Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 161




"Em lừa anh!" Đường Chá chỉ tay vào mặt của Lâm Khả Nhi, không dám tin rống to. Anh vốn chỉ là hoài nghi, nhưng sau khi nghe được lời nói của cô, lòng anh lại lạnh thấu. Vì cô, anh vẫn luôn nhịn xuống cảm giác áy náy đối với Liêu Phàm, cô vậy mà lại đang lừa gạt anh.

Cô phản bội lòng tin của anh đối với cô, tổn thương tình yêu anh dành cho cô, khiến anh càng cảm thấy áy náy với Liêu Phàm hơn.

Bỏ lại giấy thỏa thuận li hôn, Đường Chá đạp cửa bỏ đi.

"Anh Chá", Lâm Khả Nhi mất hồn nhặt lên tờ giấy thỏa thuận li hôn trên mặt đất, nước mắt ào ào rơi xuống .

Tìm được chị Liêu Phàm, đáng lẽ cô rất hưng phấn muốn nói cho anh Chá, lại không nghĩ rằng thế nhưng nhận được giấy thỏa thuận li hôn của anh. Anh thậm chí ngay cả tên cũng đã sớm ký vào, chẳng lẽ là có chuẩn bị mà đến sao?

Anh trước khi về nhà đã nghĩ không cần cô rồi sao?

Tim đau quá!

Mặc dù cô lừa gạt anh, nhưng cũng bởi vì yêu anh a!

Nếu như không có yêu, cô sao lại nghĩ tất cả các biện pháp dụ hoặc anh chứ?

Nếu như không phải là vô cùng yêu anh, cô làm sao lại nghĩ ra cách này để dụ anh bước vào cung điện hôn nhân chứ?

Ôm tờ đơn xin ly hôn khóc ngã xuống giường, chỉ một khoảnh khắc liền biến thành một người khóc sướt mướt.

Anh không cần cô, anh lại dám không cần cô!

Tốt! Anh Chá, anh đừng có hối hận!

Lau nước mắt, Lâm Khả Nhi vội vã thu dọn ít hành lí, liền rời khỏi Đường trạch, rời khỏi nơi cô đã sống gần một năm, rời khỏi nơi tràn đầy những kỉ niệm hạnh phúc này.

Ngồi lên xe taxi, cô gọi điện thoại cho Lý Tư Đặc, đợi nửa ngày, cũng không nghe được tiếng trả lời.

"Làm trò quỷ gì? Ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận!" Lâm Khả Nhi cắn môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.

Ném điện thoại qua một bên, mắt cô ngấn nước nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trên đường phố nơi đất nước xa lạ, cô thế nhưng không tìm được một nơi có thể đi.

Sau Đường Chá từ trong nhà chạy ra ngoài, liền chạy thẳng tới bệnh viện mà văn phòng thám tử nói cho anh biết. Khi anh thấy đứa bé trong ngực Liêu Phàm thì tâm tình vô cùng hối hận. Anh thật có lỗi với Liêu Phàm, anh thật sự là tên khốn kiếp có tội không thể tha thứ. Anh sao có thể tổn thương một cô gái hiền lành như vậy, hại cô một mình trốn tới vùng nông thôn hẻo lánh, còn mang thai đứa bé.

Đó chính là đứa bé của anh cùng Liêu Phàm sao? Bộ dáng rất giống Liêu Phàm, đôi mắt long lanh như nước, giống với vẻ dịu dàng của mẹ nó, sau khi lớn lên nhất định cũng là một tiểu mỹ nhân.

"Liêu Phàm, thật xin lỗi." Đi vào phòng bệnh, câu nói đầu tiên chính là nhận lỗi, trừ nói xin lỗi, anh không biết còn có thể nói gì khác.

"Tổng giám đốc?" Liêu Phàm kinh ngạc nhìn Đường Chá, anh làm sao lại biết mình ở chỗ này? Chẳng lẽ là Khả Nhi nói cho anh biết?

Ngồi ở bên giường bệnh, Đường Chá thành khẩn nói: "Liêu Phàm, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ đền bù những tổn thương mà tôi gây ra cho em."

"Không đâu, tổng giám đốc, anh sao lại nói vậy?" Liêu Phàm khó hiểu nhìn Đường Chá, chẳng lẽ Khả Nhi không giải thích rõ cho anh sao?

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của em cùng đứa bé. Xin cho tôi một cơ hội chuộc tội, không cần cự tuyệt tôi." Trong ánh mắt của Đường Chá tất cả đều là áy náy, mặc dù anh bị Lệ Tây Á cài bẫy, nhưng cuộc sống của Liêu Phàm dù sao cũng là do chính anh mà bị phá hỏng. Anh có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô.

"Tổng giám đốc, chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần áy náy." Liêu Phàm lo lắng giải thích. Cô không cần tổng giám đốc vì cô mà tự trách mình, mặc dù hiểu lầm lần đó khiến Vân Thiên không yêu cô nữa, nhưng cô không oán hận tổng giám đốc, thật sự một chút cũng không oán trách anh. Cô biết anh nhất định cũng là bị người khác tính kế. Mặc dù cô cũng không biết người đã cài bẫy bọn họ là ai.

"Làm sao có thể không liên quan? Là sai lầm của tôi, tôi liền muốn gánh vác." Đường Chá giơ tay phải lên, chặn lại lời nói của Liêu Phàm. Anh biết Liêu Phàm thiện lương, cô sẽ không trách cứ anh, nhưng anh sẽ trách chính mình.

"Đứa bé, tôi sẽ nuôi nó lớn, cuộc sống sau này của mẹ con hai người sẽ là trách nhiệm của tôi. Nhưng Liêu Phàm, tôi phải nói cho em biết, tôi không yêu em, tôi cũng không thể cưới em." Đường Chá tỉnh táo nói với Liêu Phàm, anh không muốn cho cô bất cứ hy vọng nào. Tiếp nhận mẹ con hai người là trách nhiệm của anh, nhưng anh sẽ không cho cô bất kỳ hứa hẹn nào. Sự tiếp nhận của anh không liên quan đến tình yêu, nên không thể có hôn nhân.

Nghe Đường Chá nói, Liêu Phàm đột nhiên bật cười: "Tổng giám đốc, tôi yêu cầu anh hứa hẹn kết hôn khi nào? Tôi lại không yêu anh."

Đường Chá thở phào một hơi, anh rất sợ Liêu Phàm sẽ giống những người phụ nữ khác, đòi hỏi anh tình yêu và hôn nhân: "Vậy thì tốt, Liêu Phàm, chờ em xuất viện tôi sẽ giúp sắp xếp chỗ ở cho hai người, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho em 300 ngàn tiền sinh hoạt phí, nếu không đủ thì tìm tôi."

"Tổng giám đốc, thật sự không cần như vậy. Mẹ con chúng tôi đã mang đến nhiều phiền toái như vậy cho vợ chồng hai người, làm sao có thể không biết ngượng mà lại làm phiền anh." Liêu Phàm có chút ngượng ngùng nhìn Đường Chá, "Đúng rồi, Khả Nhi sao không đến cùng với anh?"

"Cô ấy..." Đường Chá lúng túng không biết nói gì cho phải, vừa nghĩ tới tiểu Khả Nhi lừa gạt anh thì trong lòng giận ghê gớm. Đứa nhỏ tinh nghịch này, chuyện gì cũng làm ra được, không giáo huấn cô ấy một chút, chẳng phải là sẽ cưng chiều đến tận trời rồi sao?

"Đúng rồi, tổng giám đốc, Khả Nhi nói muốn làm mẹ nuôi của con tôi, anh sẽ làm ba nuôi của con bé chứ?" Liêu Phàm ôm em bé, giống như hiến vật quý mà đưa lên trước mặt Đường Chá, "Anh xem bộ dáng của con bé có phải rất giống tôi hay không?"

"Đúng là rất giống. Liêu Phàm, tôi không muốn giấu giếm đứa bé tôi là cha ruột của nó, làm ba nuôi cũng không..."

"Cái gì? Anh là cha của đứa bé? Đây là chuyện xảy ra lúc nào? Tôi thế nào lại không biết?" Liêu Phàm bị lời nói của Đường Chá chọc cười. Khả Nhi chẳng lẽ không nói cho anh ta biết đứa bé là của Vân Thiên sao?

Đường Chá sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Liêu Phàm: "Chẳng lẽ không đúng sao? Thám tử tư nói đứa bé bị sinh non, đứa bé này chẳng lẽ không phải có từ một đêm kia sao?"

"Tổng giám đốc, anh muốn làm tôi cười chết à!" Liêu Phàm không ngờ Đường Chá ngốc như vậy, anh ta vậy mà không nhìn ra đứa nhỏ này không giống anh chút nào, anh vậy mà không nhìn ra đôi mắt của đứa bé với Vân Thiên giống nhau như đúc.

"Thật không phải? Nhưng chúng ta xảy ra quan hệ, đứa nhỏ này vô cùng có khả năng..." Mặt của Đường Chá càng lúc càng ngây ngô, cũng sắp biến thành tượng sáp rồi.

"Ai nói chúng ta xảy ra quan hệ? Tôi cũng là gần đây mới nghĩ ra, mình hôm đó vừa vào phòng liền ngã bất tỉnh, lúc tỉnh lại, cũng đã bị mọi người vây xem. Nhưng trên người tôi một chút dấu vết đã làm tình cũng không có. Tổng giám đốc, tôi tin tưởng chúng ta trong sạch, chỉ là bị người ta tính kế. Mà đứa bé là bảo bối của tôi cùng Vân Thiên, không có một chút quan hệ nào với tổng giám đốc. Tôi cũng không muốn bởi vì con bé mà khiến anh cùng Khả Nhi sinh ra hiểu lầm." Liêu Phàm vội vàng giải thích, cô sợ nếu chuyện vớ vẩn này sẽ phá hư tình cảm của tổng giám đốc và tiểu Khả Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.