Edit: Xanh Lá
Từ sau chuyện lần trước, Mặc Diệc đi đâu cũng đều mang theo Đường Khanh, mặc kệ là ăn cơm, ngủ hay mở họp, thậm chí có rất nhiều lần ngay cả vào WC cũng muốn mang theo cô. Đương nhiên, Đường Khanh hoàn toàn không có cái thú vui ác liệt đi rình xem WC nam, cô đâu phải biến thái!
Nhưng người nào đó lại đùa cô thành nghiện, ví dụ lần này, hắn cố ý ôm cô đi tới cửa WC nam. Nếu không có hệ thống nhắc nhở, cô liền mơ mơ màng màng bị mang vào đó!
“Meo ô!” Đường Khanh dựng lông nhảy xuống từ trên người hắn, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía đối phương.
Mèo nhỏ trong ngực không còn, Mặc Diệc cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Sao lại đột nhiên chạy xa như vậy?” Nói đoạn, liền tiến đến khom lưng chuẩn bị ôm cô lên.
Đường Khanh sao lại chịu làm theo ý hắn, trực tiếp lại lui về sau mấy bước, mà nội tâm thì điên cuồng oán giận với hệ thống, “Mẹ nó, nam chính này là biến thái!”
Hệ thống buông tay, “Không phải nam chính nào cũng đều biến thái sao? Ta tưởng ngươi đã quen rồi chứ.”
Đường Khanh bị lời nói sắc bén của hệ thống làm cho nghẹn một trận, đơn giản không mở miệng nữa, ngược lại dời ánh mắt về phía nam chính.
Nam chính chẳng qua là trêu cô thôi, chứ sao thật sự mang cô vào WC nam được, hơn nữa mặc dù là WC nam, nhưng WC ở tầng cao nhất của tập đoàn Mặc thị, ngoại trừ hắn cũng không ai khác dám dùng.
Đường Khanh không ngốc, rất nhanh liền hiểu được gia hỏa này chính là đang trêu mình, tức khắc giận không nhẹ, lại lần nữa dùng cái đuôi để đối diện với hắn.
Mặc Diệc cũng không còn cách nào, từ sau ngày đó, tiểu gia hỏa dường như liền thông suốt, không còn bộc lộ bản tính của mình nữa, ngược lại ngụy trang thành một con mèo thực sự. Nếu cô như vậy ở trước mặt người ngoài, vậy thì thật ra lại giống tâm ý hắn, nhưng khi chỉ có hai người một chỗ cô vẫn như vậy, điều này khiến hắn thật đau đầu. Đã từng thấy cô linh động như vậy, sao còn muốn gặp lớp vỏ ngụy trang này của cô, cho nên gần đây hắn tìm được một biện pháp, mỗi khi hắn ôm cô đi WC nam, tiểu gia hỏa sẽ liền tháo bỏ ngụy trang, hoặc cũng có thể nói là tức đến xé cả ngụy trang xuống.
“Đường Đường, lại đây.”
Đường Khanh sao lại chịu qua đó, không chỉ không chịu, còn lui về sau. Đương nhiên, hành động nhỏ này của cô ở trong mắt Mặc Diệc lại không đáng kể chút nào, chỉ trong chớp mắt, cô lại về trong ngực người nào đó.
“Meo meo meo!” Trẫm không muốn vào WC nam, ngươi cái đồ biến thái chết tiệt!
Không cần xem cũng có thể nghe ra sự không vui từ giọng cô, chẳng qua Mặc Diệc lại cong môi, tâm tình rất tốt nói: “Đường Đường của ta, mi đang nghĩ cái gì vậy, ta chỉ vào rửa cái tay, mi khẩn trương cái gì?”
Nghe vậy, thân thể Đường Khanh cứng đờ, tiếp theo liền thật sự thấy hắn chỉ rửa tay bên ngoài WC, sau đó…… liền ôm cô rời khỏi đó.
“Hệ thống, ngươi nói hắn có phải đang trêu đùa ta không?” Đường Khanh đen mặt, nhìn người nào đó cười đến thoải mái, không nhịn được dò hỏi hệ thống.
Hệ thống rất mệt tâm, hắn có một loại cảm giác cả hai người này đều đang trêu đùa mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không có chí khí mà nói: “Quỷ biết tình huống của biến thái chết tiệt nhà ngươi như thế nào, ta cũng đâu biết thuật đọc tâm.”
Đường Khanh xù lông, căm giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa, biến thái chết tiệt nhà ai?”
“Nhà ngươi!” Hệ thống lòng đầy căm phẫn mở miệng. Hắn cũng có cảm xúc đấy nhé, mỗi ngày bị các ngươi khoe ân ái, bắt nạt hệ thống độc thân rất đáng xấu hổ đấy có biết không!
“Của nhà ngươi thì có! Ta chính là người làm công bị các ngươi lừa tới làm việc!”
“Nhà ta không có biến thái, nhà ta cùng lắm chỉ hắc hóa thôi!”
Hai người cứ như vậy tranh chấp, lại nghe Mặc Diệc bên kia nhận một cuộc điện thoại, nói phải tham gia tiệc mừng thọ gì đó. Vừa nói đến chuyện đứng đắn, Đường Khanh tức khắc chấn động, kia chính là tiệc mừng thọ của Dạ gia, đến lúc đó Mặc Diệc cũng sẽ gặp nữ chính lần đầu, khoảnh khắc có tính lịch sử cỡ nào nha!
Vì thế, một con mèo một hệ thống đều không tranh chấp nữa, thậm chí còn thống nhất cùng chung chiến tuyến.
Tiệc mừng thọ tổ chức ngay trong chạng vạng cùng ngày, Đường Khanh vốn tưởng đối phương sẽ không đem mình đi cùng, nào biết đối phương không chỉ mang cô theo, còn cố ý sai người mặc cho cô bộ váy bồng nhỏ, tuy nói lấy giá trị nhan sắc của con mèo này, mặc bộ quần áo kia cũng không có gì không ổn, nhưng cô tưởng tượng đến lát nữa nam chính ôm mình bước vào sảnh yến hội, liền cảm thấy cảnh tượng đó quỷ dị cực kỳ.
Nhưng Mặc Diệc lại không cảm thấy quỷ dị chút nào, ngược lại còn nghiêm túc đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng nói: “Thiếu một cái vòng cổ. Đường Đường chính là con gái, con gái sao có thể không có trang sức được.”
Trợ lý đã quen với sự “cuồng mèo” của ông chủ, cho nên đặc biệt bình tĩnh, thậm chí còn mặt đầy tươi cười hỏi: “Ông chủ, muốn vòng cổ hãng nào, để tôi đi mua.”
“Không cần.” Mặc Diệc cự tuyệt ý tốt của trợ lý, tiếp theo liền mở di động ra, “Trần Sinh, mang chiếc vòng cổ phỉ thúy gắn ngọc lục bảo trong két an toàn của tôi tới đây.”
Trợ lý vốn tưởng mình đã đủ bình tĩnh, nhưng nghe ông chủ gọi cuộc điện thoại này xong, tức khắc cả người đều chấn động.
Nếu anh ta không tính sai, kia chính là một chiếc vòng cổ giá trị liên thành, thậm chí trước kia Mặc phu nhân còn từng nói muốn trao chiếc dây chuyền này cho con dâu tương lai. Lúc này mới qua bao lâu, con dâu thế mà lại biến thành một con mèo? Mặc phu nhân có biết không?
Cứ như vậy, trợ lý hỗn độn trong gió nhìn ông chủ tự đeo vòng cổ lên cho Đường Khanh, thậm chí còn dùng di động tự chụp một bức ảnh rồi mới khởi hành từ công ty.
Dạ gia ở thành phố B cũng coi như nhân vật có danh dự, uy tín, nếu không cũng không với được tới Mặc gia, nhưng khi ông Dạ nhìn con rể tương lai mang theo một con mèo tới tham gia tiệc mừng thọ của mình, ông ta vẫn có chút khó mà tiếp nhận.
“Ba, đây là con mèo con đã nói với ba đó!” Dạ Khuynh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mà khi cô ta thấy rõ chiếc vòng cổ đeo trên cổ mèo, liền trực tiếp mất đi lý trí, ông Dạ còn chưa kịp ngăn trở, cô ta đã trực tiếp tiến lên ngăn người ta lại, “Mặc Diệc, anh thật quá đáng. Anh thế mà lại đem chiếc vòng cổ quan trọng như vậy cho một con…… mèo.” Cô ta rất muốn nói tiểu súc sinh, chẳng qua lời nói đến bên miệng vẫn phải cố ép bản thân sửa về.
Mặc Diệc vẻ mặt lạnh nhạt, trực tiếp làm ngơ cô ta, đi tới trước mặt ông Dạ.
Tốt xấu cũng là nhà giàu số một thành phố B, ông Dạ tuy có chút giao tình với cha Mặc, nhưng ở trước mặt Mặc Diệc, ông cũng không dám coi hắn thành hậu bối. Người này còn lợi hại hơn nhiều so với cha Mặc, cũng tàn nhẫn độc ác hơn cha Mặc nhiều.
“Mặc Diệc tới à.” Ông Dạ tươi cười hòa ái, không hề tức giận vì con gái bị làm ngơ.
“Vâng.” Mặc Diệc lãnh đạm gật đầu, lại cho người đưa quà tới, “Sinh nhật của bác Dạ, một chút vật nhỏ.”
Ở trong công ty Mặc Diệc đi ra đi vào đều có đám trợ lý và thư ký đi theo bên cạnh, chẳng qua bên ngoài lại đều do đám người Trần Sinh lo liệu cả, Trần Sinh tuy trẻ tuổi, nhưng ở thành phố B lại không ai dám qua mặt anh ta, đây chính là phụ tá đắc lực bên cạnh Mặc Diệc.
Ông Dạ thấy Trần Sinh đưa quà đến, cũng không có nửa điểm không vui, ngược lại đầy mặt tươi cười tự mình tiếp nhận. Vừa định mở miệng, ông ta lại nghe được bên cạnh xảy ra chút tranh chấp.
Nếu nói tranh chấp thì kỳ thật cũng không tính, vì dù sao đó cũng là đơn phương sỉ nhục.
Đường Khanh ngoan ngoãn nằm trong tay Mặc Diệc, nghe được động tĩnh cũng nghiêng cái đầu nhỏ qua. Vừa nhìn thấy, mới phát hiện hóa ra Dạ Khuynh Tuyết lại đang tác oai tác quái, mà đối tượng bị cô ta sỉ nhục dĩ nhiên là nữ chính, Dạ Khuynh Nhan.
Dạ Khuynh Nhan có diện mạo thanh thuần ngọt ngào, dưới tình huống bị đơn phương sỉ nhục như vậy, có vẻ hết sức đáng thương.
“Dạ Khuynh Nhan, mày có mắt hay không thế, một ly rượu vang đỏ lớn như vậy hắt hết lên người tao, mày bị thiểu năng trí tuệ hả?”
“Rất xin lỗi.”