Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 5




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Đường Kỉ Trạch bị Ngô Khải đá vào bể bơi, anh giang tay giang chân tạo thành hình chữ ‘đại’ chậm rãi chìm xuống. Nhưng nhân viên cứu hộ lúc nãy đã bị Ngô Khải rống chạy biến mất dạng……

Ngô Khải nghiến răng nghiến lợi nhìn cái tên khốn nạn đang chìm xuống hồ, gã phun nước bọt rồi nhảy phốc vào bể bơi xanh đến chói mắt.

Đáng tiếc là, Đường Kỉ Trạch đã bị vây trong trạng thái ‘mi đánh má trái ta sẽ cho mi đánh luôn má phải, mi đá lên mặt ta sẽ chổng mông lên cho mi, mi tới cứu ta sẽ lập tức cường bạo mi’, vừa bị Ngô Khải nắm lấy cổ tay kéo đi chưa được hai mét anh đã thuận tay ôm lấy gáy gã cúi đầu hôn lên, hơn nữa còn dùng cách tấn công vô lại ‘đánh chết cũng không buông tay, mi không phối hợp ta cũng phải cường hôn dìm mi chết đuối chung với ta’…..

Ngô Khải ngây ngốc trong bể bơi…… Cánh môi cắn gã ướt sũng, không cần nói cũng biết tên kia đã ‘ngâm nước’ trong bể bơi được một thời gian— Nhưng, cánh môi lạnh băng run rẩy nóng lòng hôn tới, kiểu nào cũng có cảm giác đập nồi dìm thuyền ăn thua đủ không chút cam chịu…… Không biết tại sao, gã lại nhớ tới tiếng nức nở trong cổ họng và âm thanh nghẹn ngào kia……

Chỉ trong hai giây mềm lòng ngắn ngủi của Ngô Khải, Đường ngựa đực đã tách được môi đưa lưỡi mình tiến vào.

Ngô Khải giận dữ nắm tóc Đường Kỉ Trạch kéo anh ta ra xa, sau đó túm gáy tên kia bơi tới thành hồ không xa đập vào đó thật mạnh!

Một âm thanh trầm đục vang lên, trong nước, tiếng vang lại càng trầm thấp hơn bao giờ hết……

Đường Kỉ Trạch bị đập bất tỉnh, cánh tay ôm ngang hông Ngô Khải vẫn không rời nửa tấc, kết quả lại bị Ngô Khải kẹp cổ nắm quần bơi lôi lên bờ.

Mặt Ngô Khải xanh mét chống thành bể xoay người leo lên, động tác đầu tiên chính là giơ chân nhắm thẳng vào người dưới Đường Kỉ Trạch đạp xuống…… Nhưng đạp nặng thì sợ tên nhóc này biến thành người không thể ‘giao hợp’, đạp nhẹ thì chẳng những phí công mà còn không hả giận, gã đành phải phun nước bọt lên Đường thiếu gia phong lưu phóng khoáng, khinh bỉ: “Đường Kỉ Trạch, con mẹ nó mày hết thuốc chữa rồi!!!”

Dứt lời lập tức xoay người bước đi, mặc kệ cái tên phía sau tiếp tục yếu ớt ngất xỉu.

—Con mẹ nó! Lời của cha ông dạy quá đúng! Kết bạn cẩu thả, sai lầm cả đời!!!

~~~~~~ Lại phân cách tuyến ~~~~~~

Trong khi Đường Kỉ Trạch đang nhắm mắt hôn hít mặc kệ sinh vật bên cạnh mình là gì thì Diệp Gia Hành đang đứng trước cửa sổ phòng khách sạn hút thuốc……

Hắn luôn nghiêm túc chấp hành nguyên tắc cuộc sống khỏe mạnh mới là vương đạo: Ăn cơm phải quan tâm đến dinh dưỡng, uống rượu là phải thưởng thức chứ không phải uống say, chọn quần áo phải tùy theo từng hoàn cảnh….. Hút thuốc phải chỉ được hút một nửa…….

Nhưng, cảnh tượng trước mắt hắn bây giờ, tay phải là điếu thuốc sắp đốt đến tay, gạt tàn thuốc bừa bãi lộn xộn, đầu thuốc chất đầy đáy.

Hắn biết mình đang làm gì: Chỉ là vứt bỏ một bộ phận trên người mình…… Mà thôi.

Tuy sẽ đau như bị cắt đi một phần cơ thể, nhưng đau đớn rồi cũng trôi qua, còn hơn về sau ngày nào cũng phải chịu đựng sự tra tấn như bị dao đâm vào tim……

Chỉ là, bây giờ thật sự rất đau……

Diệp Gia Hành không phải người máu lạnh, ngược lại hắn rất xem nặng chuyện tình cảm…… Nhưng, cũng vì phần ‘nặng’ đó mà hắn không dám buông thả bản thân trong chuyện tình cảm…… Hắn không buông nổi.

Nếu nhất định phải mất đi, thì cứ mất hết đi sẽ tốt hơn, ít nhất trong lòng vẫn còn lại những kí ức đáng quý. Dù sao, một lần tha thứ sẽ đổi lấy một lần tái phạm, phá hủy hết những ấn tượng tốt đẹp trong lòng nhau, còn sót lại cuối cùng chỉ là những lời chửi rủa thậm tệ.

Đạo lý này hắn hiểu, tuy mới đầu sẽ rất khó khăn, nhưng hắn cũng biết chỉ cần bây giờ mình cố gắng thì mọi chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tám ngày, khoảng thời gian không dài không ngắn nhưng cũng đủ tạo ra một khoảng cách ngăn hắn quay đầu nhìn lại đoạn tình cảm này.

Nhưng……. Cú điện thoại của Ngô Khải vừa nãy, rốt cuộc vẫn mở tung chiếc van kiềm chế trong lòng hắn…… Đường Kỉ Trạch tốt, Đường Kỉ Trạch săn sóc, Đường Kỉ Trạch lãng mạn, Đường Kỉ Trạch biết điều hiểu chuyện……

Khép cửa sổ lại, môi Diệp Gia Hành cong lên một nụ cười yếu ớt.

—Diệp Gia Hành, không sao cả. Những thứ tốt đẹp và ấm áp đó đã từng tồn tại, nhưng nó đã dần trôi đi rồi……

Trên thế giới luôn có một loại người như thế, bạn nhìn thấy hắn vô tình với người khác, nhưng bạn mãi mãi không thể nhìn thấy hắn nghiêm khắc và tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Nếu, ‘chia tay’ là một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng hai người thì trong nhát dao đó chắc chắn Diệp Gia Hành là người đau đớn hơn Đường Kỉ Trạch.

====== Phân cách tuyến chuyển cảnh ======

Khu Kim Bối là trung tâm thương mại lấp lánh phồn hoa nhất thành phố Z, thứ nơi này tôn thờ chính là cảm giác hào nhoáng xa hoa mỗi lần vung tiền như rác.

Diệp Gia Hành ngủ lại trong một khách sạn giữa khu thương mại đốt tiền này, hơn nữa vào ban đêm, bốn phương tám hướng đông tây nam bắc đâu đâu cũng bị cảnh ‘mặc sức chơi đùa’ và ‘một đêm tận hứng’ đập vào mắt.

Để giải tỏa tâm trạng và dời đi lực chú ý, Diệp Gia Hành chọn một hướng đi bừa ra ngoài…… Đừng nhắc tới lái xe, đến trợ lý hắn cũng không dẫn theo.

Dù sao vẫn là mùa hè, đến một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng mang theo sự khô nóng.

Diệp Gia Hành tháo lỏng cà vạt, quyết định tìm một quán bar giết thời gian…… Ít nhất cũng phải chờ đến khi tâm trạng thoải mái được một chút lại quay về khách sạn.

Khu Kim Bối nằm ở phía đông, còn phạm vi sinh hoạt của hắn lại nằm ở phía tây thành phố Z, mặc dù không thể nói là quá xa lạ nhưng chắc chắn không thể nắm rõ như lòng bàn tay. Dựa theo trí nhớ không rõ ràng lắm, Diệp Gia Hành mò đến một quán bar cách một con phố về phía bắc.

Hầu hết đàn ông dù ít dù nhiều đều có thói quen đi bar, nhóm gay lại càng như thế và Diệp Gia Hành cũng không ngoại lệ. Chỉ là hắn không ầm ĩ như cái tên yêu nghiệt nhà mình và bạn trai cũ, với hắn mà nói, so với việc thu hút ánh mắt người khác, chẳng bằng quan tâm đến việc thư giãn và hưởng thụ của bản thân.

Trực giác và may mắn của con người là một sự tồn tại kỳ diệu nhưng cũng rất thực tế…… Ví dụ như, Diệp Gia Hành đứng giữa các quán bar muôn màu muôn vẻ, thành công chọn đúng một trong số các bar gay ít ỏi.

Quán bar trước mặt có một cái tên làm người ta không thể bỏ qua: “Sắc tối”. Chữ ‘sắc’ trong đó được viết rất ảo diệu. Hơn nữa sau khi bước vào hắn mới phát hiện phía dưới tên lớn trên bảng hiệu còn có dòng chữ kiểu bằng tiếng Anh: “You are wanted”

Không cần biết khách hàng hiểu đó là ‘được cần’, hay là ‘bị truy nã’, chỉ cần nó có thể gợi sự hứng thú của khách là được.

Sau khi vào quán Diệp Gia Hành mới phát hiện không khí bên trong không hề làm nhục lời dụ dỗ đầy ẩn ý bên ngoài.

Hôm nay quán mời đến một ban nhạc, cậu ca sĩ chính có vòng eo mềm mại và giọng hát gợi cảm, bài hát tiếng Nhật bị cậu ta hát thành một bài cực kì gợi cảm….. Đặc biệt là sau khi tay trống đánh lên những nhịp trống dày đặc giữa đoạn chuyển lời bài hát, nam ca sĩ chính ôm ghi ta xoay người bước xuống giữa sàn nhảy, nháy mắt với tất cả đàn ông để ý đến cậu ta, nhảy nhót gần họ.

Diệp Gia Hành giương mắt lên nhìn một lát, bên môi không tự giác tràn ra chút ý cười…… Hắn nghĩ tới Diệp Gia Lâm. Không biết tài phá hoại của tên nhóc đáng ghét kia lại tăng thêm bao nhiêu rồi, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là bộ dạng phong tình bụi bặm của nó, chắc chắn không thua gì cậu ca sĩ kiêm tay ghi ta của ban nhạc này.

Rõ ràng quán bar này chính là một trong những nơi xa hoa nhất…… Không bàn đến sàn nhảy trong suốt được đặt ngay giữa quán, đảo mắt nhìn quanh, ngõ ngách nào cũng được trang trí theo chủ đề u ám một cách xuất sắc, đến cả quầy bar cũng là một cái bàn tròn bằng kính được khắc hoa tinh xảo.

Mà trên người Diệp Gia Hành bây giờ là tây trang, đổi sang nơi khác là có thể trực tiếp đi kí hợp đồng…… Sau khi bước một chân vào đây, chẳng cần phải so sánh với những người xung quanh, ít nhiều cũng có chút không liên quan.

Dựa cảm trực giác và kinh nghiệm, thoáng cái Diệp Gia Hành đã tìm thấy nhà vệ sinh, thứ đầu tiên đập vào mắt sau khi đẩy cửa ra chính là một mặt kính âm tường rất lớn, có thể sánh ngang với dãy bồn rửa mặt màu đen…… Ý đồ là gì, thật ra rất dễ đoán.

Cũng may bây giờ ngoài cửa không có để bảng “đang sử dụng” hay “đang dọn dẹp gì đó”, Diệp Gia Hành vừa thuần thục tháo mở cà vạt vừa kịch kịch cạch cạch gỡ mấy nút áo sơ mi, cởi đến khi hắn có thể nhìn ấy đường cong dưới bụng mới mở vòi nước, rửa hết một lượng lớn keo xịt tóc trên đầu, vuốt hết lên để lại vài sợi tóc rơi xuống vầng trán trơn bóng……

Diệp Gia Hành đẩy cửa ra một lần nữa, dù không mặc loại quần áo thời trang bụi bặm đang thịnh hành hiện nay, nhưng đứng giữa cái nơi ‘yêu ma quỷ quái’ đầy yêu nghiệt này vẫn không tạo cảm giác khác người.

Khi người đàn ông kia vừa bước vào Wanted Tần Thứ đã chú ý tới hắn— Đối với “Sắc Tối’, khách quen ở đây thích gọi nó là “Wanted” hơn, không chỉ dễ nghe, hơn nữa ẩn ý trong đó lại càng nổi bật— Không phải Tần đại lão bản không chuyện gì để làm nên mới nhìn chằm chằm cửa quán ngắm đám người ra ra vào vào, mà là bộ tây trang trên người Diệp Gia Hành thật sự rất thu hút sự chú ý.

Rất thú vị, Tần Thứ nghĩ, mặc kiểu đó chạy đến quán bar……

Không chờ anh đổi một dáng ngồi khác để tiếp tục quan sát, cái người vừa mới bước vào đã biến mất ở cửa nhà vệ sinh.

Tần Thứ híp mắt: Té ra vị này chạy đến đi nhờ nhà vệ sinh à?

Nhưng, không thể phủ nhận, đúng là anh có hơi tiếc nuối: Còn tưởng cậu ta là ‘người đồng đạo’, anh còn đang suy nghĩ xem có nên tiến thêm một bước bàn đến chuyện……. “hợp tác” không.

Nhưng, sự tiếc nuối của Tần tổng lập tức bị quét sạch khi Diệp Gia Hành xuất hiện ở góc quán bar một lần nữa, anh ngửa người dựa lưng vào chiếc sô pha mềm mại dễ chịu, thưởng thức người đàn ông vừa biến hóa cực tốt trong khoảng thời gian cực ngắn.

Xem ra cậu ta cũng là một tay lão luyện…… Rất thú vị.

Diệp Gia Hành ngồi ngoài cùng bên phải quầy bar, lễ phép hỏi thợ pha chế một câu mới đốt điếu thuốc trong tay lên.

Một nhân viên pha chế có đôi mắt xanh màu biển và xương quai xanh xinh đẹp đến gần, thuần thục pha một ly cocktail nhạt màu đưa tới: “Đây là lần đầu tiên anh đến à? Vậy để tôi mời anh ly này~”

Diệp Gia Hành cười cười, không từ chối cũng chẳng nhận: “Có thể cho tôi biết, thứ sắp được tôi uống vào bụng, là gì không?”

“Rượu nền là Oloroso.” Người pha chế cười lộ ra những chiếc răng trắng, dưới ánh đèn màu ấm áp, tạo cảm giác ấm áp mờ mờ ảo ảo.

“Sherry* à……” Diệp Gia Hành bưng ly lên, quan sát thật cẩn thận: “Dùng loại rượu uống trước bữa cơm này làm rượu nền, đúng là hiếm thấy nha.”

*Sherry: Loại rượu vang cao độ của Tây Ban Nha, mặc dù gọi là cao độ nhưng độ cồn chỉ khoảng 18 độ, thấp hơn rượu mạnh bình thường rất nhiều.

Oloroso, là một loại rượu Sherry, người ủ rượu ủ chúng như rượu nho, vì có vị ngọt và độ cồn thấp nên nó thường được dùng làm rượu khai vị hoặc để uống trước giờ cơm. Dù có dùng để pha cocktail nó cũng chỉ là loại được thêm vào cho đủ vị.

Thợ pha chế cũng cười: “Chẳng phải nó chính là rượu khai vị sao?” Cậu ta hơi cúi đầu, giữa cổ áo gắn chiếc nơ màu đen lộ ra cần cổ trắng nõn: “Dù sao tôi cũng không thể….. Lấy rượu dùng thử miễn phí ra làm khách quá chén chứ nhỉ?”

Diệp Gia Hành buồn chán uống sạch dung dịch trong ly, đẩy chiếc ly trả lại: “Cho tôi một ly Whisky.”

Chất lỏng màu hổ phách được đổ hết vào ly, cách thợ pha chế cầm chiếc ly và chai rượu rất đẹp mắt, rỗi rảnh lại trò chuyện với Diệp Gia Hành: “Không biết, quý khách đến để mua rượu hay mua vui?”

Cái này có tính là dụ dỗ không….. Đây là chỗ dành cho gay, phần lớn các vị khách đến đây để tìm cảm giác kích thích. Mặt mũi Diệp Gia Hành rất tuấn tú và lịch lãm, giơ tay nhấc chân còn mang theo cảm giác thong dong thoải mái, huống chi còn bộ quần áo được cắt may vừa người thoáng nhìn đã biết được làm từ tay một người nổi tiếng và chiếc đồng hồ màu đen phát sáng rực rỡ…… Mặc dù hắn không phải đối tượng tình một đêm thích hợp, nhưng cũng là một kim chủ ra tay hào phóng.

Diệp Gia Hành hiểu rất rõ, nhưng không từ chối thẳng mà chỉ cong miệng cười cười, cam chịu nhận lấy sự khiêu khích: “Không phải mua rượu chính là mua vui sao?”

Đàn ông ai cũng là nô lệ của tình dục, một phần linh hồn đã bị vị thần tình dục nắm lấy từ khi sinh ra…… Diệp Gia Hành cũng không ngoại lệ.

Trong khi làm “bạn trai của Đường Kỉ Trạch”, hắn giữ mình trong sạch như gương sáng, đáng tiếc cuối cùng chỉ đổi được một màn làm tình sống động với người khác, một sự phản bội đau đớn….. Bây giờ mà hắn còn chơi trò cấm dục nữa chẳng phải hơi buồn cười sao.

Huống chi, hắn cũng có nhu cầu sinh lý.

Đi công tác từ hồi đầu tháng đến giờ, trong vòng một tháng hắn hoàn toàn không làm tình…… Chưa đến lúc không còn cách nào khác, hắn chẳng buồn giải thoát cho chính mình. Mà một tuần trước buổi đàm phán, dưới sự cố gắng và miệt mài không nghỉ, Diệp Gia Hành làm việc điên cuồng như muốn làm bản thân mệt chết.

Chỉ là, thứ mệt mỏi chính là đầu óc, sự lo lắng và khó chịu trong tiềm thức được tích tụ trong một khoảng thời gian dài tạo thành cảm xúc tiêu cực, kêu gào muốn được giải phóng, muốn được phát tiết.

—Tinh thần mệt mỏi, cơ thể lại càng phấn khích……. Loại sinh vật mang tên con người này, luôn dùng các loại phương pháp để tìm được sự cân bằng cho bản thân và chờ đợi cảm giác vui sướng khi sự cân bằng ấy bị phá vỡ.

Mắt thợ pha chế sáng rực lên, động tác đẩy ly rượu sang đây đã vượt quá giới hạn công việc: “……Nói cũng đúng, đây chính là công việc của tôi mà.”

Diệp Gia Hành nhân ly rượu nhưng không lấy đi ngay lập tức, mà chụp lấy ngón út của người ta, cười mờ ám: “Vậy…… Muốn làm tôi hài lòng……”

Hắn bên này đang dụ dỗ người ta một cách suông sẻ, ném cho Tần Thứ một bóng lưng làm anh ngồi xem mà dạt dào hứng thú— Không ngờ, tên nhóc chẳng chịu nhường ai lấy một bước khi bàn chuyện làm ăn lại có nhiều chiêu tán tỉnh đến vậy…… Đúng là rất thú vị.

Người có thể làm cho Tần Thứ liên tục nói ba câu “thú vị” phải là người thu hút được chín phần mười sự chú ý của anh, huống chi Diệp Gia Hành bị anh nói tận bốn câu ‘rất thú vị’.

Câu đầu tiên được nói sau khi buổi đàm phán kết thúc…… Phó tổng giám đốc đổ mồ hôi liên tục xin lỗi chủ tịch nhà mình, lại đổi về một câu nhẹ nhàng bâng quơ ‘rất thú vị’.

Phó tổng giám đốc kinh ngạc ngẩng đầu lên, không hiểu ba chữ đó là muốn hay không muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm làm việc bất lực của mình.

Tần Thứ hất tay, không quan tâm lắm nói: “Mất đi một phần, bù lại là được.”

Phó tổng giám đốc gật đầu liên tục, cảm thấy nếu ngày mai ông vẫn không lấy lại được những thứ đã nhường đi hôm nay, nếu anh lại ‘rất thú vị’…… Kết quả của ông sẽ rất bi thảm……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.