Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 47




"Bởi vì tôi mới là người đàn ông của Khả Nhi" đã chặn đứng bước chân của Lý Tư Đặc, hắn mất mát nhìn Lâm Khả Nhi bị Đường Chá cướp đi. Khả Nhi đã từng nói cô ấy phải là vợ của Đường Chá, người kia chính là Đường Chá đó chăng?

Đường Chá không để ý đến ai, đem Lâm Khả Nhi bắt về du thuyền của mình, hoàn toàn không để ý đến sự chống cự của cô.

"Thả người ta xuống!", Lâm Khả Nhi không ngừng giãy dụa, trong thoáng chốc cô hận đến mức muốn dùng kim châm đâm bất tỉnh Đường Chá, nhưng cô không làm được.

Anh là Chá thúc thúc của cô nha, không phải là người đàn ông nào khác.

Trong lòng cô còn hận ngày đó anh tát cô một cái, nếu đã không cần cô, sao anh dám lấy thân phận là người đàn ông của cô đoạt lại cô?

Chỉ là vì sĩ diện hão thôi sao!

Cô cũng không muốn làm một bình hoa di động a!

Đường Chá vòng tay ôm chặt Lâm Khả Nhi, đánh một phát vào mông cô" "Ngoan ngoãn chút đi! Nếu không thúc thúc sẽ trừng phạt con ngay trước mặt Lý Tư Đặc!"

"Không được! Như vậy thật mất mặt! Chá thúc thúc xấu xa, sao người có thể đối xử với người ta như vậy! Người ta không còn mặt mũi nhìn người khác nữa!", Lâm Khả Nhi nằm trên vai Đường Chá bất mãn kháng nghị.

"Ai cho phép con dối trá như vậy? Dám cùng vương tử chơi trò chơi hôn môi! Con mới có mấy tuổi hả? Sao dám làm loạn lên như vậy!". Đường Chá đá vào khoang thuyền, đem Lâm Khả Nhi nẽm xuống giường, có chút tức giận gầm nhẹ lên. Anh cũng không phát hiện trong giọng nói của mình toàn mùi dấm chua.

Lâm Khả Nhi nghe thấy giọng Đường Chá không còn trầm ổn, cô chống nạnh cười mị hoặc: "Người cũng không phải là cha người ta, sao lại quản quản người ta? Người ta yêu ai hôn ai là quyền của người ta, không liên quan đến người".

"Thúc thúc là người đàn ông của con, lý do này đã đủ hay chưa?", Đường Chá rốt cuộc mất tỉnh táo quát lên.

Lời của anh khiến Lâm Khả Nhi đắc ý cười rộ lên, cô chớp chớp đôi mắt linh hoạt, vui vẻ hỏi: "Người là người đàn ông của người ta? Ai phong vậy?"

"Từ sau khi con cho ta dùng thuốc, ta bị con tính kế cùng con triền miên cả một đêm thì ta đã là người đàn ông của con rồi, chẳng lẽ con muốn phủ nhận sao?", Đường Chá không cam lòng nhìn Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cố tỉnh làm ra vẻ bừng tỉnh, hiểu ra nói: "Như vậy á? Vậy thì người ta đi tìm Lý Tư Đặc với Bắc Dã Thương, bỏ thuốc cho bọn họ. Cũng không biết công phu của họ so với Chá thúc thúc rốt cuộc ai mạnh hơn ai đây nha? Lâm Khả Nhi phải lựa chọn kỹ người đàn ông của mình mới được. Ai da, bây giờ phiền não chuyện này làm gì chứ? Cứ làm xong thì mới quyết định được".

Lâm Khả Nhi nói xong liền nhảy xuống giường lớn, ra vẻ muốn đi tìm mấy nam nhân cô vừa nói.

Không thèm liếc nhìn vẻ mặt giận dữ của Đường Chá, Lâm Khả Nhi cười thầm đi về phía trước, trong lòng lặng lẽ đếm: "Một, hai...".

Còn chưa đếm đến ba, cô đã nghe Đường Chá nói từ phía sau lưng: "Chúng đã đã đi cách xa du thuyền của Lý Tư Đặc vương tử rồi, mà Bắc Dã Thương lại còn cách xa đây mấy trăm cây số, sao con có thể tìm được bọn chúng chứ?"

Lâm Khả Nhi quay đầu lại, nheo nheo đôi mắt mê hoặc quyến rũ nói: "Chá thúc thúc nghĩ người ta không biết bơi sao? Không đến một giờ người ta đã có thể bơi đến chỗ của vương tử ca ca rồi".

Nói xong, cô dang hai tay chạy ra khỏi khoang thuyền.

"Không được đi!", trong chớp mắt khi Khả Nhi định nhảy ra khỏi thuyền anh đã ôm cô vào trong lòng.

Ôm Lâm Khả Nhi thật chặt, Đường Chá ném cô trở về giường trong khoang thuyền: "Khả Nhi, con đừng có mơ chạy ra ngoài tìm nam nhân".

"Người ta muốn đi! Không khiến người xen vào!", Lâm Khả Nhi phồng má lên, bất mãn nói.

Xem ra bộ dạng của Chá thúc thúc thật giống một người chồng ghen tuông a!.

Chương 48.2:

Bỗng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, mắt Đường Chá lóe lên, anh không để ý đến tiếng chuông điện thoại, mà từng bước, từng bước tiến tới gần Lâm Khả Nhi.

"Tiểu quỷ cứng đầu cứng cổ!", Đường Chá đột nhiên nhào tới Lâm Khả Nhi, đè cô xuống dưới thân. Trong con ngươi anh lóe lên tia tức giận, bắn về phía Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi đột nhiên bị đụng ngã sợ hết hồn, thiếu chút nữa thét lên chói tai.

"Chá thúc thúc, người muốn làm gì?", Lâm Khả Nhi bất an hỏi, biểu tình của Chá thúc thúc khiến cô sợ hãi, không phải anh lại muốn đánh cô chứ? Nghĩ tới cái tát hôm đó, tức giận trong lòng cô lại trào lên.

"Trừng phạt con!", Đường Chá nói xong bèn tháo cà vạt ra, quấn chặt quanh cổ tay Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi bị trói chặt, bất mãn rống lên: "Chá thúc thúc xấu xa, Chá thúc thúc hư, người không phải người đàn ông tốt của Khả Nhi! Khả Nhi không cần người!".

Chá thúc thúc sao có thể như vậy? Anh không còn hiểu cô, dịu dàng săn sóc cô giống như lúc trước nữa, bây giờ anh biến thành một người cô từng biết. Anh hiện giờ giống như một con hổ ngủ đông mới tỉnh, cô càng ngày càng không hiểu.

Trên người anh thậm chí phả ra hơi thở nguy hiểm khiến cho cô khôn cách nào nắm giữ anh được.

Sau khi trói Lâm Khả Nhi thật chặt, Đường Chá mới lạnh lùng đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến cô đang kêu gào, lấy di động ra, nhận cuộc gọi cứ réo lên dai hàng thế kỷ kia.

"Được, tốt lắm, tất cả cứ theo kế hoạch mà làm, chặt đứt mọi đường rút lui của hắn, ừ, được, cứ như vậy đi". Nét mặt Đường Chá lúc nghe điện thoại lạnh lùng lạ thường, tựa như một đại tường âm hiểm đang chỉ huy một chiến dịch quan trọng một sống một chết vậy.

Nghe điện thoại xong, Đường Chá quay đầu lại nhìn Lâm Khả Nhi một cái rồi mới xoay người bước ra cửa khoang thuyển.

"Này! Đường Chá, người thả người ta ra! Có nghe thấy không?", Lâm Khả Nhi tức giận tới mức gọi thẳng tên tuổi của anh, bất mãn gào to, nhưng Đường Chá ngay cả một bước chân cũng không dừng.

"Tên đàn ông thối! Tên đàn ông hư! Từ nay về sau Khả Nhi không bao giờ yêu ngươi nữa!" Lâm Khả Nhi vô cùng tức giận hướng về phía bóng lưng của Đường Chá quát to.

Đường Chá nghe hai câu sau hơi dừng lại một chút.

"Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi!", buông lại mấy chữ này, Đường Chá nhấc chân rời đi.

Ngoan ngoãn ngủ một giấc? Chá thúc thúc dám trói cô như vậy còn muốn cô ngoan ngoãn ngủ một giấc, quả thực rất đáng ghê tởm.

Cô còn lâu mới để anh được đắc ý.

Nhìn chiếc cà vạt trong tay, Lâm Khả Nhi muốn cởi trói ra, nhưng thủ pháp của Chá thúc thúc thật đặc biệt, hại cô làm thế nào cũng không cởi ra được.

Bất đắc dĩ nhảy xuống đất, muốn tìm cái gì sắc nhọn một chút trong khoang thuyền, nhưng cô nhanh chóng nhận ra trong khoang thuyền này, ngoại trừ chiếc giường lớn mềm mại thì chỉ có một chiếc tủ đầu giường, mà chiếc tủ đó lại hình tròn, quả thật muốn tuyệt đường sống của cô mà!.

Lâm Khả Nhi vô lực nằm lại trên giường, dẩu môi nhìn lên trần nhà.

"Ghê tởm! Ghê tởm! Thật quá ghê tởm!", Lâm Khả Nhi bất mãn gào to.

Đang lúc Lâm Khả Nhi giận đến mức đỉnh đầu cũng bốc khói thì Đường Chá bưng một chén cháo nóng hổi đi vào.

"Khả Nhi, ăn chút cháo trước, lúc đi vội quá nên không kịp mang theo đồ ăn, chờ đến khi về nhà, thúc thúc sẽ bảo Lance nấu cho con một bữa tối thịnh soạn", Đường Chá thổi thổi muỗng cháo nóng, dịu dàng dụ dỗ Lâm Khả Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.