Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 112: Cứu mạng, biến thành mèo! 18




Edit: Xanh Lá

Lần đầu tiên, lời Đường Khanh nói khiến Mặc Diệc trầm mặc. Hắn chỉ là nhân loại bình thường, nhưng cô lại khác. Cô có thể hóa hình, cô có linh khí, thậm chí cô còn có thể trong thoáng chốc khiến người sắp chết sống lại, tuy có tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với thân thể cô, nhưng…… chung quy cô vẫn có năng lực này. Mà hắn, ngoại trừ sự xuất sắc trong miệng người thường, lại không còn gì khác, nhưng mấy thứ này ở trong mắt cô, chỉ e cũng chẳng là gì cả.

“Mặc Diệc, tôi rất cảm tạ anh đã cứu tôi, nhưng……”

Đường Khanh thử nói hiện thực tàn khốc ra cho hắn, nhưng Mặc Diệc lại đột nhiên ngậm lấy đôi môi cô, tiếp theo là nụ hôn cuồng dã.

Nụ hôn cực nóng, như có thể mê hoặc nhân tâm, hương vị ngọt ngào mê người kia, khiến người ta không ngừng khát cầu nhiều hơn…… nhiều hơn nữa……

Đường Khanh sau khi thất thần trong chốc lát, liền dùng sức đẩy hắn ra. Lúc này cô dùng linh khí, nên Mặc Diệc căn bản không phải đối thủ của cô. Đẩy ra xong, cô hít sâu một hơi, như lấy hết dũng khí, “Anh xem, tôi đã nói chủng tộc của chúng ta bất đồng, một khi tôi muốn đẩy anh ra, anh căn bản không có bất cứ khả năng vãn hồi nào cả.” Nói xong, cô đột nhiên cười một tiếng, đây là tiếng cười không có chút cảm giác vui sướng nào cả, ngược lại mang theo một tia lạnh lẽo, Mặc Diệc nghe đến lạnh thấu tâm.

Mặc Diệc bị đẩy ra một cách chật vật, kiểu tóc trước nay sạch sẽ chỉnh tề có chút rối, hắn hơi cúi đầu, lần đầu tiên không nhìn thẳng vào hai mắt cô.

Hắn như vậy, Đường Khanh chưa bao giờ thấy. Nói thật, nhìn dáng vẻ này của hắn, nội tâm cô như bị đánh một đòn thật mạnh. Chẳng qua những trải nghiệm ở mấy đời trước nói cho cô, không thể mềm lòng, không thể giẫm lên vết xe đổ, cô cần phải …… dao sắc chặt đay rối.

“Tôi phải đi, cảm ơn anh chiếu cố lâu như vậy.” Nói xong, cô đi về phía cửa sổ. Trong nháy mắt cô đẩy cửa sổ ra, cô đột nhiên dừng một chút, lại nói: “Để báo đáp anh chiếu cố tôi lâu như vậy, nếu anh xảy ra chuyện gì, có thể thông qua cái này liên hệ với tôi.” Nói xong, cô nhổ xuống một sợi tóc trên đầu, rót linh khí vào trong, rất nhanh sợi tóc đen nhánh biến thành lông mèo trắng như lúc cô trong hình mèo, “Chỉ cần đốt sợi lông mèo này, tôi sẽ lập tức tìm được anh, chẳng qua cơ hội chỉ có một lần, tôi hy vọng anh sẽ không lãng phí.”

Mặc Diệc không hề chớp mắt nhìn cô lại biến thành dáng vẻ mèo trắng nhỏ, sau đó…… biến mất trước mặt mình.

Gió thổi vào từ cửa sổ, thổi sợi lông mèo trắng kia tới trước mặt hắn. Hắn rũ mắt nhìn lông mèo bên chân, chậm rãi ngồi xuống, như dùng hết toàn lực, mới thật cẩn thận nhặt nó lên.

……

Bên kia, Đường Khanh rời khỏi Mặc gia căn bản không có chỗ để đi, chỉ có thể tìm tạm một góc công viên co người nằm, thoạt nhìn cực kỳ thê lương. Cô hít hít cái mũi nhỏ phấn nộn, nói với hệ thống: “Ngươi nói xem, ta đã tuyệt tình đến như vậy, rốt cuộc có thể thành hay không.”

Hệ thống vẫn luôn biết ký chủ nhà mình rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm, lại không nghĩ có thể ngu ngốc đến mức này. Với hiểu biết của hắn về nam chính hắc hóa những năm gần đây, nếu cô nói loại lời này mà hữu dụng, hắn đã sớm bảo cô làm vậy rồi.

Cho nên, không hề trì hoãn, hắn nói: “Giá trị hắc hóa của nam chính tăng lên.”

“20%……”

“30%……”

“40%……”

“50%……”

“Được rồi, ngươi đừng đọc nữa.” Đường Khanh nghe đến to cả đầu. Cô cũng không phải không có cảm giác với Mặc Diệc, nhưng cô sợ mình sẽ vĩnh viễn ở lại thời không này, vĩnh viễn không thể quay về nữa, tuy ở thế giới kia cha mẹ đều không còn, nhưng cô vẫn có người cần quan tâm. Bà nội cô, bà nội đã nuôi cô từ nhỏ tới lớn, hiện giờ e vẫn còn đang chờ đợi cô trở về. Cho nên cô không thể, cũng không dám mở rộng lòng mình.

Bởi vậy, cô chỉ có thể thực xin lỗi nam chính đáng thương kia.

Hệ thống thở dài, “Yên tâm, không tiếp tục hắc hóa nữa. Chẳng qua, tiếp theo ngươi định làm sao bây giờ.”

“Không biết.” Đường Khanh rầu rĩ mở miệng, cảm giác tiền đồ tối đen.

Cứ như vậy lưu lạc một ngày một đêm, vốn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục suy sút, ai ngờ cô lại như hạ quyết tâm, âm thầm nắm tay nói: “Ta muốn đi phá huỷ ổ ma túy kia!”

Hệ thống lại không hề lo lắng, rốt cuộc với tu vi của cô hiện giờ, tuy không thể so sánh với kiếp trước, nhưng đối phó với mấy gia hỏa dùng vũ khí nóng kia vẫn cực kỳ đơn giản, vì thế hắn thông báo vị trí của ổ ma túy kia.

“Ngoại thành phía Đông, có một nhà xưởng bỏ hoang, chẳng qua……”

“Được.”

Đường Khanh lười đi bộ qua đó, cũng may với linh khí hiện tại của cô, di chuyển tức thời gì đó vẫn rất đơn giản, vì thế chưa đến chớp mắt, cô đã xuất hiện ở nhà xưởng bỏ hoang này. Khác với sự yên tĩnh trong tưởng tượng, bên này thế mà lại đang có một trận bắn nhau!

Nhìn tia lửa bắn ra bốn phía trước mắt, cô trực tiếp chửi thề, bởi vì chỗ cô xuất hiện đúng lúc có một viên đạn bay đến.

“whatthef*ck!”

Tuy nói hiện tại cô có linh khí, nhưng viên đạn cũng sẽ tạo thành thương tổn đối với cô. Cô thật sự không muốn bị thương vô cớ.

Hệ thống dừng một chút, mới nói: “Vừa rồi ta còn chưa nói xong đâu.”

Đường Khanh:……

Thôi được rồi, là cô lỗ mãng.

Bắn nhau rất kịch liệt, Đường Khanh chỉ có thể trước hết trốn trong một góc xem tình hình. Nhưng vừa thấy, tim cô đã như nhảy lên họng.

“Hệ thống, ta không nhìn lầm đúng không.”

“Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, cái kẻ không muốn sống kia quả thật là nam chính.”

“Hắn làm cái lông á!” Đường Khanh cực kỳ tức giận, bởi vị trí của Mặc Diệc không có gì chắn lại, cứ như vậy trực diện đối đầu, nếu lúc này có người tìm đúng vị trí xạ kích, hắn nhất định sẽ trúng đạn.

Vừa mới nói xong với hệ thống, cô liền thấy được có người tránh trong góc, lại còn không chỉ một người, nhìn tư thế kia, mục tiêu nhất định là nam chính.

Tức thì tức, cô lại không thể ngồi im mặc kệ, vì thế liền dịch chuyển tức thời, trực tiếp xuất hiện bên đó.

Tuy nói đối phương buôn lậu ma túy là tội không thể tha, chẳng qua cô không thích giết người, lại nói trên thế giới này còn có cảnh sát, chỉ với số lượng ma túy của bọn người này, một khi bị bắt đều sẽ chịu tử hình, nếu đã vậy, cô cũng không muốn làm điều thừa thãi.

Tay xạ kích còn chưa thấy rõ đối phương là ai, đã bị một đòn đánh ngất, không còn biết gì.

Cứ như vậy, cô giải quyết từng tên một, chẳng qua trong quá trình này, cô trước sau vẫn không hề để lộ bản thân, chỉ tránh trong chỗ tối hỗ trợ. Không biết qua bao lâu, tiếng súng trong kho hàng dần dần yếu bớt, mà ngay khi cô chuẩn bị rời đi, lại nghe được tiếng điện thoại của Mặc Diệc vang lên, mà nội dung cuộc gọi lại khiến cô không khỏi dừng bước.

“Vâng, mẹ.”

“Tiệc đính hôn, đúng hạn cử hành.”

“Vâng, nơi này đã giải quyết tương đối, con lập tức trở về.”

“Được, cứ vậy đi.”

Đường Khanh co người trong góc, không biết sao lại cảm thấy một cảm xúc không tên trong lòng, chẳng qua rất nhanh, cô lại lần nữa tỉnh lại, “Hệ thống, nam chính muốn đính hôn?”

Hệ thống cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua hắn vẫn đúng sự thật mà nói: “Tuy đính hôn với nữ chính sớm hơn một năm so với hướng đi của thế giới, chẳng qua nếu hắn đã nói vậy, chắc hẳn là thật rồi.”

Đường Khanh nhỏ giọng ‘Ồ’ một tiếng, sau đó liền không chút lưu luyến rời khỏi kho hàng.

Mà trong nháy mắt cô rời đi kia, ánh mắt Mặc Diệc đột nhiên quét về phía này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.