Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 141




Hai người lôi kéo khiến Lâm Khả Nhi đau đến mức rống to: "Tất cả đều buông tay cho tôi!"

Thấy trên mặt tiểu Khả Nhi xuất hiện vẻ khổ sở, Đường Chá lập tức buông hai cánh tay ra, mặc cho Bắc Dã Thương bá đạo lôi cô đi.

"Anh Chá, anh có biết anh khiến tôi thật thất vọng hay không." Lâm Khả Nhi nén lệ châm chọc cười lên, "Anh nói anh bị người khác tính kế, chẳng lẽ bị người khác tính kế mà có thể cùng chị Liêu lên giường sao?" (LKN cũng khiến tớ thật thất vọng...haiz)

Đường Chá trăm miệng cũng không thể bào chữa ngây người ngay tại chỗ, anh cùng Liêu Phàm không thanh không bạch quả thực khiến anh không cách nào giải thích cho mình. Mặc dù anh bị người ta gài bẫy, nhưng anh cũng không cách nào bảo đảm mình không làm ra chuyện thất lễ.

Chỉ có thể đợi Lệ Tây Á, bắt cô ta đến nói rõ tất cả. Nếu như anh thật có làm chuyện có lỗi với Liêu Phàm, có lỗi với Khả Nhi, anh sẽ chịu tất cả hậu quả.

Đau lòng đứng thẳng lưng, Đường Chá trịnh trọng nói với Lâm Khả Nhi: "Tiểu Khả Nhi, đợi anh... anh sẽ điều tra rõ mọi chuyện. Nếu anh đã làm chuyện có lỗi với em, anh tuyệt sẽ không trở lại làm phiền em."

Nói xong, Đường Chá bước nhanh rời đi. Lưng của anh cao ngạo thẳng tắp, dần dần biến mất hẳn khỏi tầm mắt của mọi người.

Tuyệt sẽ không trở lại làm phiền cô! Nghe được những lời này của anh Chá, Lâm Khả Nhi chợt cảm thấy đau lòng không hiểu được.

"Wing, đỡ tôi lên lầu." Lâm Khả Nhi xoa xoa trái tim vỡ vụn của mình, suy yếu nói với Bắc Dã Thương.

Bắc Dã Thương gật đầu một cái, đỡ cô rời khỏi bữa tiệc huyên náo.

Nằm trên giường, Lâm Khả Nhi buồn bực nói với Bắc Dã Thương: "Giúp tôi đóng kỹ cửa lại, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút."

"Tôi ở cùng em!" Bắc Dã Thương kéo cái ghế ngồi bên giường, đưa bàn tay ra xoa đầu Lâm Khả Nhi.

"Không nên đụng vào tôi! Đi ra ngoài!" Lâm Khả Nhi đột nhiên điên cuồng hô to, không phải tay anh Chá, chạm vào người cô thế nhưng làm cô cảm thấy khó chịu, đau giống như bị ong châm vậy.

Bắc Dã Thương tà tứ một đôi mắt giá lạnh nhìn chăm chú: "Tiểu Vũ Mao, lúc nhớ tôi thì gọi tôi."

Lâm Khả Nhi không nói chuyện nữa, chỉ đem thân thể mình chôn thật sâu vào trong gối nằm.

Cô thật sự có thể chịu đựng được việc mất đi anh Chá sao? Còn nhớ rõ lúc trước anh Chá bị một người phụ nữ bỏ thuốc, thà tự hại mình cũng không đụng vào người phụ nữ kiều diễm đó, lúc ấy cô vẫn không sao cả trêu chọc anh, muốn thì lên chứ sao. Nhưng hôm nay chuyện thật xảy ra, cô lại không thể chịu đựng. Thì ra là ham muốn độc chiếm của cô mãnh liệt như vậy, cô chỉ muốn anh Chá thuộc về một mình cô, cô không muốn anh đụng đến những người phụ nữ khác, dù là anh là bị người ta tính kế, dù là lúc đó anh cũng không tỉnh táo.

Anh Chá, anh tại sao không thể như lần trước gắng gượng vượt qua?

Nhưng vừa nghĩ tới lần trước anh Chá cắt lên cổ tay anh rất nhiều vết thương, cô lại đau lòng, không đành lòng.

Anh Chá, anh không thể bỏ lại em, anh không thể không để ý tới em!

Lâm Khả Nhi đột nhiên nhảy dựng lên, đeo lên người cái túi bảo bối của cô, rồi lao ra khỏi phòng ngủ.

Vẫn canh giữ bên ngoài cửa phòng, Bắc Dã Thương nhìn thấy bóng dáng cô lao ra lập tức đuổi theo: "Tiểu Vũ Mao, em muốn đi đâu?"

"Buông tôi ra, tôi muốn đi tìm anh Chá." Lâm Khả Nhi không biết sức lực từ đâu tới, dùng sức tránh thoát khỏi sự áp chế của Bắc Dã Thương, cấp tốc chạy cách xa khỏi Bắc Dã Thương.

Đi tìm Đường Chá? Bắc Dã Thương ảo não nhỏ giọng nguyền rủa. Lấy điện thoại di động ra, anh ta lãnh mị hạ lệnh: "Mị Ảnh, thu lưới. Đi đem người phụ nữ của cậu đi, không cho cô ta lại xuất hiện trước mặt Đường Chá. Nếu không hai người các người cũng đừng nghĩ tiếp tục ở CHD làm việc!"

Mị Ảnh sau khi nhận được mệnh lệnh, trên mặt chẳng những không tức giận, ngược lại vui mừng như nở hoa. Kể từ sau khi Lệ Tây Á vượt ngục, hắn vẫn muốn tìm cô ta về, nhưng lão đại vẫn ngăn cản, bọn họ tận mắt nhìn Lệ Tây Á từng bước một đưa Đường Chá bẫy, lão đại ngồi sau ngư ông đắc lơi.

Lão đại rốt cuộc cũng chịu thả cho hắn đi tìm Lệ Tây Á. Lần này, hắn nhất định phải dùng tình yêu nồng nhiệt của mình đem lại ấm áp cho trái tim băng lạnh của cô.

Cúp điện thoại Bắc Dã Thương lao ra khỏi Lâm gia, đuổi theo Lâm Khả Nhi.

Khi anh ta vọt vào sân bay, chậm một bước, chỉ kém mấy phút mà thôi, Lâm Khả Nhi đã ngồi máy bay rời khỏi thành phố B, ẩn vào trong tầng mây.

Ảo não anh đang muốn liên lạc với máy bay tư nhân của mình, liền nhìn thấy một cô gái quần áo đơn giản thoáng qua trước mắt anh.

"Cách Nhi?!" Bắc Dã Thương cắn răng rống giận, búp bê đáng chết không có lương tâm kia, cô gái đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay, cô gái âm hiểm lợi dụng anh, cô gái phản bội sự tin tưởng của anh, thế nhưng đang mặc quần áo công nhân làm vệ sinh, ở nơi này trong sân bay quét dọn vệ sinh!

Thời gian cũng chẳng lưu lại dấu tích gì trên mặt cô, cô vẫn đẹp như trước. Khuôn mặt lạnh nhạt khác với vẻ mềm mại trước kia, sau khi rời khỏi anh, cô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Tại sao lại nhận làm loại công việc này?

Trí nhớ về trước kia như thủy triều tràn tới, còn nhớ rõ năm đó, cha cô bị kẻ thù đuổi giết, chỉ còn lại mình cô còn sống. Thân là thủ lĩnh CHD, anh chịu trách nhiệm bảo vệ cô, coi cô như đóa hoa trong nhà kính, dùng toàn bộ tình yêu chăm sóc cô. Anh vận dụng cả lực lượng của CHD báo thù cho cô, nhưng không ngờ sau khi báo thù, anh lấy được lại là sự phản bội sâu sắc.

Khi cha của Cách Nhi xuất hiện thì anh mới biết mình trúng kế, người đàn ông xảo trá kia chưa chết, hắn thiết kế một cái bẫy hoàn hảo cho anh chui vào. Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, Bắc Dã Thương liền hận đến nghiến răng, chính anh giết chết những thuộc hạ trung thành nhất với CHD, chỉ vì báo thù cho Cách Nhi, nhưng không ngờ người chân chính muốn đoạt quyền cũng không phải là người mà anh cho là kẻ thù, mà là cha của Cách Nhi.

Sau khi giúp hắn giết chết toàn bộ đám người đối địch với hắn, hắn ta đã trở lại, lấy thân phận phân đường chủ của CHD trở lại, muốn đoạt quyền.

Anh tức giận phản kích, rốt cuộc đem cha của Cách Nhi ép tới đường cùng.

Còn nhớ rõ năm đó họng súng của anh chĩa vào ngực cha của Cách Nhi, tà nịnh uy phong hù dọa: "Chú Hồng, tôi muốn báo thù cho những oan hồn chết oan."

"Con rể thân ái của tôi, cậu thật cam lòng giết tôi sao?" Đối phương điên cuồng cười lớn.

Đúng, hắn là cha của Cách Nhi, là cha của cô gái mà anh yêu, giết hắn rồi chính là làm thương tổn Cách Nhi.

"Không cần mang Cách Nhi tới uy hiếp tôi! Hôm nay ông nhất định phải chết!" Anh lạnh lẽo bóp cò súng, nhưng trước khi viên đạn xuyên qua thân thể hắn, anh lại nghe được hắn xảo trá cười, "Cách Nhi, tha thứ cho cha không thể để cho con làm công chúa của CHD."

Những lời này vừa nói xong, ông ta liền nói không ra lời nữa. Cặp mắt kia trợn lên giận dữ tràn đầy không cam lòng, thẳng tắp ngã xuống đất.

"Cha!" Cách Nhi khóc nhào về phía cha mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.