Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 4: Vương gia thỉnh ôn nhu 4




Edit: Xanh Lá

Đường Khanh nhướng mày, nhìn Túc Vương đã khôi phục bình thường, uể oải nói: “Tỉnh rồi à?”

Kim châm còn trên đỉnh đầu nên Túc Vương không thể động đậy, chẳng qua ánh mắt hắn lại chứng minh rất rõ hắn đã gần như hoàn toàn thanh tỉnh.

“Lấy ra.” Giọng nói nghèn nghẹt vang lên, chỗ sâu trong đáy mắt Kỳ Quân Túc hiện lên một tia mỏi mệt, chẳng qua ngay sau đó đôi mắt âm u lại hơi sáng lên. Sau khi kim châm được lấy xuống, hắn hỏi: “Nếu đã có giải dược, khi nào có thể trừ tận gốc?”

“Vương gia, đây cũng không phải giải dược trị tận gốc, chỉ kìm hãm lại thôi.” Đường Khanh vừa che miệng vết thương, vừa nghĩ bên cạnh nam chính quả nhiên không phải vị trí mà người thường có thể ở được, cô phải tìm ra nữ chính nhanh một chút, vì thế liền nhe răng trợn mắt nói: “Thuốc này tuy có thể tạm thời ngăn lại thống khổ của Vương gia, nhưng vẫn chẳng phải kế lâu dài, càng về sau hiệu quả của thuốc sẽ càng yếu bớt.”

Kỳ Quân Túc nghe ra lời cô nói có ẩn ý, liền trực tiếp nói: “Trọng điểm.”

“Vương gia hẳn đã nghe nói đến Độc Vương?” Đường Khanh đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Trong tay Độc Vương có một diệu nhân, đó chính là dược nhân duy nhất trong thiên hạ, nếu có nàng ấy làm thuốc dẫn, bệnh của Vương gia nói không chừng liền có biện pháp chữa khỏi.”

Kỳ Quân Túc không vui vẻ vì độc tính có thể loại trừ, mà nheo mắt phượng đầy vẻ nguy hiểm, nói với giọng lạnh lẽo: “Sao ngươi biết có dược nhân kia?”

Nô tài này đã ở bên cạnh mình những mấy tháng, nếu sớm biết có cách cứu trị, sao phải kéo dài tới tận hôm nay mới nói? Kỳ Quân Túc không ngu, nếu không cũng không sống đến hôm nay được.

Đường Khanh ngoài mặt thì bình tĩnh, nội tâm lại đang xin hệ thống cứu trợ, “Hệ thống, nói hết ra nào! Nam chính hiểu biết bao nhiêu về nữ pháo hôi, ví dụ như thân thế bối cảnh?”

Hệ thống nói: “Yên tâm, trên tư liệu cho thấy ngay cả khi pháo hôi giết người hắn yêu, hắn cũng lười truy cứu pháo hôi đến từ nơi nào, chỉ trực tiếp ngũ mã phanh thây nàng ta thôi.”

Đường Khanh: Ha hả, vì sao nghe lời giải thích đó xong cô không vui chút nào, ngược lại còn lạnh lẽo từng đợt vậy.

Dường như cảm nhận được ký chủ đang sợ hãi, hệ thống hiếm khi lại an ủi: “Yên tâm, trong gian hàng của hệ thống có thuốc viên giảm đau một nửa, khi ngươi chết ta có thể đưa ngươi một viên.”

“Ha hả, thế thì cảm ơn thật.” Đường Khanh khinh bỉ hệ thống xong, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Mẫu thân ta từng có y thuật rất lợi hại, hiểu biết về y thuật của ta cũng đều do bà dạy dỗ, còn về dược nhân, ta cũng chỉ vô tình nghe bà nói qua.”

Đối với giải thích này, Kỳ Quân Túc dường như cũng không nghi ngờ, “Dược nhân này bổn vương sẽ nghĩ cách, ngươi lui ra đi.”

Đường Khanh khẽ thở phào một hơi, rốt cuộc cũng không cần đối mặt với tên bệnh thần kinh này nữa.

“Dạ, dân nữ cáo lui.”

Đường Khanh an tâm rời đi, lại không biết khi cô đi rồi, ý lạnh trên mặt Kỳ Quân Túc lại càng tăng lên, “Điều tra thân phận Vân Chỉ.”

***

Ngày tiếp theo, Đường Khanh đang nằm ngủ hình chữ X, đột nhiên cảm thấy miệng vết thương giữa cổ có chút ngứa, giống như có người đang khẽ vuốt lên vậy. Không nghĩ nhiều, vốn tưởng là con bọ nào đó, liền trực tiếp dùng tay đập.

Bỗng dưng, một tiếng thanh thúy vang lên bên tai, cô gái trên giường cả kinh ngồi dậy.

“Vương…… Vương gia?”

Kỳ Quân Túc tuy bị đánh vào tay, nhưng tay hắn vẫn chưa rời khỏi cổ cô, ngược lại còn như có như không khẽ vỗ về, “Thế nào, nhìn thấy bổn vương liền sợ hãi?”

“Không không không, dân nữ sao dám sợ hãi.” Đường Khanh vừa nói, lại vừa lén lui ra sau.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy một tôn sát thần như vậy, không sợ hãi chỉ có nói điêu!

Tuy nhiên, Kỳ Quân Túc không đợi cô lui về phía sau, môi mỏng đã nhếch lên, lạnh lẽo nói: “Nếu ngươi lại lui ra sau nữa, bổn vương cũng không chắc cái cổ này của ngươi còn có thể mạnh khỏe như lúc đầu không.” Nói xong, thấy đối phương không còn lộn xộn, hắn lại tà mị tươi cười.

Nụ cười này dọa Đường Khanh không nhẹ, “Hệ thống đại đại! Bổn bảo bảo sợ hãi!”

Hệ thống nói: “Chúa sẽ phù hộ ngươi.”

“Không, chủ* của ngươi sẽ chỉ trừng phạt ta thì có.” Đường Khanh khóc ròng, hệ thống chủ thực sự còn lãnh khốc vô tình hơn cả cái hệ thống rách này đấy.

*Trong tiếng Trung, “Chúa” và “chủ” là cùng một từ.

Kỳ Quân Túc thấy cô cúi đầu không nói, lại lần nữa mở miệng, “Độc Vương mà ngươi nói, bổn vương đã suy xét rồi.”

Nghe vậy, Đường Khanh lập tức ngẩng đầu, mắt mở lớn sáng bừng, tò mò nhìn về phía đối phương.

“Một thời gian sau ngươi cùng bổn vương đi tìm hắn.”

“Gì cơ?” Đường Khanh kinh ngạc kêu lên, một tên Túc Vương đã quá đủ, người biến thái như Độc Vương, cô tuyệt đối không muốn gặp!

“Ngươi không muốn?”

Giọng nói bỗng biến lạnh, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng như hạ xuống không ít. Ngay lập tức, Đường Khanh cực kỳ sợ sệt: “Nào dám nào dám, được Vương gia coi trọng, đây chính là vinh hạnh của dân nữ.”

Vốn dĩ cô còn định để Kỳ Quân Túc tự mình tìm ra nữ chính, rồi cô lại làm chút việc phụ trợ, đến lúc đó cô liền có thể ăn no chờ chết, nhiệm vụ của thế giới này cũng coi như hoàn thành xong! Nhưng ai biết nam chính đáng chết này tự dưng lại tăng thêm nhiệm vụ khó khăn! Cô có thể cự tuyệt chứ!

Tuy nhiên, có tức giận đến ngứa răng thì cô cũng không dám biểu lộ nửa phần, chỉ sợ hắn lại lần nữa hắc hóa, rốt cuộc thì miệng vết thương trên cổ đến giờ vẫn còn thấy đau.

Đường bảo bảo khổ trong lòng, nhưng Đường bảo bảo không nói.

Tìm kiếm Độc Vương không dễ, nhưng Túc Vương là ai, là nam chính mà thế giới nhận định, cho nên không đến hai ngày, tin tức về nơi ở của Độc Vương đã được đưa tới trong tay hắn, còn Đường Khanh chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện cùng đi.

Sáng sớm nay, Đường Khanh nhìn chiếc xe ngựa lẻ loi trước cửa Túc Vương phủ, hơi sửng sốt, “Sao lại chỉ có một chiếc xe?”

“Bổn vương thích thanh tĩnh.” Kỳ Quân Túc lạnh nhạt bỏ xuống một câu này, liền bước nhanh lên xe ngựa.

Khuôn mặt nhỏ của Đường Khanh gần như suy sụp, để cô ở bên một nam chính sắp hắc hóa mỗi giờ mỗi khắc như vậy, đây chẳng phải là muốn mạng cô sao!

Tuy nhiên, người hầu ở một bên còn lâu mới hiểu nỗi đau của cô, thấy cô chậm chạp bất động, sợ Vương gia sẽ giận dữ mà liên lụy đến bọn họ, vì thế cũng mặc kệ cô có cự tuyệt hay không, trực tiếp mạnh mẽ nâng cô lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, Đường Khanh mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng chỉ có thể tìm một góc cách xa hắn nhất, lạnh run co người lại thành hình tròn. Cũng may hiện giờ thời tiết hơi lạnh, co tròn như vậy cũng coi như ấm áp.

Kỳ Quân Túc bị dáng vẻ không tình nguyện kia của cô chọc cười, “Cách xa như vậy làm gì, bổn vương cũng đâu có ăn ngươi.”

Đường Khanh hết sức đáng thương khẽ sụt sịt, nhỏ giọng nói: “Đâu ra chuyện không ăn, miệng vết thương trên cổ vẫn còn chưa tốt lên đấy.”

Kỳ Quân Túc lần đầu tiên không còn gì để nói, nhưng khóe miệng lại có chút cong lên, mang theo ý cười như có như không mà nói: “Chẳng phải bổn vương vẫn giữ ngươi lại à, cũng đâu có ăn hết?”

Nghe vậy, Đường Khanh tức điên, mình tận tâm tận lực giải độc cho hắn như vậy, thế mà hắn còn muốn ăn mình!

Thôi được rồi, tuy việc giải độc này cũng không tính là tận tâm tận lực cho lắm, nhưng cô cũng lợi hại hơn nhiều so với đám lang băm kia có được không!

“Vương gia ăn dân nữ, sẽ không có ai giải độc cho ngài!”

Nhìn dáng vẻ đối phương thở phì phì, Kỳ Quân Túc càng cảm thấy thú vị. Đã bao lâu không có người linh động như vật xuất hiện trước mặt hắn rồi, nhìn quen cái đám phế vật hơi một chút là vâng vâng dạ dạ động quỳ xuống xin tha, Túc Vương cảm thấy nếu ngày sau vật nhỏ này phạm phải sai lầm, chỉ cần không quá trí mạng, hắn đều có thể tha một mạng cho nàng.

Cho nên, vật nhỏ ngươi phải ngoan ngoãn nha……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.