Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Khả Nhi đã cắn môi dưới, nhíu đôi mày thanh tú ở trong phòng bếp bận rộn. .
"Khả Nhi tiểu thư, cô ở đây làm cái gì?" Lance bồn chồn nhìn Lâm Khả Nhi, Lâm Khả Nhi chưa bao giờ xuống phòng bếp, hôm nay tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
"Lance bá bá, bá đã dạy cháu rất kỹ rồi, vậy tại sao cháu rán trứng lại luôn bị cháy đen?" Lâm Khả Nhi kéo Lance tới, để cho ông nhìn một mâm lớn trứng bị cô làm cho cháy đen.
"Sao đột nhiên lại muốn làm trứng rán?" Lance lo lắng nhìn một loạt trứng gà bị cháy đen thui, không biết chuyện ra làm sao.
"Chị Liêu ngày ngày đều làm bữa sáng cho Lưu đại ca , cháu thật hâm mộ, cho nên cũng muốn dậy sớm làm thức ăn ngon cho chú Chá thưởng thức." Lâm Khả Nhi cười ngọt ngào nói.
Nghe được lời của cô..., Lance không khỏi phì cười. Hóa ra yêu một người là giống như tiểu Khả Nhi vậy? Hận không thể làm tất cả mọi chuyện cho hắn.
"Cho nên côliền đem tất cả chỗ trứng ra nấu hết rồi hả ?" Lance lắc đầu, cười hỏi.
« Cháu cứ nghĩ chỉ cần làm qua một lần là thành công, nhưng lần nào cũng thất bại." Lâm Khả Nhi dẩu môi nói, "Không phải là không thành thục, chỉ là cái nào cũng bị nám đen một mảnh."
"Cô không cho dầu vào thì làm sao có thể rán trứng được?" Lance đưa ngón trỏ chỉ chỉ, điểm vào đầu Khả Nhi .
"À? Còn phải cho dầu?" Lâm Khả Nhi ngượng ngùng xoa xoa cái ót, dí dỏm le lưỡi.
"Để tôi dạy cho cô." Lance lưu loát lấy ra một cái trứng, mở lửa lên, vẩy dầu chảo, sau khi dầu nóng lên, liền đập trứng vào .
"Lance bá bá, ông thật giỏi!" Lâm Khả Nhi vui mừng tán dương .
"Cô tới thử một chút đi." Lance lui sang một bên, chỉ đạo Lâm Khả Nhi.
Sau khi Lâm Khả Nhi đã phá hỏng rất nhiều quả trứng, rốt cuộc cũng làm thành công một lần, cô hưng phấn nhảy dựng lên: "Quá tuyệt vời! Cháu cũng biết làm bữa ăn sáng á!"
"Mỗi chuyện này mà vui mừng đến dạng đó? Thật đúng là một đứa bé." Lance vì nét mặt của Lâm Khả Nhi mà bị chọc cười.
"Lance bá bá không biết đâu, mẹ cháu là một cao thủ nấu nướng, nếu mẹ ở nhà, ba bữa cơm tất cả đều do một mình bà ấy nấu. Cha cháu chỉ ăn cơm mẹ làm. Cháu là bị mẹ làm hư á..., đến cả đánh trứng cũng không phải làm." Lâm Khả Nhi vuốt cái ót, ngượng ngùng nói.
"Không sao. Tiên sinh yêu cô, chứ không phải tài nấu nướng của cô. Mặc kệ cô như thế nào, tiên sinh cũng đều sẽ yêu cô." Lance vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Nhi , an ủi cô.
Lâm Khả Nhi cười nheo lại đôi mắt đẹp, ngọt ngào nói: "Nhưng cháu rất muốn nấu canh cho anh ấy."
"Từ từ đi. Hôm nay cô đã làm rất tốt rồi. Khả Nhi tiểu thư, cô cứ làm đi, tôi đi xem xét xung quanh tòa nhà một lát." Lance vỗ vỗ hông của Lâm Khả Nhi liền rời đi.
Trong phòng ngủ Đường Chá còn chưa có mở mắt, liền đem tay sang bên cạnh tìm người, lại chụp hụt, cái gì cũng không chạm được.
Tiểu Khả Nhi đâu? Sớm như vậy cô thế nào không nằm trong ngực mình?
Lập tức mở mắt, Đường Chá kéo áo ngủ liền khoác lên người.
Vừa đi xuống lầu, đã nghe đến một mùi hương nồng của bữa ăn sáng, vì vậy anh đi theo nơi phát ra âm thanh . Chứng kiến cái bóng dáng bận rộn ở phòng bếp thì Đường Chá lập tức sải bước đi lên trước, một tay từ phía sau ôm lấy Lâm Khả Nhi: "Tiểu Khả Nhi, anh nhớ em."
Lâm Khả Nhi gạt tay của anh, nũng nịu nói: "Vừa mới tách ra một lát, anh liền bắt đầu nghĩ tới em à nha?"
"Một lát cũng không được! Anh muốn mở mắt liền muốn nhìn thấy em đầu tiên." Đường Chá buộc chặt hai cánh tay , đem tiểu Khả Nhi hung hăng cố định trong ngực.
Nghe được lời nói của anh, Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào , trong lòng của cô có một loại cảm giác mãnh liệt.
.
"Chú Chá có đói bụng không?" Lâm Khả Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Đường Chá anh tuấn thành thục.
Đường Chá dùng một đôi mắt đen tràn đầy khát vọng, nhiệt tình nói: "Đói! Anh hiện tại rất là đói! Tiểu Khả Nhi, em phải phụ trách cho anh ăn no."
"Cho anh ăn no? Không thành vấn đề, hôm nay em đã làm một đống lớn bữa ăn sáng, đảm bảo anh sẽ được ăn no." Lâm Khả Nhi hả hê nói.
Đường Chá môi mút chặt lỗ tai của cô, lè lưỡi liếm láp , âm thanh của anh tràn đầy đói khát: "Này đói không phải kia đói, tiểu Khả Nhi, anh muốn ăn em."
"Đã ăn một đêm, anh còn chưa có ăn đủ sao?" Lâm Khả Nhi bất mãn trợn mắt một cái.
"Chưa đủ! Vĩnh viễn đều ăn chưa đủ!" Đường Chá bá đạo nói, thật giống như trên người anh có năng lượng vô cùng lớn, muốn trút xuống ở trên người Lâm Khả Nhi.
"Em có quyền cự tuyệt." Lâm Khả Nhi cắn răng nói.
Chú Chá thật giống như lúc nào cũng đói khát, vĩnh viễn cũng không biết thỏa mãn, làm hại thân thể của cô cho đến bây giờ rất đau. Làm một đêm, cô không có biện pháp chống đỡ nổi nhiệt tình của.anh nữa.
Vì vậy cô gõ gõ đầu Đường Chá , nũng nịu nói: "Đi rửa tay, bữa ăn sáng lập tức liền đưa lên. Cho anh ăn đủ!"
"Thật đáng tiếc, vốn là muốn cùng em làm một cuộc ' luyện công buổi sáng ', không có hy vọng rồi." Đường Chá bất đắc dĩ nhún nhún vai, nghe lời đi rửa tay.
Khi Lâm Khả Nhi đem bữa ăn sáng bưng lên bàn ăn, thì Đường Chá lập tức ăn ngấu nghiến.
Nhìn anh ăn gấp thế kia, Lâm Khả Nhi vội vàng khuyên nhủ: "Chú Chá, chậm một chút. Thật đồ ăn ngon như vậy sao?"
"Bà xã làm bữa sáng tình yêu cho anh, làm sao có thể ăn không ngon?" Đường Chá cuồng nhiệt nói. Trong giọng nói của anh hiển thị rõ sự kiêu ngạo, khiến Lâm Khả Nhi hả hê cười.
"Em cũng muốn ăn." Lâm Khả Nhi muốn gắp một miếng trứng rán lên, lại bị Đường Chá ngăn lại.
"Đây là của anh, bà xã, một lát nữa em đợi ăn bữa sáng đầu bếp làm đi." Đường Chá nói gì cũng không cho Lâm Khả Nhi ăn.
"Em muốn ăn!" Lâm Khả Nhi cười đánh về phía Đường Chá, cùng anh triển khai một cuộc chiến tranh đoạt.
Cuối cùng cũng đem một phần nhỏ trứng rán cướp được cho vào miệng, đang ăn thì bị vị đắng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Sao lại khó ăn thế này? Chú Chá, anh thế nhưng vẫn nuốt trôi!"
Đường Chá vì cô lau cái miệng nhỏ nhắn, thâm tình nói: "Đây là của bà xã vì anh mà đặc biệt làm sớm, anh đương nhiên muốn ăn rồi. Lại nói cũng không có rất khó ăn, chỉ là có một chút mặn mà thôi."
"Cái này gọi là một chút xíu mặn?" Lâm Khả Nhi cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Đây chính là phương thức chú Chá yêu cô, anh yêu không cần dùng đến ngôn ngữ, hành động của anh đã sớm chứng minh tất cả.
Cảm động đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Chá, cô khoan khoái nắm chặt gò má của anh
Khi Đường Chá thấy trên bàn tay kia bị bỏng đến sưng đỏ nổi bóng nước thì lập tức đau lòng lấy tay nhỏ bé của cô đang sờ loạn trên mặt mình xuống, đau lòng thổi: "Bà xã, còn đau không?"
"Không đau." Vốn là có chút đau ở ngón tay, nhưng được Đường Chá tận tâm che chở nên trở đã không hề đau đớn nữa.
"Bé ngốc!" Đường Chá nhẹ điểm lên lên chóp mũi của Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói: "Thế nhưng lại muốn chiên ngón tay cho anh ăn."