"Cậu dám giễu cợt mình?" Lâm Ngạo Phong một tay kéo Doãn Nhạc Nhạc, tràn đầy uy hiếp che lại cái miệng nhỏ nhắn đang mỉm cười vui vẻ của cô ấy.
Mặt của Doãn Nhạc Nhạc vì mắc cỡ mà đỏ bừng, ngay trước một phòng toàn người, ác ma Phong tại sao có thể cường hôn cô?
Cô đấm lồng ngực Lâm Ngạo Phong thì Lâm Khả Nhi nghịch ngợm chế nhạo:"Tiểu Phong thật là bá đạo."
"Cậu đang làm gì?" Cô con gái nhỏ của Khả Nhi nháy đôi mắt thông minh tò mò hỏi.
Lâm Triệt cùng Lâm Tiêu che ánh mắt của muội muội Lâm Huyên, bá đạo ra lệnh: "Trẻ con không cho nhìn."
"Vậy các anh tại sao được nhìn?" Lâm Huyên không phục nâng cái miệng nhỏ nhắn.
"Bởi vì chúng ta là người lớn!" Lâm Triệt hé miệng, lãnh ngạo nói.
"Đúng! Chúng ta là người lớn!" Lâm Tiêu mặt cười xấu xa gật đầu.
Hai anh em này cố tình làm ra bộ dáng thành thục làm mọi người trong phòng bị chọc cười.
Doãn Nhạc Nhạc thật muốn tìm một chỗ mà chui, bộ dáng hiện tại của cô là do người kia ban tặng. Ác ma Phong!
"Ông nội, bà nội, cha, mẹ, đây chính là người mà mọi người vẫn muốn thấy, Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc, mau kêu ông nội bà nội, cha mẹ." Lâm Ngạo Phong ở đối với mấy vị người nhà giới thiệu cho Doãn Nhạc Nhạc sau, liền bá đạo để cho cô theo mình kêu.
"Ông nội bà nội khỏe, cô chú khỏe." Doãn Nhạc Nhạc lễ phép hướng mấy vị trưởng bối thăm hỏi.
"Là cha mẹ, ngu ngốc!" Lâm Ngạo Phong bất mãn gõ trán Doãn Nhạc Nhạc.
"Là cha mẹ cậu, cũng không phải là cha mẹ mình." Doãn Nhạc Nhạc ủy khuất nhỏ giọng lẩm bẩm. Cô lại không có ý định gả cho cậu ta, đương nhiên là muốn kêu cô chú. Mặc dù cô ngốc, điểm này nhưng rất kiên trì.
"Của mình chính là của cậu! Bởi vì cậu là vợ mình!" Lâm Ngạo Phong bá đạo cúi đầu, mắt nhìn Doãn Nhạc Nhạc.
"Ai là vợ cậu? ! Mình là Thượng Quan" Thượng Quan Lỗi ba chữ còn chưa nói ra ngoài, liền bị Lâm Ngạo Phong lần nữa chặn lại môi đỏ mọng.
"Cậu thử nói lại lần nữa xem, mình sẽ đem Thượng Quan lỗi đánh vãi răng đầy đất!" Lâm Ngạo Phong từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này, bá đạo đòi lấy ngọt ngào của Doãn Nhạc Nhạc.
Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Doãn Nhạc Nhạc trừ run rẩy, liền chỉ có run rẩy.
Cậu ta thật là bá đạo! Đều không cho người ta nói lời nói! Doãn Nhạc Nhạc ở đáy lòng gào thét.
"Tốt lắm! Vợ chồng son muốn thân thiết chờ không có ai lại hôn, chúng ta già rồi, chịu không được kích thích." Bà nội hàm chứa nụ cười ôn nhu, đối với hai tiểu tử kia nói.
Doãn Nhạc Nhạc bị lời nói của bà nội làm cho mắc cỡ hai gò má đỏ bừng. Đều do ác ma Phong! Nếu không phải là cậu ta, mình tại sao sẽ đứng ở chỗ này để mọi người xem xét?
"Mẹ, con đói rồi. Mẹ đã làm cơm rồi phải không?" Thấy Doãn Nhạc Nhạc mắc cỡ không ngốc đầu lên được, Lâm Ngạo Phong ấn cô vào trước ngực, bá đạo hỏi Tần Phong.
"Đã sớm làm xong. Con nói cho mẹ biết có khách quý đến nhà, mẹ làm sao dám chậm trễ?" Trong mắt Tần Phong có ý tứ trêu cợt. Thằng con trai ngốc của cô, rõ ràng sinh ra dung mạo khôn khéo, về mặt tình cảm nhưng lại như một tên nhóc si tình, một chút cũng không biết cách dụ dỗ nữ sinh.
"Tiểu Huyên Huyên cũng đói bụng, cậu đút cháu." Lâm Huyên ôm Lâm Ngạo Phong, làm nũng nói.
Cô gái nhỏ này mới năm tuổi còn giống như thường ngày vẫn quấn lấy cậu vì cậu chiều cô bé nhất, nhưng cô nhóc hiện tại không biết trong lòng cậu người quan trọng nhất không phải cô bé, mà là Doãn Nhạc Nhạc.
Lâm Khả Nhi nhìn sắc mặt lúng túng của em trai mình, liền cười ôm lấy con gái: "Tiểu Huyên Huyên, để các anh cho con ăn, cậu đang bận rộn.
"Cậu vội cái gì?"
"Vội vàng uống trà sữa." Nhìn mặt của Doãn Nhạc Nhạc sắp bao phủ ở trong ngực Lâm Ngạo Phong, Khả Nhi trêu cười.
"Trà sữa? Con cũng vậy muốn uống!" Lâm Huyên vừa nghe có sữa trà, lập tức hưng phấn giang hai tay ra.
Vốn là mặt lãnh khốc Lâm Vũ Mặc cũng nhịn không được nữa cười to, cậu ta hướng về phía con trai đang nhíu mày, hài hước cười: "Trà sữa Nhạc Nhạc?"
Bị cha nhạo báng, gương mặt tuấn tú của Lâm Ngạo Phong đầy khí phách lúng túng ửng đỏ, cậu ta kéo tay Doãn Nhạc Nhạc, không tha cô phản kháng nói: "Đi ăn."
Mọi người thấy cậu ta dẫn đầu, liền cùng nhau đi về phía bàn ăn.
Trên bàn bày đầy nhiều loại mỹ vị, nồng nặc mùi thơm khiến Doãn Nhạc Nhạc muốn ăn nhiều hơn. Cô gần như tham lam liếm liếm đôi môi, thật là nhớ đem tôm viên nuốt vào trong miệng. Nhưng tôm viên cách cô thật xa?
Thấy mặt thèm thuồng của cô, Lâm Ngạo Phong duỗi cánh tay dài, đem một bàn tôm viên toàn bộ dời qua, bày ở trước mặt mình, cũng đối với mọi người nói: "Con thích ăn món tôm viên mẹ làm nhất, thật ngon. Mọi người không cần giành với con!"
Nói xong, dùng ngón tay trỏ gắp lên một liền ném vào trong miệng.
Doãn Nhạc Nhạc hâm mộ nuốt nước miếng, nhìn bộ dạng của ác ma Phong cũng biết món tôm viên ngon thế nào.
Đột nhiên Lâm Ngạo Phong nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Doãn Nhạc Nhạc: "Cậu không nên lãng phí, đây chính món sở trường của mẹ mình, khách sạn lớn năm sao cũng không ăn được những mỹ vị thế này."
Tần Phong nghe được lời của con, khóe miệng hạnh phúc nhếch lên.
Có thể vì chính mình đích thân nấu những món ăn này, xem mọi người ăn ngon miệng, cho dù cô bận rộn nữa, mệt mỏi nữa cũng đáng giá.
Doãn Nhạc Nhạc nghe được lời nói của Lâm Ngạo Phong, gật đầu quyết đoán.
"Mình đột nhiên không muốn ăn, tất cả đều cho cậu." Lâm Ngạo Phong đem một bàn tôm viên đẩy tới trước mặt Doãn Nhạc Nhạc.
Doãn Nhạc Nhạc cười đến híp cả mắt, cô ngượng ngùng nói: "Mình nếm một chút là tốt rồi."
"Nếu cho cậu ăn thì cậu cứ ăn, cự tuyệt làm gì?"
Nhìn Lâm Ngạo Phong không vui trợn to hai mắt, Doãn Nhạc Nhạc lập tức sợ đến không dám nói lời nào, vùi đầu ăn.
Tôm viên vừa cho vào miệng tan ta khiến người ta chảy nước miếng. Không khỏi động lòng, hướng tôm viên tiến công.
"Cậu muốn muốn mình bị nghẹn chết ah?" Lâm Ngạo Phong tự mình múc một chén canh cho Doãn Nhạc Nhạc.
"Cám ơn." Doãn Nhạc Nhạc bị cậu ta sủng ái mà khuôn mặt càng ngày càng hồng, cô lúc này mới phát hiện ra ánh mắt của mọi người đều đặt trên người mình.
"Thật buồn, con trai ngốc của mình đến lúc nào thì đối với mình cũng có thể săn sóc như vậy?" Tần Phong buồn bã thở dài, tựa như oán trách tựa như nũng nịu.
"Không cần." Lâm Vũ Mặc hài hước điểm một cái chóp mũi bà xã, cưng chiều nói, "Chỉ là, em có anh là đủ rồi."
Mặc dù đã gần bốn mươi, nhưng Tần Phong vẫn như cũ làm nũng gần sát lồng ngực Lâm Vũ Mặc, hưởng thụ phục vụ của chồng yêu.
"Ông xã, em cũng muốn." Khả Nhi không cam lòng mà đối với Đường Chá yêu cầu. Đường Chá bất đắc dĩ lắc đầu, lại khác thường thương tiếc đút vợ yêu thân ái của mình.
Trong nhà này ba cặp vợ chồng, trừ vợ chồng già Lâm Ngao, tất cả đều ngọt mi chàng chàng thiếp thiếp, hạnh phúc của bọn họ khiến Doãn Nhạc Nhạc thật hâm mộ. Không ngờ ác ma Phong lại có một gia đình hạnh phúc như vậy.
Lâm Ngao đột nhiên mở miệng: "Nha đầu, Tiểu Phong nhà ta tương đối ngốc, cháu phải tha thứ nhiều hơn cho nó."
Lâm Khả Nhi cũng tán đồng gật đầu: "Xác thực xác thực! Nhóc Phong ngốc, vẫn không biết nên tỏ tình như thế nào. Em nhất định phải thích cậu ta, đừng đá cậu ta."
"Chị!" Lâm Ngạo Phong bất mãn kháng nghị, gương mặt tuấn tú của cậu ta căng thẳng, tức giận la ầm lên. Cậu ta thật vất vả đem trà sữa Nhạc Nhạc mang đến cho mọi người biết, bọn họ chẳng những không giúp cậu ta, còn chọc cậu ta nữa.