*Chương có nội dung hình ảnh
.
"Tôi ổn"
Doãn Đình Nghiệm thờ ơ nói . Anh không biết phải đối xử với ông Doãn như thế nào ? Tha lỗi cho ông, anh không làm được . Bắt anh quên đi những tội lỗi mà ông đã gây ra cho mẹ anh thì anh cũng không làm được.
"Đình Nghiêm, ba xin lỗi . Ba biết tội lỗi của ba đã gây ra cho hai mẹ con là không thể tha thứ được . Ba là một người chồng khốn nạn , một người ba vô trách nhiệm. Ba rất hối hận về quá khứ"
"Hối hận ? Xin lỗi ?. Ông làm vậy mẹ tôi có sống lại được không ? Tại sao lại phản bội tình yêu của mẹ tôi ?"
Doãn Đình Nghiêm mắt đỏ au lên. Mỗi khi nhắc đến mẹ anh là anh không thể kiếm được cảm xúc .
Lúc còn nhỏ anh từng rất nhiều lần nằm mơ thấy bà Tiêu Ngọc Đình . Mỗi lần thấy bà lúc nào bà cũng khóc , cũng không nỡ rời xa anh . Bà còn dặn dò anh phải nghe lời ông nội Doãn , phải chững chạc nên người , phải cưới vợ sinh con rồi dẫn cháu nội ra thăm mộ bà .
Mỗi lần như thế Doãn Đình Nghiệm đều khóc đến ướt cả gối , phải chịu đựng nỗi đau khổ một mình mà không biết phải chia sẽ cùng với ai.
Bên ngoài là một đại thiếu gia Doãn gia lạnh lùng , tài giỏi , kiêu ngạo nhưng bên trong là nỗi đau không ai thấu , ai hiểu.
" Đình Nghiêm! Con ghét ba đi , con hận ba đi . Ba xứng đáng được như vậy . Là lỗi tại ba, ba không trân trọng tình yêu của mẹ con"
Ông Doãn nước mắt rơi xuống khi nhớ đến người vợ Tiêu Ngọc Đình của ông . Cả hai từng có thời gian rất hạnh phúc , mặn nồng với nhau. Nhưng do ông, ông không đủ bản lĩnh để vượt qua những cám dỗ của cuộc sống.
Ông nội Doãn lắc đầu quay sang hướng khác một phần cũng là lỗi tại ông. Ông thời trẻ cứ lao mình vào công việc, ông không có thời gian dạy dỗ được ông Doãn.
"Được rồi . Ông về đi , ông xem như tôi đã chết trong vụ tai nạn hai năm trước."
"Ba muốn được tạ lỗi trước bàn thờ của mẹ con , con cho phép ba chứ ?"
" Tùy ông"
Mắt của Doãn Đình Nghiêm có nước , anh bây giờ chẳng biết phải làm như thế nào với ông Doãn . Dù thế nào ông cũng là ba ruột của anh.
" Đình Nghiêm! Con có thể nào tha thứ cho Thừa Nhiệm được không ? Dù gì nó cũng là em trai của con".
Doãn Đình Nghiêm cười nhạt . Vậy là hôm nay ông đến thăm anh hay đến để cầu xin cho Doãn Thừa Nhiệm?.
" Cái sai nhất của Doãn Thừa Nhiệm chính là đã nhắm súng vào người của Vân Di . Trên đời này , tôi chỉ có hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất . Một là mẹ tôi , còn hai là Vân Di . Đã đựng tới họ thì không ai được quyền sống hạnh phúc . Doãn Đình Nghiêm tôi chưa bao giờ là người lương thiện cả"
Doãn Đình Nghiêm lạnh lùng nói . Anh thừa nhận mình là con người rất ích kỹ , anh ganh tị với Doãn Thừa Nhiệm vì Doãn Thừa Nhiệm được ông Doãn thương yêu chăm sóc và còn có mẹ , còn anh thì phải một mình tự lo cho cuộc sống. Chưa bao giờ ông Doãn hỏi anh có nhớ mẹ không ? Hôm nay đi học thế nào ? Khi lớn lên ước mơ sẽ làm gì ? Thậm chí khi anh bệnh nhập viện cả tuần mà ông còn không biết .
Ông Doãn lúc nào cũng chỉ có Trịnh Mỹ Hoa và Doãn Thừa Nhiệm. Nhiều lúc ông cũng muốn qua thăm Doãn Đình Nghiêm nhưng Trịnh Mỹ Hoa không cho, còn bảo phải bắt anh về nhà chính sống. Ông Doãn không muốn cải nhau với Trịnh Mỹ Hoa nên đã không đi qua biệt thự riêng để chăm sóc anh mà nhờ ông nội Doãn và vú nuôi .
"Con tịnh dưỡng cho tốt . Ba về trước"
Ông Doãn bây giờ biết mình càng nói càng sai . Ông chẳng còn mặt mũi nào để nhìn Doãn Đình Nghiêm nữa mà lủi thủi đi ra về.
Doãn Đình Nghiệm giọt nước mắt rớt xuống, tại sao ông trời lại cướp hết của anh . Đã lấy đi người mẹ còn ba thì chẳng quan tâm. Vậy mà hơn hai năm trước anh còn phải chịu đau đớn nằm trên giường phẩu thuật , phải tập đi những bước chân đau đớn ám ảnh anh đến bây giờ.