Chinh Phục Thế Giới

Chương 45: 45: Thải Dương Bổ Âm




Lý Thái Huyền và Tạ Băng Băng đang tìm lối đi lên vách núi, khi đi gặp không ít yêu thú nhất giai và nhị giai dễ dàng xử lý được, cả hai đi đến một hang động nghỉ ngơi, cả hai ngồi xuống im lặng.

Lý Thái Huyền lên tiếng phá vỡ im lặng.

"Băng Băng cô tại sao phải liều mạng để tìm cơ duyên chứ, nếu cô muốn phụ thân cô có thể giúp mà".

Tạ Băng Băng trầm mặt suy nghĩ, Lý Thái Huyền thấy vậy cũng im lặng, một lúc sao Tạ Băng Băng lên tiếng nói.

"Vạn Kim Các do phụ thân ta thành lập, lúc mẫu thân sinh ra ta và muội muội mất đi, sau khi ta và muội muội lớn lên cả hai sống trong bảo bọc, như một công chúa, nhưng khi muội muội ta lớn lên rất giống mẫu thân xinh đẹp, hiền từ, nhân hậu".

"Từ đó phụ thân ta bắt đầu trở nên kì lạ mỗi khi nhìn muội muội ta, lúc đầu ta cũng không để ý nhiều, từ khi tiếp quản Vạn Kim Các ta thấy nhiều đôi mắt nhìn ta cũng như phụ thân nhìn muội muội vậy".

"Ta khi nhìn thấy những đôi mắt đó thì ta thấy kinh tởm, nhưng khi gặp huynh, đôi mắt của huynh ta nhìn vào chẳng chứa một tia dục vọng, chỉ là hưởng thức mà thôi nhưng nói lại khiến ta tò mò tìm hiểu huynh, từ từ say mê huynh và từ từ yêu huynh".

Tạ Băng Băng nói ra từ yêu khiến Lý Thái Huyền như không tin những gì mình nghe được, cậu nghĩ lại cậu có dục vọng nhưng chỉ đối với những nhân của mình còn bên ngoài chỉ là để ngắm đâu có ăn được lỡ mấy nữ nhân của cậu lên cơn thì không biết làm ra sao.

Tạ Băng Băng nói yêu với thiếu niên bằng tuổi muội muội nàng, nếu có lỗ nàng đã chui vào rồi, câu nói khiến cô đỏ mặt mà Lý Thái Huyền lại không trả lời trong lòng có chút thất vọng, đầu gỗ cô nói thầm.

Lý Thái Huyền bắt đầu hướng Tạ Băng Băng nói.

"Băng Băng cô nói đùa ta, ta nào sánh được với nàng".

Tạ Băng Băng nói trong tiếc nuối.

"Ta chỉ nói đùa mong huynh đừng hiểu lầm".

Hai người trầm mặt không gian im lặng thẳng đi không phải là cậu không muốn đón nhận mà cậu còn quá yếu để bảo vệ được, cậu nghĩ đến Kỳ Ngọc Lan trong tháp lấy tay đưa nàng ra, Kỳ Ngọc Lan vừa mới ra khỏi tháp thì.

"Lý sư huynh ta mới huynh gần chết, huynh có nhớ Ngọc Lan không".

Lý Thái Huyền ho vài tiếng khiến, Kỳ Ngọc Lan biết mình làm chuyện không đúng, đỏ mặt đứng lên quan sát xung quanh thấy Tạ Băng Băng đang nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, Kỳ Ngọc Lan đi lại gần Tạ Băng Băng nói.

"Chào quản lý".

Tạ Băng Băng nhìn Kỳ Ngọc Lan rồi cười nói.

"Muội có thể gọi ta là Băng Băng tỷ, ta gọi muội là Ngọc Lan muội".

Kỳ Ngọc Lan gật đầu, hai người bắt đầu trò chuyện , cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu, cậu cũng chẳng để ý hai người lấy ra Thiên Ma cậu mua được từ Vạn Kim Các, đây là quyển đấu kỹ ta môn gồm ba thức.

Thức thứ nhất Thiên Ma Ảnh tạo ra ba phân thân giống nhau màu đen có ý niệm hướng về kẻ địch người sử dụng có thể hòa làm một trong ba có thể thay đổi vị trí một trong ba cái bóng.

Thức thứ hai Thiên Ma Trảo năm ngón tay tụng thành hình trảo hướng tới kẻ địch nếu bị đánh trúng khiến vết thương có độc và thối rữa ngay.

Thức thứ ba Thiên Ma Thôn hút lấy những linh hồn của kẻ địch để sinh ra ma khí.

Lý Thái Huyền hít một hơi lạnh công pháp này quá tà môn rồi, cậu thu lại nhẫn trữ vật công pháp này không thể tu.

Một hồi nghỉ ngơi Lý Thái Huyền lên tiếng nói.

"Đi thôi".

Tạ Băng Băng và Kỳ Ngọc Lan đứng dậy, Lý Thái Huyền thu Kỳ Ngọc Lan lại tháp rồi cùng Tạ Băng Băng lên đường tiếp tục, đi đến thì tới đường cùng hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Lý Thái Huyền thở dài nói.

"Quay lại thôi, liều mạng với bọn chúng vậy".

Tạ Băng Băng gật đầu, cả hai quay người quay lại chỗ cũ đi được một lúc thì một cơn địa chấn chỗ hai người đang đứng bị nứt, mặt băng tạo ra một cái hố cả hai chưa kịp phản ứng bị rơi xuống cả hai rơi tự do cậu làm đủ kiểu từ kiếp trước trong phim hay có hiệu quả, những miếng băng rơi xuống cậu đạp lấy đà tới chỗ Tạ Băng Băng ôm cô rồi thu cô vào tháp, cậu mất đà rơi xuống hố sâu, cuối cùng đến được nơi cần đến phốc phốc cậu phun hai ngụm máu rồi bất tỉnh, lúc này một thân hình của một thiếu phụ tóc màu hồng thân hình khiến bao đàn ông mê mệt, nàng lại gần Lý Thái Huyền ngồi xuống nhìn khuôn mặt của cậu nói.

"Rất đẹp, thân hình vạm vỡ, rắn chắc, là một lô đỉnh cực phẩm, không ngờ đi vào mộ địa của nhân hoàng lại tìm được một lô đỉnh".

Cô gái thu Lý Thái Huyền vào không gian pháp bảo rồi rời đi.

Mạc Vân lúc này đi ra từ không gian tới tầng 3 của mộ nhân hoàng gặp những tu sĩ cô hỏi thân tin tức của Lý Thái Huyền, những tu sĩ lắc đầu không biết, không quan sát thấy phía xa thấy có người của Lý gia cô đi theo phía sau.

Linh hồn thấy Mạc Vân đi theo bọn người Lý gia lên tiếng hỏi.

"Ngươi đi theo bọn chúng làm gì".

Mạc Vân đáp lại.

"Giết bọn chúng, người Lý gia không ai tốt cả".

Linh hồn nói.

"Thì ra là trả thù giùm tên phu quân ngươi".

Mạc Vân im lặng xem như thừa nhận, Linh hồn lại nói.

"Nếu thời kỳ toàn thịnh ta một ta có thể giết hết mười cái Lý gia này".

Linh hồn không thấy Mạc Vân đáp lại, muốn tìm hố chui vào vì quê, nói người khác không trả lời đối với người khác không sao, đối với linh hồn nếu là cô đã giết tên đó vì không trả lời mình nhưng lúc này thân là tàn hồn sống nhờ người ta , nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn.

Phía Lý Thái Huyền bắt đầu tĩnh lại nằm nghĩ mình bị thương nặng lắm nếu không có Tứ phẩm đan dược trở lên mới khiến cậu bình phục, còn nếu không cần ít nhất cũng mười ngày đi.

Một giọng nói vang lên đầy ma mị.

"Xem ra ngươi đã khỏi được ít nhiều rồi, vậy chúng ta bắt đầu việc chính nào".

Một thân hình với phải nói là hoàn mỹ từ máu tóc màu hồng, đôi mắt màu xanh lá, vòng một to và tròn, vòng hai thon gọn, vòng ba lại cong lên, đây là những gì Lý Thái Huyền nhìn thấy nữ nhân này, nhưng nghe đến việc chính cậu vẫn chưa biết gì nói.

"Việc chính mà nàng nói là gì".

Thiếu phụ cười bắt đầu cở lấy y phục mình nói.

"Thải Dương Bổ m".

Lý Thái Huyền biến sắc cậu bắt đầu nhìn đến tình hình của mình, bị trói hai tay hai chân y phục cũng còn lại cái quần, cậu làm sao không hiểu bốn từ thải dương bổ âm này, trong phim kiếp trước không phải kiểu đó hay sao.

Lý Thái Huyền dẫy dụa dùng linh khí lại không vận chuyển được, vị thiếu phụ thấy vậy cười nói.

"Ta phong ấn linh khí ngươi rồi, ngươi không thể vận chuyển trong hai canh giờ tới".

Lý Thái Huyền tính thả ra Tạ Băng Băng và Kỳ Ngọc Lan ra hỗ trợ nhưng lại không biết tu vị của nàng là gì, đành nghĩ trong lòng ta chỉ bị ép buộc đúng.

Vị thiếu phụ đến chỗ Lý Thái Huyền hôn xuống đôi môi của cậu, Lý Thái Huyền đáp lại thiếu phụ, từ trong miệng thiếu phụ có một viên đan nhỏ vào trong miệng Lý Thái Huyền, cậu lên tiếng hỏi.

"Đó là gì?".

"Xuân dược sử dụng kích thích, yên tâm ta sẽ không dùng thải dương bổ âm với chàng, vì chàng cũng là lần đầu cũng như lần cuối".

Thiếu phụ cười nói, Lý Thái Huyền chưa kịp tiêu thụ thông tin thiếu phụ mang lại, xuân sắc nổi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.