Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 134: Thánh Nữ của Ma Hoàng 18




Edit: Xanh Lá

Rõ ràng trước đó hoàng tộc còn đang nội chiến, chẳng qua trước mắt, Đường Khanh lại nhìn ra, Nhị hoàng tử này không biết đã dùng biện pháp gì, mà lại có thể vượt lên từ trong đám hoàng tử đông đảo.

Cô cũng không phản kháng, một kẻ trong hoàng tộc mà thôi, cô còn chưa để vào trong mắt, cô chỉ muốn nhìn một chút, xem vị Ma Hoàng kia rốt cuộc muốn làm gì.

Thánh Nữ mất đi thánh khiết chính là đại sự, dù là Nhị hoàng tử cũng không dám lập tức làm gì cô, mặc dù Thánh Nữ đã thừa nhận cô phạm sai lầm.

Cuối cùng, cô bị nhốt vào thiên lao.

Cách một bức tường, ngoài tường mặt trời rực rỡ tươi đẹp, trong lao đầy mùi hư thối mốc meo, đối lập một trời một vực, nhưng Thánh Nữ vẫn đứng ngạo nghễ, cũng không vì bị bỏ tù mà lộ ra nửa điểm chật vật, cô vẫn cao quý như vậy.

Không biết qua bao lâu, ô cửa sổ nhỏ trên tường thiên lao kia cũng đã không còn sót lại ánh mặt trời, vốn thiên lao đã tối tăm, nay lại chìm vào bóng tối vô tận.

“Lâm Lâm của chúng ta, vẫn mỹ lệ như thế.”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Đường Khanh ngay cả đôi mắt cũng không nâng, chỉ nói: “Ma Hoàng đại nhân rốt cuộc muốn làm gì.”

“Lâm Lâm không chịu phản lại Thần Ánh Sáng, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ. Nàng xem, mặc kệ nàng đã từng làm gì cho đám Nhân tộc này, một khi nàng phạm chút sai lầm nhỏ, bọn họ liền có thể xóa sạch công lao của nàng. Nhân tộc như vậy, nàng còn muốn che chở sao?”

“Bảo vệ chứ, vì sao không bảo vệ, ai bảo ta là Nhân tộc đây.”

“Vậy Thần Ánh Sáng của nàng đâu? Nàng gặp nạn, hắn có xuất hiện không nào?”

Đường Khanh yên lặng mắt trợn trắng, Thần Ánh Sáng không xuất hiện mới tốt, cô hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.

“Thần có chuyện của mình, ta chỉ là một trong số những con dân của ngài ấy, bé nhỏ không đáng kể.”

Trong bóng đêm, đôi mắt Ma Hoàng âm tình bất định, thật lâu sau, hắn nói: “Lâm Lâm, nàng có biết người bên ngoài đang thương lượng cái gì không?”

“À, thương lượng thiêu chết ta.” Trong lời nói của Đường Khanh không có nửa điểm kinh ngạc, rốt cuộc việc này cũng từng có vết xe đổ.

“Nàng không kinh ngạc?”

“Ta phạm sai lầm, bị xử trí, cũng là phải.”

Ma Hoàng dù thế nào cũng không nghĩ tới cô lại gàn bướng hồ đồ như vậy, đến cuối cùng, ngay cả hắn trước nay trầm ổn cũng có chút tức giận, “Nàng ngay cả nửa điểm cũng không hối hận?”

“Ta làm những chuyện như vậy, vô luận đúng hay sai, nếu đã phạm phải, liền không tồn tại thứ gọi là hối hận này.” Đường Khanh không vui không buồn nhìn hắn, nhưng dáng vẻ thong dong bình tĩnh này của cô lại khiến Ma Hoàng bạo phát.

“Nàng sẽ hối hận!”

Bỏ xuống những lời này, Ma Hoàng biến mất khỏi thiên lao.

Hắn vừa đi, giọng nói của hệ thống liền vang lên, “Khanh Khanh, ngươi thật sự chuẩn bị ngày mai chịu hoả hình?”

Đường Khanh chậm rãi chờ đợi, sau khi bảo đảm xung quanh không có ai, cô mới lười nhác nói: “Ngươi thật sự tưởng ta khờ chắc? Loại chuyện ma quỷ lừa Ma Hoàng này mà ngươi cũng tin.”

Hệ thống:……

Kịch bản của ký chủ, hắn cũng ngày càng xem không hiểu rồi.

“Nếu Ma Hoàng đã chụp cho ta cái mũ lớn như vậy, e sẽ không dễ dàng để ta chết, cho nên nha, chuyện ngày mai ngươi không cần quan tâm.”

Chuyện Thánh Nữ mất đi trong sạch nháy mắt truyền khắp toàn bộ Hoàng thành, đến ngày hôm sau khi mặt trời vừa mọc, cô liền bị mang ra khỏi thiên lao, số người xuất hiện bên ngoài quả thực nhiều không đếm xuể.

Dân chúng toàn bộ đứng ở hai bên đường, có người phẫn nộ, có người thất vọng, đương nhiên cũng có người tin tưởng Thánh Nữ đại nhân bị oan uổng, rốt cuộc Thánh Nữ đại nhân cao quý không nhiễm bụi trần như vậy, sao có thể phạm phải sai lầm đây.

Tuy nhiên, bất luận bọn họ nghĩ thế nào, Đường Khanh rốt cuộc vẫn bị trói trên trụ gỗ. Dưới chân cô, là vô số cây đuốc.

Người hành hình vẫn là Nhị hoàng tử, hắn đứng trên đài, từ trên cao nhìn xuống người bị trói phía dưới, chỉ là hắn ta vốn hẳn nên kiêu ngạo, giờ phút này trong ánh mắt lại mang theo chút hoảng hốt.

Hắn ta biết được những việc này của Thánh Nữ, đều là do vị đại nhân kia nói với hắn, nhưng mục đích cuối cùng của vị đại nhân kia cũng không phải là muốn thiêu chết Thánh Nữ, nếu không lúc trước cũng sẽ không cảnh cáo hắn, không cho phép khiến cô chịu khổ trong thiên lao.

Nhị hoàng tử cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, vốn hắn ta còn muốn tìm vị đại nhân kia, đáng tiếc, bất luận hắn tìm thế nào, đều không thấy được nửa điểm bóng dáng người đó.

Mắt thấy thời điểm hành hình sắp tới, Nhị hoàng tử lo âu không thôi.

Thị lực của Đường Khanh cực tốt, dĩ nhiên nhìn thấy Nhị hoàng tử đang hoảng loạn, khóe môi cô khẽ nhếch, giọng nói tuyệt đẹp êm tai, “Nhị hoàng tử làm sao vậy? Lập tức có thể đăng cơ làm hoàng đế, lại nắm giữ toàn bộ Quang Minh Giáo, sao còn hoảng loạn như thế đây. Ồ, để ta ngẫm lại nhé, vị hợp tác với ngài kia, mất tích rồi nhỉ.”

Đột nhiên bị nói ra tâm sự trong lòng, Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, “Ngươi câm miệng!”

“Muốn ta câm miệng rất đơn giản, Nhị hoàng tử trực tiếp hạ lệnh hành hình là được.”

“Ngươi đừng ép ta!”

Đường Khanh nghe được lời này, bật cười một tiếng, “Nhị hoàng tử đúng là đáng yêu thật, sao lại biến thành ta ép ngươi, rõ ràng ta mới là người sắp phải chịu hình mà.”

Bởi đây là hành hình công khai, nên cuộc đối thoại của hai người dân chúng đều nghe được, những người lúc trước còn căm phẫn Thánh Nữ, hiện giờ lại bắt đầu mê mang, nhìn dáng vẻ này của Thánh Nữ đại nhân, sao lại có cảm giác Nhị hoàng tử mới là người chột dạ nhỉ?

Dân chúng không ngốc, rất nhanh liền có người phản đối hành hình.

Mắt thấy tình hình sắp mất khống chế, Nhị hoàng tử phải ra lệnh.

“Mau, hành hình!”

Vị đại nhân kia không liên hệ được, hắn ta cũng không phải đối thủ của Thánh Nữ, nếu để nàng ta chạy thoát, thì mình còn chưa ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã xong rồi.

Nhị hoàng tử hoảng loạn ra lệnh, cũng không có ai chấp hành. Nhóm kỵ sĩ không ngu, việc Thánh Nữ làm những năm gần đây bọn họ đều xem ở trong mắt, so với nói cô làm phản, còn không bằng nói hết thảy chuyện này đều do Nhị hoàng tử âm mưu.

Đường Khanh nhìn người giơ cao cây đuốc lại chậm chạp không chịu động thủ kia, hơi nhướng mày, “Hóa ra là ngươi à, trưởng kỵ sĩ đại nhân.”

Kỵ sĩ trưởng bị điểm danh, sau một lát thất thần ngắn ngủi, lập tức tiến lên cung kính nói: “Thánh Nữ đại nhân tôn kính, tôi mở trói cho ngài.”

“Không, châm lửa đi.”

Kỵ sĩ trưởng hơi ngạc nhiên, lại thấy cô nói tiếp: “Từng hân hạnh cùng trưởng kỵ sĩ đại nhân đến biên cảnh, chúng ta cũng coi như quen biết, trưởng kỵ sĩ đại nhân coi như giúp ta một việc.” Nói xong, cô lại nhẹ giọng mở miệng, dùng âm lương chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy mà nói: “Ta chỉ muốn nhìn một chút, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện rách nát gì. Yên tâm, ta sẽ không chết.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt chắc chắn của cô, kỵ sĩ trưởng châm cây đuốc.

Dưới lửa lớn hừng hực thiêu đốt, Đường Khanh dĩ nhiên không dễ chịu, khói đặc mù mịt, nhiệt độ nóng bỏng kia đều bức cô nước mắt chảy ròng, chẳng qua dù vậy, cô vẫn không có nửa câu xin tha.

Mắt thấy ngọn lửa sắp đốt đến dưới chân cô, tim kỵ sĩ trưởng tức khắc nhảy lên tới họng.

Đường Khanh chịu đựng cảm giác không thoải mái, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng, môi đỏ của cô hé mở, như đang tự hỏi, lại như đang lẩm bẩm điều gì, “Thần, ngài thật sự muốn vứt bỏ ta sao?” Nói xong, một hàng lệ trong suốt liền chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt sớm đã bị khói đặc hun đỏ.

Chỉ một câu nói, mang theo vô tận bi thương, như mất đi tất cả hy vọng sinh tồn, chỉ còn tro bụi xám xịt.

Miễn cưỡng lộ một tia ý cười, cô rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Một khi đã vậy. Thần, tạm biệt.” Nói xong, cô nhắm mắt lại, như đang chờ đợi tử vong kéo đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.