Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 86: Thế giới tu tiên: Sư đệ hắc hóa 17




Edit: Xanh Lá

Kỳ Tu sớm đã luyện được một thân kỹ thuật diễn ở Vô Tẫn Thâm Uyên, chỉ cần hắn muốn gạt người, gần như không ai không bị lừa đảo.

Hắn thấy Đường Khanh phối hợp như vậy, tươi cười trên khóe miệng cũng ngày càng sâu, ngay cả trong mắt cũng đều miên man tình ý, nói: “Đúng vậy tiền bối, qua một thời gian nữa, ta sẽ tự mình đưa Dao Nhi về Kiếm Huyền Tông.”

“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Thanh Hư Tử lại nói: “Kiếm Huyền Tông ta chỉ là tiểu môn tiểu phái, không chứa nổi tôn đại Phật như ngươi. Giao trả Dao Nhi, nếu không Kiếm Huyền Tông ta quyết không bỏ qua!”

Kỳ Tu than nhẹ một hơi, làm như bất đắc dĩ nói, “Tiền bối sao phải nói vậy, ta và Dao Nhi tâm đầu ý hợp, nếu tiền bối có tâm ngăn trở, sao ta lại dám đối nghịch với ngài. Chỉ là……” Hắn thâm tình nhìn về phía Đường Khanh, “Chỉ là Dao Nhi, cuộc đời này ta sẽ không từ bỏ, vẫn mong tiền bối thành toàn.” Nói xong, đường đường Ma Tôn đại nhân, thế mà lại quỳ hai gối xuống.

Vẻ mặt Đường Khanh như gặp quỷ, nhưng còn chưa đợi cô phản ứng lại, người đã bị hắn kéo xuống cùng, quỳ gối trên đất.

Thanh Hư Tử sao nỡ để khuê nữ quỳ xuống, tức khắc nói: “Mau đứng lên.”

“Nếu tiền bối không đáp ứng, ta và Dao Nhi liền không đứng dậy.”

“Ngươi không đứng dậy thì liên quan gì tới ta!” Nói xong, ông nhanh chóng tiến lên, muốn nâng Đường Khanh dậy.

Chỉ là, Đường Khanh trước mắt nào dám đứng lên! Theo cốt truyện, sát thần này còn diệt toàn bộ Kiếm Huyền Tông đấy, cô thật sự không nỡ để Kiếm Huyền Tông gắn bó với cô lâu như vậy đi vào con đường hủy diệt, vì thế cắn răng một cái, cô chỉ có thể nói: “Cha, cha hãy thành toàn cho chúng con đi.”

Thanh Hư Tử tuy chiều chuộng Đường Khanh, nhưng chuyện liên quan đến thương tích của Hồng Hồ, tức khắc ông cũng bị chọc giận không nhẹ, “Càn quấy cái gì! Tên tiểu tử thúi này nếu đã dám đả thương Hồng Hồ, thì còn chuyện gì không dám làm nữa! Người của Kiếm Huyền Tông ta, đã khi nào bị người ta khinh nhục như vậy!”

Đường Khanh cúi đầu, nhất thời không tìm được cách giải thích hợp lý, nhưng Kỳ Tu lại bày vẻ mặt hối hận nói: “Tiền bối, lúc trước Hồng Hồ tiền bối không cho ta dẫn Dao Nhi đi, ta nhất thời nóng vội mới đả thương ngài ấy, hơn nữa lúc đó ta cho rằng sư tỷ không cần ta, cho nên mới nói mấy lời gây tức giận. Nếu như Hồng Hồ tiền bối không vui, ta có thể để ngài ấy đánh lại.”

Lời đã nói đến nước này, thật đúng là hạ mình đến mức thấp nhất, ai không hiểu rõ chắc sẽ thật sự cho rằng hắn yêu đối phương bao nhiêu, cũng chỉ có Đường Khanh biết, lời này của hắn chính là đang lừa quỷ!

Thanh Hư Tử còn muốn nói thêm, nhưng tu sĩ vây xem xung quanh đã ngày càng nhiều, loại cảm giác bị người vây xem này rất không thoải mái.

Giằng co một hồi, ông lạnh lùng mở miệng, “Đều cút lên cho ta.”

Kỳ Tu đỡ Đường Khanh, bất luận là biểu cảm hay động tác cũng đều tràn đầy tình yêu, thậm chí còn nhỏ giọng hỏi, “Đầu gối quỳ có đau không?”

Đường Khanh bên ngoài ngọt ngào cười, nội tâm mặt không biểu cảm nói: “Không đau.”

Ở đây chỉ cần là người có tu vi hơi cao một chút, đều có thể nghe được lời này, Thanh Hư Tử dĩ nhiên cũng nghe thấy, lông mày ông giật giật, đang chuẩn bị xách hai người này về Kiếm Huyền Tông, đỡ cho mất mặt xấu hổ bên ngoài, thì lại có kẻ không có mắt đột nhiên lao lên trước.

“Tống Thư, lúc trước chính tiểu tử này đả thương ngươi?”

“Đúng vậy sư thúc, hắn không chỉ đả thương con, còn mở miệng châm chọc Thái Thanh Môn chúng ta nữa!”

Người trước mắt này chính là ngược lúc trước bị Kỳ Tu đánh ngã ra đất, nhìn gã ta dẫn người đến đây, xem ra là tìm đến trợ giúp, chỉ là khi sư thúc này nhìn thấy Thanh Hư Tử, vốn còn đang tỏ ra kiêu ngạo, tức khắc thiếu chút nữa quỳ xuống.

Gã tên Tống Thư kia có chút khó hiểu, lại bị sư thúc mình ép quỳ xuống.

“Hóa ra là đạo quân Thiên Kiếm Thanh Hư Tử, thật sự kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.”

Thanh Hư Tử nhíu mày, cũng không thèm đáp lại ông ta, chỉ đưa mắt nhìn về phía khuê nữ của mình cùng tiểu tử thúi kia.

Lúc này, Kỳ Tu đứng lên, đầy mặt áy náy nói: “Tiền bối, lúc trước người này chặn đường không cho ta và Dao Nhi rời đi, bị ta một chưởng đánh bay, trước khi đi còn nói muốn tìm người cho chúng ta đẹp mặt, vị này e là người hắn tìm tới.”

Sư thúc kia vừa nghe, tức khắc sợ hãi nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.”

Thanh Hư Tử vốn tức giận trong lòng không có chỗ phát, trước mắt lại có kẻ không có mắt đụng phải, sao còn kiên nhẫn nghe đối phương nói lời vô nghĩa, Huyền Âm Kiếm vừa rút ra, liền trực tiếp huỷ hoại tu vi của đối phương.

“Khinh người của Kiếm Huyền Tông ta, đây chính là hậu quả!”

Nói xong, liền dẫn theo Đường Khanh cùng Kỳ Tu trở về Kiếm Huyền Tông.

Chuyện Hồng Hồ bị thương, Thanh Hư Tử vẫn chưa báo ra ngoài, lúc này, khi mọi người thấy bên cạnh Đường Khanh có một nam tử khuôn mặt tuấn mỹ đi theo, tức khắc liền cực kỳ tò mò. Năm đó Kỳ Tu gầy gò suy dinh dưỡng, cảm giác tồn tại cực thấp, có đứng trên đường cũng không ai chú ý, hiện giờ khí chất biến đổi một trời một vực, gần như không ai nhận ra đây chính là người hầu đi theo Đại sư tỷ năm đó.

Trở lại chốn cũ, trên mặt Kỳ Tu không có nửa điểm không vui, thậm chí tâm tình còn rất không tệ mà nói: “Năm đó mỗi ngày Dao Nhi đều phải lấy linh thủy tắm gội, mấy năm nay ta không ở bên cạnh, không biết là ai làm việc này?”

Đường Khanh mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, “Việc nhỏ như vậy trước nay ta không để trong lòng.”

Nghe vậy, mày Kỳ Tu hơi nhướn lên, tiếp theo mỉm cười nói: “Đây sao có thể là việc nhỏ, vậy mà Dao Nhi cũng không để trong lòng, về sau việc này liền do ta tiếp tục làm thôi.”

Nhìn tiểu bối cả ngày khoe ân ái dưới mí mắt, Thanh Hư Tử cũng cảm thấy đau cả răng, nhưng Hồng Hồ lại vẫn cảnh giác như cũ, không chịu dễ dàng thả bọn họ rời đi, đến tận khi bên ngoài xảy ra một sự kiện, lúc này mới không thể không gật đầu.

Nhân tộc và Ma tộc không xâm phạm lẫn nhau, nhưng một khi có Ma tộc xâm lấn, vậy tất nhiên là đại sự, tựa như chuyện Ma tộc đánh lén năm đó, đến bây giờ nhớ lại, các đại tông môn vẫn nhức nhối trong lòng. Hiện giờ lại nghe có Ma tộc xâm nhập, còn là Thôn Thiên Ma Tôn có tu vi cực cao kia, tức khắc nhân tâm liền hoảng sợ.

Thôn Thiên Ma Tôn đứng đầu Ma tộc, phóng mắt ra toàn bộ Tu Chân giới, vậy mà lại không tìm được ai có thể đối kháng với hắn ta. Tu Chân giới mấy năm nay giậm chân tại chỗ, cao nhất cũng chỉ đến Hóa Thần kỳ, nhưng Ma Tôn lại là tu vi Đại Thừa kỳ, người như vậy, bọn họ sao có thể chống đỡ? Càng miễn bàn mọi người chỉ vừa nghe nói hắn ta đi vào Nhân giới, căn bản không biết vị trí cụ thể của hắn ta.

Bên trong Kiếm Huyền Tông rối loạn, cực kỳ đau đầu về chuyện Ma Tôn, nhưng bọn họ càng đau đầu hơn về Thanh Hư Tử. Năm đó phu nhân của Thanh Hư Tử bị Thôn Thiên Ma Tôn giết chết, trước mắt ông vừa biết tên này ở Nhân giới, liền liều mạng muốn tiến lên báo thù, căn bản làm lơ chuyện tu vi hai bên cực kỳ chênh lệch.

Cuối cùng vẫn là tông chủ không có cách nào khác, chỉ đành thiết lập trận pháp cưỡng chế giữ ông ấy lại trong Kiếm Huyền Tông, tuy nhiên trận pháp này không phải cách lâu dài, huống hồ Thôn Thiên Ma Tôn sớm hay muộn cũng phải trừ bỏ.

Khi mọi người ở đây hết đường xoay xở, Đường Khanh lại lén đến gặp tông chủ nói chuyện.

“Tông chủ, chuyện Thôn Thiên Ma Tôn, ta có biện pháp. Chỉ là tông chủ phải ổn định cha ta và cả Hồng Hồ.”

Tông chủ cũng là trưởng bối nhìn cô lớn lên từ nhỏ, vừa nghe vậy, trước tiên liền nhíu mày, “Dao Nhi, ta biết mẫu thân chuyện mẫu thân con, nhưng con đừng ngớ ngẩn.”

“Không hề ngớ ngẩn, nếu con tới tìm ngài, dĩ nhiên là đã nắm chắc.” Nói xong, cô lại nói: “Kỳ Tu đã có tu vi Đại Thừa kỳ, đến lúc đó hẳn là có thể đấu một trận với Thôn Thiên Ma Tôn. Con và hắn sẽ phụ trách dụ Thôn Thiên Ma Tôn tới, đến lúc đó ngài cùng hắn liên thủ, tùy cơ ứng biến diệt trừ Thôn Thiên.”

“Việc này là thật chứ?” Tông chủ kinh ngạc hỏi, sau khi được đối phương gật đầu xác nhận, tức khắc đầy mặt vui sướng.

Nhân giới, có hi vọng rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.