Sau khi làm một loạt kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ cười đối với Lâm Khả Nhi nói: "Chúc mừng!"
"Chúc mừng? Chẳng lẽ tôi thật sự " Lâm Khả Nhi trợn to kinh ngạc mắt, không thể tin vào tai của mình.
"Tiểu bảo bảo đã nửa tháng, trong vòng ba tháng nhất định phải chú ý giảm bớt chuyện chăn gối, giai đoạn này rất dễ dàng sanh non." Bác sĩ chuyên nghiệp nhắc nhở Lâm Khả Nhi.
Nghe được lời của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức đỏ lên.
Giảm bớt chuyện chăn gối, anh Chá cũng không muốn cô nữa, cô cùng anh ta đâu còn có thể... u oán thở dài một tiếng, cô ảo não cắn môi dưới.
Mình vẫn còn là con nít, một chút sự chuẩn bị cũng không có, đứa nhỏ này là chuyện khiến cô rất bất ngờ.
Cô đã quyết định không muốn anh Chá nữa, còn đứa bé phải làm thế nào?
Phá bỏ sao?
Vừa nghĩ tới chuyệntàn nhẫn như vậy, lòng của cô hốt hoảng nhảy dựng lên.
Không!
Cô không thể làm thế.
Trong bụng là của cô là tiểu bảo bối, cô muốn nó. Coi như anh Chá không yêu cô nữa, cô cũng muốn đem nó sanh ra. Chỉ là, nếu bọn họ đã có tiểu bảo bảo, cô sẽ phải lần nữa suy nghĩ lại chuyện của cả hai.
Cô cũng không muốn để cho bảo bối của mình không có anh Chá. Chỉ là, người kia sao đáng ghét, cô mới không cần để cho anh ta dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy, nhất định phải hảo hảo hành hạ anh ta mới được.
Anh Chá, trái tim của anh tốt nhất nên mạnh mẽ, nếu không sự trả thù của tiểu Khả Nhi sẽ làm cho anh mất mạng.
Nụ cười gian xảo, tròng mắt Lâm Khả Nhi lóe qua một chút ánh sáng.
Từ hôm nay trở đi, trò chơi bảo vệ tình yêu sẽ bắt đầu, mỗi ngày sẽ không còn đơn điệu, cô lại có phải chơi. Càng nghĩ càng hưng phấn, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ cách thức trừng phạt, hành hạ anh Chá.
"Bác sĩ, cám ơn." Lâm Khả Nhi mang theo khuôn mặt hạnh phúc của người vừa biết mình làm mẹ cám ơn bác sĩ.
Nghe được tiểu Khả Nhi mang thai, Lâm Ngao tức giận thẳng dậm chân, ông ta tức giận quát: "Cái tên Đường Chá đáng ghét, chỉ biết là ở trong bụng tiểu Khả Nhi gieo giống, tuyệt không biết quý trọng con bé. Ta muốn đi giết cậu ta!"
"Không nên hành động lung tung." Lâm phu nhân lập tức kéo chồng của bà lại, an ủi cơn giận của ông ta, "Tiểu bảo bối của chúng ta mang thai, cần được nghỉ ngơi thật tốt, chớ kích thích con bé."
"Chẳng lẽ cứ để như vậy thật tiện nghi cho cậu ta, để cho cậu ta thuận lợi đón vợ con cùng nhau về?" Lâm Ngao không cam lòng dưới đất thấp rống.
"Mới sẽ không! Ông, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không để cho người kia dễ dàng như vậy. Dám khi dễ cháu...cháu sẽ làm cho anh ta nếm thử một chút đau khổ." Lâm Khả Nhi cười dí dỏm.
"Đúng! Nhất định phải hung hăng hành hạ cậu ta, nếu không bảo bối của ông mấy ngày nay không phải chịu uất ức oan uổng sao?" Lâm Ngao đồng ý gật đầu, "Tiểu Khả Nhi, ông ủng hộ cháu."
Lâm Khả Nhi hài lòng cười duyên, trong tròng mắt tràn đầy cười xấu xa.
Đang trong phòng bếp bận rộn Tần Phong vừa khuấy cháo trên lò, vừa dí dỏm mà đối với người bên kia đầu dây điện thoại di động nói: "Đường Chá, thật xin lỗi, lần này tôi thật sự không giúp được anh."
"Phong, người nhất định phải giúp tôi, bây giờ thật sự không có ai giúp tôi nữa rồi. Tiểu Khả Nhi cũng không để ý đến tôi nữa." Âm thanh ảo não Đường Chá truyền đến, anh ta cầu khẩn Tần Phong, "Phong, người giúp tôi nói vài lời lời hữu ích, khiến tiểu Khả Nhi đừng giận tôi nữa."
"Đường Chá, lúc anh làm ra những chuyện như thế sao không nghĩ đến sẽ làm Khả Nhi bị thương? Bảo bối nhà tôi cam lòng gả cho anh, kết quả lại để cho nó bị thương quay trở về. Anh bảo tôi phải giúp anh như thế nào?" Giọng của Tần Phong có chút trách cứ, đáy mắt lại tràn đầy vẻ cười trộm. Đang nghe Đường Chá thở dài thiếu chút nữa cười trộm ra tiếng, cô vội vàng lấy tay che miệng lại, con mắt linh hoạt vụt sáng này cùng với Khả Nhi giống nhau như đúc.
Lần này nếu để cho Đường Chá dễ dàng đem Khả Nhi đi, anh ta làm sao có thể nhớ trận dạy dỗ này?
"Phong, tôi nên làm gì? Tiểu Khả Nhi thấy tôi cũng xem như không trông thấy." Đường Chá không biết làm sao, muốn tìm phương pháp giải quyết từ Tần Phong.
"Phương pháp theo đuổi phụ nữ nhiều như vậy, còn cần tôi dạy anh phải làm như thế nào sao?"
Thật là ngu ngốc, gặp phải người yêu liền mất lý trí, cùng với đứa ngốc thật giống nhau, đây có phải là Đường Chá thành thục chững chạc mà cô biết sao?
Đầu bên kia điện thoại Đường Chá lấy tay bới lấy tóc của mình, Phong nói không sai, anh ta muốn lần nữa theo đuổi tiểu Khả Nhi. Lần nữa theo đuổi? Trước kia chẳng phải đều là tiểu Khả Nhi theo đuổi anh ta sao?
Lần này sẽ để cho anh ta theo đuổi ngược lại cầu xin tiểu Khả Nhi thôi.
Nhưng cho tới bây giờ đều là phụ nữ theo đuổi anh ta, trừ Phong, anh ta chưa từng theo đuổi bất kỳ người phụ nữ nào. Anh ta thật không biết làm như thế nào theo đuổi phụ nữ. Hiện tại mới phát giác tiểu Khả Nhi nghị lực thật kinh người, cô rốt cuộc làm sao lại nghĩ ra những chiêu theo đuổi anh ta?
Lúc này góc đường một cặp tình nhân đi ngang qua, chỉ thấy người thanh niên cầm trong tay một đóa hoa hồng hướng cô gái lấy lòng. Anh ta lập tức nhớ tới....tặng hoa.
Đúng! Phụ nữ đều thích hoa tươi, trước hết dùng thử một chút chiêu này, sau đó lại nói.
Lập tức vọt vào tiệm bán hoa, hướng về phía nhân viên phục vụ nói: "Tôi muốn một đống hoa hồng."
"Một đống? Tiên sinh, hoa hồng không thể mua một đống, ngài có thể nói cho tôi biết muốn bao nhiêu đóa?" Nhân viên phục vụ buồn cười nhìn Đường Chá, bị lời nói của anh ta chọc cho thiếu chút nữa bật cười.
"Này bao nhiêu đóa có thể biểu đạt tình yêu, tôi không hiểu cho lắm." Khuôn mặt Đường Chá ửng đỏ hỏi.
"99 đóa, 999 đóa, cũng có thể." Nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn Đường Chá.
"Tôi muốn 9999 đóa. Cô đưa đến địa chỉ này cho tôi." Đường Chá tiêu sái ghi lại địa chỉ của Lâm gia trên giấy, sau đó đưa tới tay nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vừa nghe, lập tức vui mừng trợn to hai mắt, cô hôm nay gặp phải tài chủ rồi sao? Thế nhưng đối phương lần thứ nhất đính 9999 đóa hồng. Cô nhanh nhẹn nói: "Tốt, tôi sẽ sai người đưa đến."
Đường Chá đem thẻ tín dụng của mình móc ra, đưa cho nhân viên phục vụ, đối với giá tiền hỏi cũng không hỏi.
Nếu như chỉ dùng hoa tươi là có thể đem tiểu Khả Nhi đem trở về, muốn bao nhiêu đóa hoa hồng anh ta đều nguyện ý mua.
******
Lâm Khả Nhi của mọi người được che chở cẩn thận về đến nhà, Lâm Ngao kéo tay của cô dụ dỗ nói: "Nhấc chân, coi chừng ngã bậc thang."
Lâm Khả Nhi ngây thơ lắc đầu: "Ông, cháu chỉ là mang thai, còn chưa tới mức không đi được. Ông không cần khẩn trương."
"Tiểu bảo bối nhà ta lần đầu tiên mang thai, ông dĩ nhiên khẩn trương." Dáng vẻ Lâm Ngao một bộ lẽ thẳng khí hùng.
Lâm phu nhân bất mãn nói: "Sao lúc tôi mang thai cũng không trông thấy cái người này khẩn trương? Có phải là ông không không yêu tôi?"
Lâm Ngao mặc dù đã qua năm mươi khuôn mặt đẹp trai lập tức có một chút hồng: "Vợ yêu, tôi yêu bà như thế nào chẳng lẽ bà còn không cảm giác được sao?"
Lâm phu nhân lập tức cười lên.