"Thiên, chúng ta được như bọn họ như vậy thật tốt biết bao." Liêu Phàm hâm mộ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt mị hoặc của Lưu Vân Thiên .
Trong lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ, điện thoại Lưu Vân Thiên đột nhiên vang lên. Khi anh nhìn thấy số điện thoại thì lông mày đẹp nhăn lại. Anh ta khom người ,xin lỗi mọi người nói: "Tôi đi nhận điện thoại."
Ánh mắt Đường Chá nhìn Lưu Vân Thiên, quan tâm hỏi "Vân Thiên, là mẹ anh bệnh cũ tái phát sao?"
Lưu Vân Thiên cười nhạt lắc đầu: "Không phải, là một người bạn cũ lâu năm không gặp, mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi một chút sẽ quay lại."
Lưu Vân Thiên đi tới góc tối không người, mới tiếp điện thoại:"Lệ Tây Á, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Vân Thiên, đã lâu không gặp, Anhng ta có thể gặp nhau nói chuyện một Anht không?" Lệ Tây Á nhiệt tình hỏi.
"Có chuyện gì, cô trong điện thoại nói luôn đi." Lưu Vân Thiên cau mày nói. Lệ Tây Á là người anh từng giúp tổng giám đốc điều tra, thông tin về cô anh rõ lúc như lòng bàn tay. Cô hôm nay rốt cuộc vì chuyện gì tìm đến anh?
"Vân Thiên, tôi biết anh yêu Lâm Khả Nhi, hai ta đều là những người lận đận, sao không bắt tay hợp tác cùng nhau? Đến lúc đó, anh có được Lâm Khả Nhi, tôi cũng đoạt lại được vị hôn phu. Vân Thiên, như thế vẹn cả đôi bên, đối với anh đối với tôi đều tốt." Lệ Tây Á tràn đầy mê hoặc nói.
"Lệ Tây Á, tôi không muốn làm tiểu nhân, cô tìm nhầm người rồi." Lưu Vân Thiên lạnh lùng cúp điện thoại, cảm giác không chút sức nhắm mắt lại.
Chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng yêu của Khả Nhi liền xuất hiện trước mặt anh , hàng đêm khuôn mặt ấy cứ hành hạ hết lần này đến lần khác làm cả người ngày càng tiều tụy.
Bây giờ anh chỉ có thể dựa vào nhu tình và tình cảm của Liêu Phàm để giúp bản thân cố gắng quên Lâm Khả Nhi.
Cố gắng bình ỗn bản thân, Lưu Vân Thiên tạo cho bản thân một phong thái thoải mái mà trở lại bên mọi người.
Anh vừa ngồi xuống, Lâm Khả Nhi liền đem Liêu Phàm đẩy vào trong ngực anh : "Anh Trầm, không cần cùng Anh Chá của em áp sát như thế, hai người đàn ông mà ngồi sát nhau như thế không tốt? Cho anh Chị Liêu, cố gắng ôm chặt chị ấy."
Nói xong, Lâm Khả Nhi còn dí dỏm nháy nháy mắt về phía khuôn thẹn thùng của Liêu Phàm.
"Chị Liêu cố gắng lên, nhất định phải đem băng sơn công phá." Lâm Khả Nhi nói xong, cười đùa dựa vào trong ngực Đường Chá.
Bởi vì cô đến gần, thân thể Đường Chá liền cứng ngắc.
Lâm Khả Nhi kề gần bên tai Đường Chá, nhẹ nhàng nói: "Anh Chá, Khả Nhi làm bà mai có phải rất giỏi không?"
Đường Chá nhìn hình dáng đáng yêu của cô, không được tự nhiên cười nhạt nhẹ giọng nói: "Rất giỏi!"
Lâm Khả Nhi chỉ môi mình, nghịch ngợm nói: "Khả Nhi muốn một phần thưởng."
Bởi vì lời nói của Lâm Khả Nhi, khuôn mặt lạnh nhạt của Đường Chá đột nhiên đỏ ửng, anh ta lúng túng ho nhẹ một tiếng, khóe mắt nâng lên ý cười nhìn hai người bọn họ, cúi xuống bên tai Khả Nhi nói: "Về nhà tính."
"Chính anh đã hứa, không được đổi ý." Lâm Khả Nhi đem bàn tay nhỏ bé lồng vào bàn tay Đường Chá , cười mi hoặc nói, "Ai đổi ý người đó là chú cún nhỏ."
Lời nói của Lâm Khả Nhi khiến Đường Chá nở nụ cười khổ, xem ra vì không muốn làm cún, anh phải thực hiện cam kết, về nhà hôn cô.
Trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ thẹn thùng duyên dáng của Lâm Khả Nhi ở trong lòng anh, mặt Đường Chá ngày càng hồng hồng hơn.
"Anh Chá, mặt của anh sao lại đỏ như vậy? Có phải hay không trong lòng phấn khích? Có muốn em giúp anh bình ổn tâm tình hay không? "
"Chớ hồ đồ." Đường Chá đem tiểu Khả Nhi từ trên đùi ôm lấy đặt nhè nhẹ ở bên cạnh ghế sa lon.
Thấy mặt Đường Chá đang cười khổ, Liêu Phàm không khỏi khẽ cười: "Tổng giám đốc, anh nên chiều ý Khả Nhi một lần đi, không thấy Khả Nhi rất thất vọng sao?"
Lâm Khả Nhi nghe lời nói của Liêu Phàm,không ngừng gật đầu, dẩu môi nói: "Đúng vậy, Anh Chá thật là lòng dạ độc ác!"
"Ăn trái cây." Đường Chá đột nhiên lấp một miếng xoài vào trong miệng Khả Nhi, chận lại lời nhạo báng của cô.
Lâm Khả Nhi bị lấp kín cái miệng nhỏ nhắn , không cách nào nói được ra lời, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đường Chá, trong miệng bị nhét đầy, hại cô không thể tiếp tục kháng nghị.
Bộ dạng Lâm Khả Nhi thật đáng yêu khiến Lưu Vân Thiên không khỏi bật cười.
Tiểu Khả Nhi tại sao lại đáng yêu như vậy? Hại anh ta muốn đưa tay khẽ xoa nụ cười xinh đẹp.
Sợ mình mất khống chế, Lưu Vân Thiên kéo tay Liêu Phàm, nhàn nhạt cười nói: "Liêu Phàm, Chúng ta đi khiêu vũ."
Liêu Phàm dịu dàng gật đầu một cái, đi theo Lưu Vân Thiên vào sàn nhảy.
Giai điệu nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, Liêu Phàm lẳng lặng rúc vào trước ngực Lưu Vân Thiên, nói: "Thiên, em thật yêu anh."
Lưu Vân Thiên ôm Liêu Phàm , gật đầu một cái: "Anh biết."
Liêu Phàm đưa tay ôm hông của Lưu Vân Thiên, kích động thiếu Anht nữa nước mắt chảy xuống: "Thiên, cùng em về nhà có được hay không, tối nay em muốn cùng anh bên nhau."
Nghe được lời nói của Liêu Phàm, thân thể Lưu Vân Thiên trong nháy mắt cứng ngắc, anh ta rốt cuộc phải đáp lại lời mời của Liêu Phàm như thế nào? Phải tiếp nhận sao?
Thấy Lưu Vân Thiên không có phản ứng, Liêu Phàm lúng túng cúi đầu, trong mắt của cô nước mắt sắp tuôn ra. Khuôn mặt thoáng hiện vẻ đau lòng nhìn càng đẹp động lòng người.
Thấy Liêu Phàm đau lòng, Lưu Vân Thiên đem mặt cô nâng lên, dùng môi mút lấy những giọt nước mắt: "Phàm, đừng khóc, đến nhà anh đi, nhà anh giường tương đối lớn hơn."
Liêu Phàm vừa nghe lời nói Lưu Vân Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng , cô ngượng ngùng vùi vào trong ngực Lưu Vân Thiên, không dám ngẩng đầu lên.
Lưu Vân Thiên đau lòng ôm chặt cô, cùng với cô hòa cùng âm nhạc khiêu vũ.
Đột nhiên phía sau lưng anh bị vỗ một cái, Lưu Vân Thiên quay đầu nhìn lại, là Lâm Khả Nhi, chỉ thấy cô ở trong ngực Đường Chá uốn éo thân thể, cười trộm nhìn anh ta.
"Anh Trầm, anh nói cái gì vậy á..., sao lại khiến mặt Chị Liêu hồng hồng như vậy?" Lâm Khả Nhi dí dỏm mà cười hỏi.
Lưu Vân Thiên lúng túng hơi đỏ mặt, chỉ nói câu: "Không có gì?"
"Thật không có gì? Có Anht giấu đầu lòi đuôi ." Lâm Khả Nhi lắc đầu cười . Đột nhiên cô hạ thấp giọng lặng lẽ hỏi "Anh Trầm, anh nên thành thật nói, có phải không gồm ba chữ cái?"
"Không phải rồi, Khả Nhi , em không nên giỡn Chị Liêu. Chị cầu xin em, mau cùng Anh Chá của em khiêu vũ đi." Liêu Phàm lo lắng nhìn mặt ủ dột của Lưu Vân Thiên, chỉ sợ anh nghe lời nói Khả Nhi sẽ tức giận.
"Một chút cũng không vui." Lâm Khả Nhi quay mặt, bất mãn kéo Đường Chá dính vào anh trốn vào một bên khiêu vũ.