Không biết phí phí thối thấy cô gái vừa mập vừa xấu như vậy sẽ có vẻ mặt như thế nào? Càng nghĩ càng thú vị, Lâm Khả Nhi đi theo đuôi cô gái mập, nhìn cô ta đi vào phòng, liền nhanh như mèo, hướng bên trong thò đầu nhìn.
Chỉ thấy bên trong nháy mắt Lý Tư Đặc đang bị cô gái mập nhiệt tình ôm lấy, kinh ngạc trợn to đôi mắt màu xanh dương đầy căm tức, trong miệng không ngừng nguyền rủa.
Cô gái mập hoàn toàn vùi lấp chính mình trong sự kích động, dùng môi cô ấy chận lại môi tuấn mỹ của Lý Tư Đặc.
Thấy Lý Tư Đặc bộ dạng xấu hổ thiếu chút nữa nôn mửa ra, Lâm Khả Nhi ôm bụng, thiếu chút nữa cười thật to ra tiếng.
Sợ tiếng cười của mình phá hư kịch hay bên trong, Lâm Khả Nhi vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn. Khi cô đang xem kịch hay hăng hái thì bả vai của cô ta bị người từ phía sau vỗ vỗ.
"Ai lại không biết điều như vậy? Không biết tôi đang bận rộn sao? Cút ngay!" Lâm Khả Nhi hạ thấp giọng, bất mãn rống, xoay người lại, bị vẻ mặt lãnh mị tà ác của người kia lúc này làm cho sợ đến há hốc mồm.
" Tiểu hồ ly thân ái, chúng ta lại gặp mặt." Bắc Dã Thương giống một tên ác ma, miệng mở rộng, cười tà đầu cúi thấp xuống, đe dọa nhìn Lâm Khả Nhi.
"Thì ra là lão hồ ly, anh không phải đi tản bộ trong rừng sao, chạy đến khách sạn này làm gì?" Lâm Khả Nhi chê cười ngửa ra sau, trên người anh ta có một cỗ hơi thở âm lãnh, làm cho trong lòng cô ta không khỏi căng thẳng.
Cái tên đàn ông đáng sợ này, ít chọc tới anh ta mới là tốt.
Lâm Khả Nhi quan sát đường xá sau lưng Bắc Dã Thương, vừa tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
"Đương nhiên là tới bắt tiểu hồ ly." Bắc Dã Thương đưa bàn tay, một tay bắt lấy Lâm Khả Nhi kéo dậy, dáng vẻ túm lấy cô đi giống như xách một con gà con.
"Khốn kiếp! Anh thả tôi xuống! Phí phí thối, mau tới cứu em!" Lâm Khả Nhi bất mãn đá thân thể của hắn, nhưng căn bản không có hơi sức.
Bắc Dã Thương vỗ vào mông Lâm Khả Nhi, âm thanh lạnh lẽo nói: "Im miệng! Nếu không im miệng, tôi sẽ đem cô cho bầy sói, để cho bọn chúng đem cô gặm đến nỗi ngay cả xương cũng không chừa!"
Nghe được lời nói của Bắc Dã Thương, Lâm Khả Nhi vội vàng ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không nói thêm gì nữa, ánh mắt tinh quái kia của cô lại xoay chuyển loạn.
Đá văng cửa vách phòng ra, Bắc Dã Thương đem Lâm Khả Nhi ném vào bên trong.
Lưu loát khóa lại, Bắc Dã Thương hả hê nheo lại đôi mắt tà mị lạnh lùng, cười lạnh nói: "Tiểu hồ ly, lần này, Thiên Hoàng Lão Tử cũng đừng nghĩ đem cô từ trong tay của tôi cướp đi."
Lâm Khả Nhi vừa trốn ra sau, vừa cười mỉa: "Lão hồ ly, anh anh tuấn như vậy, phụ nữ nhất định nhiều cực kỳ, lại hơn tôi gấp mấy trăm lần không cần chịu ủy khuất như vậy."
"Ai kêu cô muốn chui vào xe hơi của tôi? Kể từ khi hai ta ở phi trường chạm vào nhau, từ lúc đó trở đi đã định trước duyên phận của chúng ta, tiểu hồ ly, cô nên cam chịu số phận đi."
Bắc Dã Thương một tay đụng ngã Lâm Khả Nhi xuống đất, sử dụng lồng ngực cường tráng của hắn thật chặt ngăn Lâm Khả Nhi, bàn tay của hắn vững vàng đem cánh tay Lâm Khả Nhi nâng cao đến trên đỉnh đầu, để cho cô ta không thể động đậy.
"Lão hồ ly, tôi là hoa đã có chủ, anh tới chậm. Trong tưởng tượng của tôi anh đàn ông như vậy, nhất định không muốn ăn hàng đã xài rồi, cho nên anh nên thả tôi đi thôi." Lâm Khả Nhi liếm liếm đôi môi khô khốc, khẩn trương nói.
Thân thể của cô ta là của anh Chá, không muốn bị Bắc Dã Thương ăn hết.
"Tiểu nữ nhân, dẹp ngay mưu kế của cô đi, cô chỉ có thể là của Bắc Dã Thương tôi ." Bắc Dã Thương lãnh mị nhếch miệng, trên cao nhìn mỹ vị ngon miệng phía dưới nói. Nói xong, Bắc Dã Thương liền dán lên môi Lâm Khả Nhi.
"Quả thật như trong trí nhớ của tôi thật ngọt. Tiểu hồ ly, về sau chỉ có tôi có thể ăn cô!" Bắc Dã Thương cường thế cắn nuốt môi hồng Lâm Khả Nhi.
Thật là bá đạo! Nhưng anh ta xem Lâm Khả Nhi cô là cái gì đây? Trái cây sao? Người ta không muốn như vậy.
"Bắc Dã Thương, tôi, tôiđói tôi muốn ăn trái cây". Lâm Khả Nhi đang bị hôn âm thanh đứt quãng nói.
"Trái cây? Chờ tôi ăn no, sẽ gọi cho cô. Cô muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu." Bắc Dã Thương nói xong, liền đưa tay xé rách y phục của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi đưa tay vào trong túi quần jean, móc ra một quả đạn ở trong lớp kịch nghệ, nhưng đạn lép vô dụng, hướng về phía gương mặt tuấn tú Bắc Dã Thương.
Chỉ thấy chất lỏng bôi đen đen mang theo mùi hôi thối lao thẳng đến mặt Bắc Dã Thương, hắn ảo não nguyền rủa, từ trên người Lâm Khả Nhi bò dậy.
"Thật là thúi!" Lâm Khả Nhi cũng bị đạn lép phát ra mũi mùi thúi, cô che cái miệng nhỏ nhắn nôn ọe, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ nhíu lại một chỗ.
"Tiểu hồ ly, đừng nghĩ cách chạy trốn. Chờ tôi một lát trở lại trừng trị cô!" Mang vẻ mặt căm tức, dơ bẩn Bắc Dã Thương vọt vào phòng tắm.
Nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Lâm Khả Nhi hả hê cười lên. Muốn chỉnh cô ta, Bắc Dã Thương công lực thiếu chút nữa.
Cầm điện thoại trên tủ đầu giường, Lâm Khả Nhi bấm điện thoại quầy phục vụ cho khách sạn: "Này, đây là phòng 512, làm phiền ngài đem tất cả trái cây đến đây, chúng tôi muốn mở par-ty trái cây. Đúng, có bao nhiêu đem hết bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt."
Sau khi gọi điện thoại, Lâm Khả Nhi chạy đến cửa, muốn đẩy cửa chạy trốn, lại phát hiện cửa này không có chìa khóa căn bản không mở được.
Ảo não đứng cạnh cửa, Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Tên lão hồ ly này, đúng là giảo hoạt."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lâm Khả Nhi lập tức từ trong khe cửa nhìn, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đẩy một xe trái cây lớn đứng ở ngoài cửa.
Cơ hội tới!
Lâm Khả Nhi thiếu chút nữa hưng phấn nhảy dựng lên, cô hướng về phía cửa nói: "Đại ca ca, chìa khóa của tôi rơi vào trong bồn toilet rồi, phiền anh mở cửa ra giúp tôi."
Nhân viên phục vụ nghe lời mở cửa ra, Lâm Khả Nhi lập tức nghiêng người sang, lướt qua nhân viên phục vụ.
"Đại ca ca, trái cây bày trong phòng là được rồi. Tôi đi ra ngoài, lập tức sẽ trở lại." Nói xong, Lâm Khả Nhi ba chân bốn cẳng, như một làn khói chạy thoát thân.
Ba mươi sáu hế, chạy trốn là thượng sách. Hiện tại không trốn, đợi đến bao giờ?
Bỏ lại trái cây khắp phòng, Lâm Khả Nhi phất phất ống tay áo, vỗ vỗ mông đi.
Khi Bắc Dã Thương vất vả đem chất dính trên mặt rửa đi, lúc ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy khắp phòng toàn trái cây, tiểu hồ ly giảo hoạt kia bóng dáng sớm không thấy đâu.
"Shit!" Bắc Dã Thương tức giận đem trái cây vứt vào trong thùng rác, mặc bộ quần dài đuổi theo ra cửa.
Khi hắn chạy ra cửa phòng, thấy Lâm Khả Nhi đang ở khúc quanh, hắn sải bước đuổi theo cô.