Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 57: Trọng sinh ở tận thế 8




Edit: Xanh Lá

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Đường Khanh như nghe được ai đang gọi cô, lại dường như cảm thấy có ai đang đụng chạm cô, tê tê ngứa ngứa, tóm lại, một giấc này ngủ cực kỳ không thoải mái.

“Oh, my god! Khanh Khanh, ngươi mau tỉnh lại! Xảy ra đại sự rồi! Tỉnh mau!”

Khi Đường Khanh tỉnh lại còn có chút mê mang, chẳng qua khi cô nhìn thấy nam chính đang gần trong gang tấc, nháy mắt liền hoàn toàn thanh tỉnh.

“Anh làm gì vậy.” Cô nhìn quanh bốn phía, lại nói: “Sao tôi lại ở trên giường?”

Trong mắt Sở Việt hiện lên một tia tiếc nuối, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt như ban đầu, giọng điệu còn tỏ ra chán ghét, nói: “Nước miếng đã sắp chảy xuống giường tôi rồi.”

Nghe vậy, Đường Khanh lập tức lau lau nước miếng căn bản không tồn tại, tiếp theo cô đột nhiên nghĩ đến, vấn đề chẳng liên quan gì đến có hay không có nước miếng cả, vì sao cô lại ở trên giường?

“Sao tôi lại ở trên giường?”

Sở Việt nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo một tia châm chọc: “Tôi phát hiện cô vẫn có chút hữu dụng, mà cái thân thể yếu ớt này của Hạ Mộc không chịu nổi cô giày vò như vậy đâu.”

Lời này của hắn lý lẽ có đủ, nước linh tuyền rất quan trọng, không gian cũng rất quan trọng, cho nên Đường Khanh coi như hữu dụng, nhưng thân thể Hạ Mộc lại rất mỏng manh, căn bản không chịu nổi bất cứ giày vò nào, mà hắn bế cô từ ghế lên giường, ngược lại xem ra cũng có lý, chỉ là…… cô vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.

“Hệ thống, ngươi vừa gọi ta làm gì.”

Hệ thống nghĩ thầm rốt cuộc có nên nói với cô nam chính này … có thể có vấn đề hay không, nhưng tưởng tượng đến bộ dáng bùng nổ của cô mấy đời trước, hắn quyết định tạm thời không nói việc này, huống hồ, ai biết nam chính rốt cuộc cảm thấy hứng thú với thân thể Hạ Mộc hay với Đường Khanh đây.

“Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi là nam chính đã tỉnh.”

Đường Khanh đen mặt: “…… Hệ thống thân ái của ta, ngươi bảo ta phải nói với ngươi cái gì mới được.”

“Ồ, vậy đừng nói nữa, ngươi cũng biết mức độ hắc hóa của nam chính lần này quá cao, ta không thể không thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi.”

Đối mặt với hệ thống chuyên nghiệp như vậy, Đường Khanh cực kỳ bất đắc dĩ, chẳng qua hoài nghi lúc trước cũng đã biến mất, rốt cuộc ngay cả hệ thống cũng chưa nhắc nhở cái gì.

“Là anh bế tôi lên giường?” Đường Khanh hỏi hắn, thấy hắn thừa nhận, lại nói: “Đã có thể bế tôi lên, thân thể anh khỏe rồi?” Ngay sau đó, cô lập tức nói: “Vậy lát nữa anh tự mình ăn cơm đi.”

“Vốn đã tốt hơn một chút, chỉ là, cô quá nặng.” Sở Việt ghét bỏ nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Khó khăn lắm mới khôi phục một chút, lại bị cô lấy sạch rồi.”

Nếu không phải hắn đang bày vẻ mặt chán ghét, Đường Khanh cũng sắp cảm thấy nam chính đời này lại sụp đổ!

Cái gì gọi là bị cô lấy sạch?!

“Có nặng cũng là vì anh nuôi quá tốt, phải biết rằng thân thể này trước kia còn không phải của tôi.” Đường Khanh vừa nói vừa nhanh chóng xuống giường, “Tôi đi gọi những người khác tới chăm sóc anh. Tôi phải đi ngủ. Rốt cuộc anh cũng biết cái thân thể yếu ớt này không chăm sóc được anh.” Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ngủ chính.

Tuy nói nam chính tạm thời biểu hiện rất bình thường, chẳng qua một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô vẫn nên cách xa hắn một chút, về phần ý định chăm sóc hắn mấy ngày của cô trước đó, nghĩ một chút, cô vẫn nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho người khác thôi, dù sao giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi.

Cô vừa đi, gương mặt vốn lạnh băng của Sở Việt lại lạnh thêm vài phần. Nha đầu này quá cảnh giác, chẳng qua…… không sao, cô không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được.

Ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh, tâm tình Đường Khanh vẫn xem như không tệ, chẳng qua khi cô vừa mới ra khỏi phòng, đã thấy thím Lý mặt đầy lo lắng đang nhìn chăm chăm, thấy cô đi ra, bà lập tức tiến đến, “Tiểu thư, ngài tỉnh ngủ rồi à.”

“Làm sao vậy?”

“Tiên sinh còn chưa ăn cơm.”

“Chưa ăn thì thím để người khác đưa lên là được.”

Đối mặt với sự bình tĩnh của cô, thím Lý lại sốt ruột nói: “Tiên sinh không chịu ăn đồ người khác đưa đến, nói phải đợi ngài tỉnh lại, ngài mau nhìn xem đi, đã một ngày rồi, tiên sinh lại vốn đang sinh bệnh.”

Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, cực kỳ cạn lời, chẳng qua rốt cuộc vẫn là nam chính, cô cũng không thể bỏ mặc, vì thế chỉ có thể đi đến phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ, Sở Việt đang nằm trên giường, vẫn là dáng vẻ lúc cô rời đi.

Nhíu mày, cô bước đến, “Sở Việt.”

Sở Việt chậm rãi mở mắt, thấy cô đến đây, lạnh giọng nói: “Tôi đói bụng.”

Đường Khanh chán nản, “Tôi cũng đâu phải mẹ của anh, đói bụng thì anh phải ăn đồ thím Lý đưa tới chứ.”

Ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Sở Việt nói: “Toàn bộ Sở gia đều biết quan hệ của cô và tôi, ngoại trừ cô, căn bản không ai dám đến gần tôi cả.”

“Cho nên ý anh là?”

“Cô và tôi đều đến từ thế giới kia, nhưng ai có thể bảo đảm không có người nào khác từ thế giới kia trở về, cho nên, vì không để bất cứ kẻ nào nghi ngờ, từ giờ trở đi cô phải ở lại bên cạnh tôi, hơn nữa, cũng không thể gọi tên đầy đủ của tôi được.”

Đường Khanh vẻ mặt như gặp quỷ nhìn về phía hắn, rất muốn nói với hắn rằng, thế giới này ngoại trừ hắn ra thì chẳng có ai trọng sinh nữa cả! Nhưng cô nói ra lời đó lại không có chứng cứ gì, hắn sẽ không tin cô đâu.

Nghĩ đến xưng hô mà Hạ Mộc từng gọi hắn, mặt cô liền đen.

Nhìn ra cô không muốn, Sở Việt cười khẩy: “Chỉ để giấu tai mắt người ta thôi, cô tưởng tôi muốn ngày ngày nhìn gương mặt này của cô chắc?”

Đã nói đến mức này, Đường Khanh không theo cũng phải theo, chẳng qua cô cảm thấy mình vẫn có thể tranh thủ một chút quyền lợi, “Gọi anh như vậy cũng được, chẳng qua ở nơi không có người khác, thì không cần diễn.”

Sở Việt cũng biết không thể ép quá chặt, cho nên cũng vui vẻ đồng ý.

“Có thể. Chẳng qua hiện tại, cô đút cho tôi ăn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Hạ Mộc rất dính tôi, nếu là trước kia tôi bị bệnh, cô ta một tấc cũng không rời.” Nói xong, thấy cô trừng mắt, vẻ rất tức giận, hắn lại giải thích: “Một tấc cũng không rời có nghĩa là, từ hôm nay trở đi, cô dọn đến phòng tôi ở.”

Đường Khanh thiếu chút nữa liền muốn phủi tay không làm, nhưng ánh sáng lạnh trong mắt nam chính rất khiến cô có ảo giác nếu không đáp ứng liền lập tức giết chết cô.

“Tức quá!”

So với cô đang bùng nổ, hệ thống lại hữu khí vô lực, “Ta cũng tức giận.”

Nhìn giá trị hắc hóa của nam chính giảm xuống, hắn vốn nên cao hứng, lại tỏ vẻ tâm rất mệt. Nam chính đang yên đang lành xem ra lại muốn trật đường ray.

“Một chút cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của hắn!”

“Ta cảm thấy, ngươi vẫn nên đáp ứng hắn đi, nói thế nào cũng là nam chính hắc hóa.” Chết đạo hữu chẳng chết bần tăng, hệ thống quyết định không nói cho cô biết những hành động quỷ dị lúc trước của nam chính.

Đường Khanh hoàn toàn không biết mình bị hãm hại, ngược lại còn nghiêm túc nghĩ về những gì hệ thống nói, dù sao cũng phải làm nhiệm vụ, cùng lắm thì đến thế giới sau lại làm một hảo hán.

“Lời anh nói, tôi có thể chấp thuận.”

Sở Việt nhìn vẻ mặt mất nước nhục chủ quyền của cô, tâm tình lại cực tốt, đương nhiên, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh băng.

“Trước hết gọi tôi một tiếng thử xem.”

“Há?”

“Chỉ với dáng vẻ không tình nguyện này của cô, ngay cả thím Lý cũng không lừa được.”

Hít sâu một hơi, Đường Khanh lúc này mới không tình nguyện mở miệng gọi: “Anh Việt.”

Sở Việt hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Không giống, gọi lại.”

Mặt Đường Khanh đã sắp tức đến vặn vẹo, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh như băng kia của đối phương, chỉ có thể tiếp tục hít sâu một hơi, nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Mộc, nhịn xuống xúc động muốn nổi da gà, ngọt ngào hô: “Anh Việt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.