Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 183




Ngày tháng hạnh phúc nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, Lâm Khả Nhi đã mang bầu đến tháng thứ 9, Đường Chá cũng không thể để cô cùng hắn đi làm được nữa, hắn đem công việc chuyển hết về nhà, ngày ngày ở cùng với bà xã, phòng khi cô có chuyện. .

Nhưng mặc dù như thế, công ty vẫn có một ít đại sự cần hắn tự mình đi xử lý.

Hôm nay, có một hợp đồng mua bán, hắn vội vã bỏ lại bà xã chạy tới công ty.

Lâm Khả Nhi nâng cao bụng tròn vo , đến trong đình viện tản bộ, Đường phụ không yên tâm nên vội vàng đi theo phía sau cô: "Con dâu ngoan, đi chậm một chút, đừng để bị ngã."

"Ba, không có việc gì, nhìn người so với chú Chá còn khẩn trương hơn." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười nói.

"Tại sao có thể không khẩn trương? Cháu đích tôn của ta a!" Lão nhân khoa trương nói. Hắn nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của Lâm Khả Nhi, cặp mắt ánh sáng tỏa ra ánh hào quang, giống như cháu đích tôn bảo bối đang ở trước mặt hắn.

"Nếu là cháu gái người liền không yêu nó sao?" Lâm Khả Nhi quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn kháng nghị.

Lão nhân lập tức giải thích: "Ai nói không yêu? Cháu gái đáng yêu hơn. Lớn lên giống con dâu ngoan, đáng yêu như vậy thật là tốt!"

Nghe được lão nhân cười a a một tiếng, Lâm Khả Nhi trên mặt lộ ra nụ cười duyên ngọt ngán chết người.

Cô bây giờ, quả thật tựa như đang sống ở trong thiên đường, có chú Chá yêu cô, có ba chồng thương yêu cô, còn có hai bảo bối sắp ra đời.

Thật hy vọng thời gian trôi qua nhanh lên một chút, để cho cô được nhìn thấy hai đứa bé sớm một chút.

Đột nhiên dưới chân của cô dẫm phải một cục đá, thân thể mất thăng bằng liền hướng phía trước ngã xuống.

Đường phụ kinh hô hướng cô chạy tới, cũng không thể kéo cô. Trơ mắt nhìn cô ngã xuống phủ kín cục đá trên hành lang.

"Đau quá!" Lâm Khả Nhi ôm bụng, đau đến cắn môi dưới. Cô cảm thấy một cỗ nhiệt dịch từ chân của cô đang chảy ra, hốt hoảng hô với Đường phụ, "Cha , con có thể muốn sinh."

Đường phụ mới từ trong lúc bối rối thức tỉnh, lập tức gọi xe cứu thương.

Ở ngoài hành lang bệnh viện bên, Đường phụ càng không ngừng đi tới đi lui, khắp khuôn mặt đầy vẻ bất an.

Lúc này, Đường Chá ngay cả tây trang cũng không mặc nhếch nhác chạy tới, hắn lo âu hỏi: "Cha, tiểu Khả Nhi như thế nào?"

"Vẫn còn giải phẫu." Đường phụ lo lắng nhìn đèn ở cửa phòng mổ .

Đường Chá ảo não gãi đầu, làm sao lại trùng hợp như thế, cố tình khi hắn đi công ty gặp chuyện không may?

Nhìn cửa chính phòng giải phẫu khép chặt , Đường Chá thật là muốn vọt vào.

Chỉ cần có y tá ra ngoài, hắn liền khẩn trương bắt lấy tay của người ta hỏi: "Bác sĩ, như thế nào rồi ?"

"Còn chưa có đi ra." Y tá mặt không thay đổi nói cho hắn biết.

Chờ đợi như thế làm người ta nóng lòng, đang lúc Đường Chá sắp gấp đến chết, một y tá đẩy một chiếc xe em bé ra ngoài, cười nói: "Đường tiên sinh, chúc mừng anh, phu nhân đã sinh đôi hai bé trai . Mẹ tròn con vuông, bây giờ chúng tôi phải đẩy bé đi kiểm tra sức khoẻ một chút."

"Bà xã tôi đâu?" Đường Chá không yên tâm hỏi. Hắn muốn tiểu Khả Nhi bình an.

"Vẫn còn đang vá lại vết thương, lập tức đi ra." Y tá buồn cười nhìn hắn, "Đường tiên sinh không cần lo lắng, bác sĩ Michelle là bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản , bà xã anh sẽ không có việc gì."

Nghe được câu này, Đường Chá đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, toàn thân vừa buông lỏng, hắn thế nhưng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ngất đi.

"Đường Chá!" Lão nhân mau tới đỡ con trai ông.

.

Mấy y tá vội vàng đem hắn đỡ đến một phòng trống, đối với hắn tiến hành cấp cứu.

Khi Lâm Khả Nhi được đẩy ra từ phòng giải phẩu thì Đường Chá vừa mới tỉnh lại.

Hắn thấy bà xã mặt mày tái nhợt thì đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ.

Loại hành hạ này chỉ cần một lần là đủ, hắn không để bà xã của hắn phải chịu khổ lần nữa.

Thấy hai bảo bối giống nhau như đúc nằm trong giường trẻ, Đường Chá trên mặt tràn đầy vui mừng. Bọn chúng là bảo bối của hắn, là Vô Giới Chi Bảo trong lòng hắn.(vật báu vô giá)

Đột nhiên một ba¬by không ngừng khóc lên, Đường Chá vội vàng vụng về mà ôm con vào trong ngực, lo lắng dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, không khóc, cha thương."

Nhưng hắn có dụ dỗ thế nào, tiểu bảo bối vẫn khóc không ngừng.

Lâm Khả Nhi suy yếu đứng dậy nói: "Ông xã, ôm con đưa cho em, có thể là đói bụng."

Đường Chá lập tức chân tay vụng về mà đem con trai đưa đến trong ngực Lâm Khả Nhi.

Nhìn tiểu tử vụng về mà hút / mút lấy sữa của tiểu Khả Nhi , Đường Chá trong lòng tràn đầy kích động.

Tên tiểu tử này mới vừa ăn no, một tên tiểu tử khác cũng khóc lên vang dội , hắn vội vàng lại ôm lấy đứa bé kia, tái diễn động tác vừa rồi

Thì ra là làm cha cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Cho đến khi hai tiểu tử kia ăn uống no đủ, ngọt ngào ngủ, Đường Chá đã mệt mỏi cả người ra đầy mồ hôi.

Sau khi đem ba mẹ con tiểu Khả Nhi về nhà, cả nhà họ Đường bỗng trở nên náo nhiệt khác thường. Hưng phấn nhất phải kể tới Đường phụ, chỉ thấy hắn vểnh lên hai đám râu ria mừng rỡ đến mức không ngậm miệng được nữa.

Hắn cùng Đường Chá hai người thường vì giành đứa bé mà tranh nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Nếu không, hai người lại vây ở trước giường trẻ, cúi đầu trêu chọc hai tiểu ba¬by

khả ái

"Cái này lớn lên giống ta." Đường phụ trêu chọc một đứa trong đó, kiêu ngạo mà cười.

"Rõ ràng lớn lên giống con, nơi nào giống như ba?" Đường Chá bất mãn kháng nghị, "Người xem con mắt này, này lỗ mũi, miệng này, điểm nào không giống con?"

"Không có giống con chút nào, con mắt này, lỗ mũi này, miệng này tất cả đều giống ta. , bảo bối, ông nội bế con." Đường phụ cứng rắn đem con trai một cước đẩy ra, đưa ra bàn tay vui vẻ nói: "Nhìn đứa nhỏ này, cả nụ cười cũng đều cùng ta giống nhau như đúc."

"Đây là con trai con! Trả lại cho con!" Đường Chá ra vẻ muốn đem con trai đoạt lại.

"Không cho! Đây chính là cháu của ta!" Đường phụ hướng Đường Chá trừng mắt, tràn đầy uy hiếp nói. Cứ như muốn nói mi muốn cướp của ta thì hãy cùng ta liều mạng.

"Hai người không nên ồn ào!" Lâm Khả Nhi đi xuống , ôm lấy đứa trẻ kia từ giường trẻ đem hắn nhét vào trong ngực Đường Chá, chế nhạo hai người đàn ông đang tranh dành nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai, "Một người một đứa, không cho phép hai người tranh giành nhau nữa! Thật không hiểu nổi hai người, có hai ba¬by, lại vẫn có thể giành nhau!"

"Con dâu ngoan, chớ tức giận với Đường Chá. Ai bảo ba¬by này đáng yêu như vậy!" Đường phụ chê cười hướng Lâm Khả Nhi tạ lỗi.

"Bà xã, chúng ta không tranh giành. Một người ôm một đứa vừa vặn tốt." Đường Chá ở trên mặt Lâm Khả Nhi khẽ hôn, tràn đầy tình yêu mà nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.