Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 20: Gian thần luôn muốn X trẫm 3




Edit: Xanh Lá

Lần này, Phó Minh Trạm lại không gây khó dễ cho cô.

Đường Khanh đương nhiên sẽ không ở luôn trong Thái y viện. Thấy Thái phó không ngăn trở, cô liền lập tức đi về phía tẩm cung của mình.

Trở lại tẩm cung, chuyện thứ nhất chính là cho lui tất cả cung hầu.

Ghim ngân châm lâu quá cũng hoàn toàn không phải việc dễ chịu nha.

Bận rộn nửa ngày, Đường Khanh rốt cuộc cũng có thể thoải mái nằm trên long sàng xa hoa, sau khi thở phào một hơi, cô liền hàn huyên với hệ thống nhà mình.

“Hệ thống, ngươi còn chưa nói cho ta biết kỹ năng lần này của ta là gì.”

“Vũ kỹ.” (kỹ năng múa)

Chợt nghe, Đường Khanh còn tưởng “vũ” là “võ” trong võ công, vì thế hứng thú bừng bừng nói: “Võ công thì cũng không đến nỗi vô bổ, chỉ là sao ta lại không cảm nhận được nội lực nha.”

Dứt lời, lại nghe hệ thống nói không chút biểu cảm: “Vũ trong vũ đạo.”

“Cái trò gì thế?!”

Lần này hệ thống đổi cách nói, “Vũ đạo.”

Đường Khanh hết sức cạn lời, sầu muộn nói: “Thà không có còn hơn.”

“Thật sự?” Hệ thống nói, “Nếu không cần, ta liền thu lại, chẳng qua thu lại xong cũng sẽ không cho ngươi bất cứ bồi thường gì.”

Nghe vậy, Đường Khanh sống không còn gì luyến tiếc nằm trên long sàng, cực kỳ không cốt khí nói: “Thôi được rồi, không nên để lãng phí, ta vẫn nhận thì hơn.” Nói xong, cô lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết nhiệm vụ lần trước được bao nhiêu điểm.”

“Trọn vẹn mười lăm, ngươi đạt điểm tuyệt đối.”

Đường Khanh thở dài, “Tổng cộng đi bốn thế giới, thêm vào còn chưa được đến một trăm điểm. Khi nào mới có thể gom đủ một ngàn điểm đây!”

“Hệ thống chủ sẽ dựa theo nhiệm vụ ngươi hoàn thành mà dần tăng cấp khó khăn cho ngươi, nhiệm vụ càng khó, giá trị điểm sẽ càng cao.”

Nghe hệ thống giải thích, Đường Khanh hỏi: “Thế giới này giá trị bao nhiêu điểm?”

“Hai mươi điểm, bởi vì có nữ xuyên không, cũng chính là tỷ tỷ của nữ chính.”

Vừa nghe đến tỷ tỷ của nữ chính, Đường Khanh hiểu rõ, chính là nữ pháo hôi kia nha, tâm cao hơn trời mệnh mỏng hơn giấy, ban đầu mưu toan câu Hoàng thượng để làm Hoàng Hậu, tiếp theo phát hiện Hoàng thượng không có thực quyền liền bắt đầu câu Thái phó, nào biết được Thái phó thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta, thậm chí còn sỉ nhục cô ta năm lần bảy lượt. Lúc này cô ta mới quay sang thông đồng với An vương, sau đó cùng Hoàng thượng liên thủ, hại nữ chính.

Hàn huyên với hệ thống một đêm, ngày kế tiếp, Đường Khanh cực kỳ buồn ngủ bước lên Kim Loan Điện.

Trên Kim Loan Điện, bách quan lại triều bái, hô to vạn tuế.

Âm thanh đinh tai nhức óc, Đường Khanh nghe mà giật cả mình, ngay cả cơn buồn ngủ cũng đều chạy mất. Đương nhiên, người triều bái cũng không bao gồm nam chính, Phó Minh Trạm sớm đã tự cho mình đặc quyền, trước khi thượng triều liền có thái giám đặt một chiếc ghế gỗ lim tơ vàng ở một bên.

Mà lúc này, hắn đang lười biếng ngồi trên ghế, nhìn hoàng đế cao cao tại thượng.

Đường Khanh không có thực quyền, đại sự do Thái phó quyết định, việc nhỏ tự mình phán đoán, trước nay lâm triều chỉ để góp mặt cho đủ, nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Trước đây tiểu hoàng đế thật ra rất có hứng thú với việc lâm triều, nàng ta vẫn cực kỳ hưởng thụ cảm giác có thể tự mình đưa ra quyết định, chỉ là hiện giờ linh hồn đổi khác, dĩ nhiên chẳng có hứng thú gì, vì thế, không bao lâu sau đám quan lại liền phát hiện, Hoàng thượng thế mà lại không có động tĩnh.

Theo lý thuyết thì trừ phi Hoàng thượng cho phép, các thần tử sẽ không được phép nhìn thẳng vào Hoàng thượng, chỉ là tiểu hoàng đế không có thực quyền, cho nên ai cũng không sợ cô, thấy cô quá lâu không nói, không ít người đã bắt đầu lớn mật ngẩng lên, muốn nhìn xem cô rốt cuộc làm sao vậy.

Mà lúc này, Thái phó trước nay trầm mặc ít lời đột nhiên mở miệng, “Về sau nếu không có đại sự liền không cần quấy rầy Hoàng thượng.”

Nghe vậy, bách quan lại đồng loạt cúi đầu, suy nghĩ xem ý trong lời Thái phó rốt cuộc là sao.

Tiểu hoàng đế không có thực quyền, nếu như ngay cả việc nhỏ cũng đều không nói với hoàng đế, vậy về sau lâm triều cũng không để làm gì cả. Thái phó đột nhiên nói ra lời này, chẳng lẽ là muốn phế đế sao?

Bách quan càng nghĩ càng kinh hãi, rốt cuộc thì trận phong ba năm đó vẫn khiến bọn họ nghĩ lại mà kinh.

Lời Thái phó nói khiến toàn triều trở nên an tĩnh kỳ lạ, Đường Khanh vốn đang ngủ không sâu lắm, cảm giác được sự biến đổi quỷ dị xung quanh, tức khắc liền mở mắt.

Cô nhìn bách quan phía dưới đang e dè sợ sệt, có chút khó hiểu dụi dụi đôi mắt mê mang, “Đã nói xong rồi?” Thấy bách quan im lặng, cô lại nói: “Nếu nói xong, vậy liền bãi triều đi.”

Bách quan cạn lời nhìn bóng dáng tiểu hoàng đế. Thái phó đã sắp phế “hắn” rồi mà “hắn” còn không nhận thức được nguy hiểm, có thể thấy đúng là kẻ ngu.

Đường Khanh cũng không biết mình đã bị biến thành kẻ ngu xuẩn trong lòng mọi người, cô chỉ biết là mình phải dậy quá sớm, cho nên đã buồn ngủ thành chó luôn rồi!

Vốn định trở lại tẩm cung liền đi ngủ, nào biết Thái phó liền theo vào ngay sau lưng.

Phó Minh Trạm mặc một thân quan bào, ngang ngược tùy ý, lại thấy Tiểu Đường Khanh tuy mặc một bộ long bào, nhưng vẫn hoàn toàn không thể so được với mình.

Vẫn có câu nói, người so với người, tức chết người.

Cũng may Đường Khanh không phải kiểu lòng dạ hẹp hòi kia, rốt cuộc thì người ta cũng là nam chính, loại pháo hôi như cô dĩ nhiên không so được.

“Thái phó có việc sao?” Cố nén cơn buồn ngủ, Đường Khanh cảnh giác nhìn hắn.

Phó Minh Trạm thấy thế, cong môi khẽ cười, “Hoàng thượng sợ gì chứ, ta cũng đâu có ăn ngươi.”

Đường Khanh vẫn lui vài bước về phía sau, một chút cũng không tin lời hắn nói.

Phó Minh Trạm thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống, thấy cô như thú nhỏ bị nhốt nhìn chằm chằm mình, không khỏi buồn cười nói: “Hoàng thượng đứng không mệt à?”

“Không mệt.” Miệng thì nói như vậy, nhưng Đường Khanh lại tìm chỗ cách xa hắn nhất mà ngồi xuống.

Phó Minh Trạm nhướng mày, không biết sao lại nổi lên tâm tư muốn đùa cô, thấy cô ngồi xa như vậy, hắn liền đứng lên, tiếp theo đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Tức khắc, cả người Đường Khanh đều hoảng loạn.

Nam chính không dễ chọc, cô không thể trêu vào còn không trốn nổi sao! Dù sao đời này cũng khác với đời trước, không cần ở cạnh giúp hắn chữa thương giải độc, cô chỉ cần bảo vệ nữ chính, diệt vai ác An vương, nhiệm vụ liền coi như hoàn thành.

Đường Khanh muốn rời ra xa, nhưng khổ nỗi người còn chưa kịp đứng lên đã bị Thái phó đại nhân tay mắt lanh lẹ ấn về tại chỗ.

Không thể động đậy, cô chỉ có thể trừng mắt, thở phì phì nói: “Thái phó đại nhân, ngươi có ý gì?!”

Phó Minh Trạm ngậm cười, trêu đùa nói: “Ta sao dám có ý gì, chỉ là…… Hoàng thượng không muốn tự mình chấp chính sao?”

Mấy chữ “tự mình chấp chính” khiến Đường Khanh cả kinh, không thể bình tĩnh được. Chẳng qua không phải cô kích động vì có thể tự tay nắm thực quyền, mà là căn cứ theo tư liệu thế giới, vị Thái phó này quả thật có cho tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, nhưng chỉ để đẩy nhanh cái chết của tiểu hoàng đế hơn mà thôi.

Biên quan có một đám thân vệ dành riêng cho hoàng đế, bọn họ không giống những đội quân khác, chỉ chuyên nghe lệnh hoàng đế mà thôi, mặc kệ hoàng đế là người phương nào, chỉ cần là con nối dõi của Đại Đường là được. Đám thân vệ này rốt cuộc có bao nhiêu người, ngay cả Thái phó cũng không biết. Lại thêm mấy phiên vương đang ngo ngoe rục rịch, Phó Minh Trạm lúc này mới chọn ra một hoàng đế bù nhìn.

Trước mắt cho hoàng đế bù nhìn tự mình chấp chính cũng không phải thật sự uỷ quyền, mà là cố ý khiến cô có ảo giác, để cô nắm giữ quyền điều khiển thân vệ, thuận tiện sai đám thân vệ kia thay hắn diệt mấy vị phiên vương ngo ngoe rục rịch đó. Đợi sau khi lưỡng bại câu thương, hắn liền có thể thu dọn tàn cục.

Đường Khanh cảm thán hắn âm hiểm độc ác, trên mặt lại đầy vẻ vui sướng, “Lời Thái phó nói, chính là sự thật sao?”

“Dĩ nhiên, Hoàng thượng đã sắp mười sáu rồi, cũng nên tự mình chấp chính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.