào trong túi, ký tên mình lên bản kế hoạch.
"Tổng giám đốc, xế chiều hôm nay có dạ tiệc, ngài đừng quên đấynhé, tổng giám đốc Louis của công ty VBS mừng sinh nhật 60 tuổi, ngài cần phải tham gia." Liêu Phàm không quên dặn dò Đường Chá.
"Tôi hiểu. Dự án hợp tác lần này đối với Đường thị chúng ta vô cùng quan trọng, tôi đương nhiên sẽ đi chúc thọ tổng giám đốc Louis. Quà tặng giúp tôi chuẩn bị xong chưa?" Đường Chá đem bút ngòi vàng cầm trong tay vuốt vuốt, ngẩng đầu hỏi.
Liêu Phàm lộ ra nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng, gật gật đầu nói: "Tổng giám đốc yên tâm, quà tặng cũng sớm đã chuẩn bị xong, là một đồ gốm Đường Tam Thải (đồ gốm quý thời Đường)."
"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi." Đường Chá đối với Liêu Phàm phất tay một cái, nhàn nhạt cười.
Liêu Phàm cung kính cong cong thân, liền đi ra phòng làm việc.
6 giờ chiều , Đường Chá cầm quà tặng, đúng lúc xuất hiện tại Louis đại sảnh tổ chức bữa tiệc. Hắn cung kính đem hộp quà tặng cho Louis, chững chạc nói: "Chúc Louis thúc thúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." (Câu chúc sinh nhật mà người TQ tường dùng để chúc người lớn tuổi, thể hiện sự kính trọng ^^)
"Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn?" Louis có chút không hiểu mà nhìn Đường Chá.
Đường Chá cười nhạt mà nói: "Đây là một câu Cổ Ngữ của Trung Quốc, chính là có ý chúc ngài trường thọ."
Louis nghe xong, hưng phấn vui vẻ cười to, đối với Đường Chá gật đầu không ngừng: "Quà tặng hôm nay tôi thích nhất không phải châu báu hay đồ cổ, mà là câu chúc này của cậu."