Lâm Khả Nhi tức giận trừng mắt nhìn Lý Tư Đặc, ném đống túi xách xuống dưới chân, tay vịn cửa xe ung dung nhảy vào ghế lái phụ.
"Tiểu mỹ nhân, cầm túi xách!" Lý Tư Đặc cười xấu xa nhắc nhở cô.
"Tự anh đi mà cầm." Lâm Khả Nhi hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không thèm để ý đến Lý Tư Đặc.
Elizabeth bị Lâm Khả Nhi chọc cười, cô ưu nhã lên xe, thả mấy cái túi xách trong tay vào chỗ ngồi phía sau, cũng không nhặt lên những thứ bị Lâm Khả Nhi vứt trên mặt đất.
Lý Tư Đặc thấy hai người đẹp ai cũng bất động, đành phải than thở xuống xe, vòng qua đầu xe, đi nhặt lên đống quà tặng trên mặt đất.
Anh ta vừa đem tất cả túi xách bỏ vào chỗ ngồi phía sau, thì có một cảnh sát giao thông đi về phía này, anh ta bị dọa sợ nhảy luôn vào ghế lái lái xe bỏ chạy.
Cũng may anh có kỹ thuật cao, chạy trốn mau. Nhìn cái bộ dáng phẫn nộ của người cảnh sát giao thông kia, Lý Tư Đặc nghịch ngợm gửi cho đối phương một cái hôn gió.
"Tiểu Phỉ, bất quá chỉ là nộp ít tiền phạt, em có cần khẩn trương như vậy không?" Elizabeth xem thường cười hỏi.
"Chị gái yêu quý của em, chẳng lẽ chị không biết phụ vương yêu quý của chúng ta đã ra tối hậu thư với em sao? Chỉ cần em lại vi phạm quy định một lần nữa, ông ấy liền tước đoạt quyền lái xe của em cả đời." Lý Tư Đặc lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi nói.
"Ai bảo em ngày nào cũng chạy xe như bay? Trái tim phụ vương lúc nào cũng treo lơ lửng, lo lắng nhiều cho em nha?" Nụ cười trên mặt công chúa Elizabeth không thấy nhạt đi, ngược lại càng lúc càng sâu.
"John cũng lái xe, nhưng cũng không trông thấy phụ vương khẩn trương như vậy, thế nào đổi lại là em thì luôn căng thẳng a?" Lý Tư Đặc vừa lái xe, vừa bất mãn kháng nghị.
"Đó là vì em là cậu con trai quý giá nhất của ông! John sao có thể so với em a?" Elizabeth cầm lên ví da dùng sức đánh vào gáy em trai.
"Phân biệt đối xử! Em muốn yêu cầu sự bình đẳng!" Lý Tư Đặc xoa xoa gáy, toét miệng cười khổ.
"Nói với phụ vương ấy." Công chúa Elizabeth kiêu kỳ ngẩng cao cái cằm, không thèm để ý tới Lý Tư Đặc.
Nhìn thấy tình cảm thân thiết nồng đậm của đôi chị em này, Lâm Khả Nhi rốt cuộc chịu không được ôm bụng cười lớn: "Công chúa tỷ tỷ, chị thật đáng yêu!"
Elizabeth cười dựa gần cô, nháy mắt với cô nói: "Em gái Khả Nhi, em cũng thật đáng yêu, chị rất thích em, lúc về sẽ dẫn em về Tây Ban Nha chơi."
"Được!" Lâm Khả Nhi gật mạnh đầu, hưng phấn cực kỳ.
"Tiểu mỹ nhân, muốn đi Tây Ban Nha, anh sẽ dẫn em đi, không được đi cùng Elizabeth." Lý Tư Đặc ghen tị kéo Lâm Khả Nhi đến trước ngực mình, bất mãn nói: "Anh chính là hoàng tử Tây Ban Nha, cùng anh về nước, anh sẽ cho em được hưởng thụ đãi ngộ giống như nữ hoàng. Chị ấy không làm được!"
Lâm Khả Nhi che miệng, chỉ chỉ chiếc xe hơi chạy xiêu vẹo đang lao tới trước mặt, cười trộm: "Phí phí, sắp đụng xe nha."
Lý Tư Đặc vừa nhìn, lập tức khẽ nguyền rủa một tiếng: "Người nào? Hắn rốt cuộc có biết lái xe hay không vậy?"
Thuần thục đem xe rẽ sang bên cạnh, cuối cùng cũng tránh thoát chiếc xe giống như say rượu kia.
Rốt cuộc cũng tới một quán cà phê thanh nhã, Lâm Khả Nhi hoạt bát chạy vọt vào trong, Lý Tư Đặc xách theo một đống lớn túi xách, bất đắc dĩ đi theo sau lưng hai người đẹp.
Tiểu Khả Nhi với công chúa Elizabeth giống như hai người bạn thân chỉ hận gặp nhau quá muộn, vừa nói vừa cười, đem Lý Tư Đặc để qua một bên, không ai để ý đến anh ta.
Anh tức giận kéo Lâm Khả Nhi đến bên mình, kháng nghị với chị gái: "Chị gái thân ái, tiểu mỹ nhân là người của em, không cho giành với em."
Lâm Khả Nhi quay đầu lại, hung hăng gõ lên đầu Lý Tư Đặc một cái: "Ai là người của anh? Tôi là người của chú Chá, đã nói với anh mấy lần rồi, sao mà không nhớ rõ chứ? Nếu như anh động dục thì đi tìm phí phí cái của anh đi!"
"Ai ui! Tiểu mỹ nhân, em thật nhẫn tâm!" Lý Tư Đặc xoa chỗ bị gõ đau, đáng thương nói, "Tôi hôm nay gặp phải hai người thật xui xẻo, thế nhưng lại bắt tay nhau khi dễ tôi."
Elizabeth đắc ý nhướng mày, khoác vai Lâm Khả Nhi nói: "Hai chúng ta vốn là chị em tốt trên cùng một chiến tuyến, Tiểu Phỉ, em cũng phải cẩn thận, không nên chọc tức hai người bọn chị."
Lâm Khả Nhi ôm lấy eo của Elizabeth, không ngừng gật đầu: "Công chúa tỷ tỷ nói đúng. Thối phí phí, không được phép chọc tôi nữa! Tôi có công chúa tỷ tỷ làm chỗ dựa nha."
"Xem như tôi phục hai người. Hai cô gái xinh đẹp, xin hỏi hai vị dùng gì?" Lý Tư Đặc vẻ mặt nịnh hót hỏi.
"Tôi muốn uống trà sữa chanh." Lâm Khả Nhi ác ý nói.
"Trà sữa chanh uống ngon sao? Tôi cũng muốn uống." Công chúa Elizabeth tò mò hỏi.
" Uống không ngon!" Lý Tư Đặc cắn răng trừng mắt nhìn Lâm Khả Nhi, hoàn toàn từ chối yêu cầu của chị gái.
"Ai nói không ngon? Công chúa tỷ tỷ, chị đừng tin anh ta, anh ta đang lừa chị đó. Trà sữa vừa thơm mát vừa nồng đậm, uống ngon vô cùng. Chẳng qua chỗ này không bán trà sữa." Lâm Khả Nhi cười meo meo liếc xéo khuôn mặt lo lắng của Lý Tư Đặc, chọc phá lời nói dối của anh ta.
"Được lắm, Tiểu Phỉ, em thế nhưng không muốn cho chị uống loại đồ uống ngon như vậy. Còn không mau đi mua cho chị!" Elizabeth chỉ vào cửa tiệm cà phê, ra lệnh cho Lý Tư Đặc.
"Chị à, chạy đi xa như vậy, trà sữa mua về cũng lạnh rồi. Vẫn là cà phê uống ngon, chị mau nhìn xem muốn uống gì." Lý Tư Đặc nịnh hót cầm trong tay tờ menu đưa cho chị gái.
"Chị muốn uống trà sữa." Elizabeth tựa lưng vào ghế ngồi, kiên trì.
"Tôi cũng muốn uống!" Lâm Khả Nhi đắc ý nháy mắt với Tư Đặc.
Bị hai cô gái làm cho tức giận, lồng ngực Lý Tư Đặc không ngừng phập phồng, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, rống lên với người ở đầu kia: "John, mặc kệ anh đang mở cái hội nghị nghiên cứu và thảo luận y học quốc tế chết tiệt gì ở đây, anh cũng phải chạy tới đây trong vòng mười phút cho tôi, đem vợ anh về!"
Lâm Khả Nhi bị bộ dáng vô lực kia của Lý Tư Đặc chọc cho cười khom cả lưng rồi.
"Công chúa tỷ tỷ, em trai của chị còn chưa lớn nha." Lâm Khả Nhi lặng lẽ kề vào bên tai Elizabeth nói.
Elizabeth gật đầu một cái: "Nó còn là đứa bé, em nhất định phải tha thứ cho nó nhiều hơn."
Hai cô gái thân thiết cười cười, chọc Lý Tư Đặc tức giận tới nỗi mặt đen xì.
John bị cú điện thoại của Lý Tư Đặc thúc giục chạy tới, anh tràn đầy lo lắng nhìn bà xã: "Cục cưng, hoàng tử của chúng ta bắt nạt em sao?"
Elizabeth nhào vào lòng chồng mình, giống như chim nhỏ nép vào người mà ôm chặt anh làm nũng, hoàn toàn không có dáng vẻ cao quý mới vừa nãy: "Tiểu Phỉ khi dễ em."