Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 4: Bắc cương tần thứ




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Chuyện cần bàn bạc với Bắc Cương chủ yếu tập trung ở mức đầu tư và hạng mục đầu tư.

Đoàn thị lập nghiệp từ ngành công nghiệp sản xuất thép, tuy nhiên những năm gần đây đã chuyển trọng tâm sang tài chính và phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng Bắc Cương thì khác, là công ty trụ cột đứng đầu cả nước, công ty này nắm trong tay 99,9% số cổ phiếu trong nước, sau khi tiến hành cải cách chế độ, tất cả tiền đều chui thẳng vào túi bọn họ.

Diệp Gia Hành đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với nhiệm vụ cam go kéo dài không dứt này, trong một giờ đàm phán đầu tiên, hắn vẫn không lên tiếng, bày ra dáng vẻ ‘chỉ có một mình tôi được lợi còn các người không thể bước thêm một bước’……

Trợ lý Rex đứng cạnh hắn: “Anh kiêu ngạo hệt như đại boss phản diện ấy!”

Vì thái độ của khác thường của Diệp Gia Hành nên cuộc đàm phán bị gián đoạn khoảng năm phút…… Ai cũng biết, Diệp Gia Hành giỏi nhất là lấy lùi để tiến, hắn có thói quen thả lỏng người trước thời gian đàm phán, đến lúc chạm vào lợi ích chính hắn mới bắt đầu chèn ép không ngừng……

Năm phút sau, cửa phòng họp được đẩy ra, phía sau đại diện đàm phán của Bắc Cương xuất hiện thêm một người đàn ông mặc tây trang đen.

Diệp Gia Hành thờ ơ nhìn lướt qua người vừa xuất hiện, sau khi phát hiện người ta chỉ chọn một góc sáng im lặng ngồi xuống thì lập tức dời lực chú ý về bàn đàm phán.

Một giây, một phút, một giờ….. Rex lau mồ hôi không biết đã thấm ướt từ lúc nào….. Đây là lần đàm phán gian nan nhất theo đúng nghĩa đen từ khi cậu ta theo Diệp Gia Hành đến nay.

Diệp Gia Hành hoàn toàn không quan tâm đến bất kì điều kiện gì mà đối phương đưa ra, sự nhượng bộ cuối cùng của hắn chỉ dừng lại ở những điều khoản được bàn trong hợp đồng từ trước, hơn nữa chỉ cần bọn họ lơ là một chút sẽ bị hắn cắn ngược một phát.

Anh muốn chơi trò lôi kéo tình cảm thì tôi sẽ cho anh các số liệu kèm theo, anh muốn dùng số liệu để đối phó với các số liệu của tôi thì tôi sẽ lập tức bác bỏ nó……. Quan trọng nhất là, Diệp Gia Hành từng đi công tác ở Châu Phi hơn ba tháng, hơn nữa hắn còn là người đi sâu vào khu vực khai thác mỏ trực tiếp nắm giữ các thông tin, thậm chí trước khi đàm phán hắn còn điều tra rất tỉ mỉ về đối tác sẽ đàm phán với mình, tính chi tiết từng động tác sờ cằm để to gan đánh giá xem bên mình có thể chèn ép thêm bao nhiêu sự nhượng bộ từ phía bọn họ…….. Nói tóm lại, toàn bộ lợi thế đều nghiêng hẳn về một bên.

Sau khi kết thúc đàm phán, tổng giám bộ phận đầu tư mệt mỏi cười cười với Diệp Gia Hành: “Nghe….. Danh tiếng Diệp tổng đã lâu…… Ai cũng nói Diệp tổng phong độ tài giỏi, nhưng không ngờ cậu lại là một người mạnh mẽ như một cơn bão vậy.”

Diệp Gia Hành nở một nụ cười hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ: “Cũng nhờ phó tổng quan tâm chăm sóc nhiều.”

Phó tổng giám đốc lén liếc về phía sau một cái, khách sáo đáp lại một nụ cười gượng gạo: “Vậy….. Ngày mai cũng nhờ Diệp tổng quan tâm đến Bắc Cương chúng tôi một chút có được không?”

“Quan tâm lẫn nhau là việc nên làm mà, có qua có lại mới là đạo làm người.” Diệp Gia Hành trả lời không chút sơ hở, thậm chí còn đi trước một bước, bảo trợ lí ra mở sẵn cửa phòng họp, trên mặt là nụ cười khéo léo nhưng xa cách, gật đầu cười với nhóm người đại diện phía Bắc Cương.

Rex vội vàng nhận việc thu gom tài liệu trong tay Diệp Gia Hành: “Diệp tổng, anh cũng thật là, người bất ngờ vào phòng họp chính là chủ tịch của Bắc Cương bọn họ. Đến tận phút cuối anh ta vẫn nhìn anh chằm chằm, vậy mà anh vẫn còn giữ được khí thế hừng hực đó…….”

“Chủ tịch Bắc Cương?” Diệp Gia Hành đóng cây bút máy trong tay, tùy ý ném vào tay trợ lý: “Tần gì đó á?”

“Là Tần Thứ….. Đừng nói là đến chuyện này anh cũng không nhớ nha?” Rex vụng về thu gom các thứ lại, cất bước đi ra ngoài, bởi vì bọn họ đã là hai người cuối cùng do công ty cử đến đàm phán rời khỏi phòng họp.

Diệp Gia Hành xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, hắn ‘à’ một tiếng: “Mới nãy không thể nhớ ra ngay được…. Lúc anh ta bước vào tôi còn chẳng nhận ra.”

“Cũng phải thôi, lúc đó anh đã bật mode làm việc hết công suất, sức phòng thủ max, không đánh được một giọt máu nào của anh……” Rex giữ cửa thang máy chờ Diệp Gia Hành bước vào: “Có điều Diệp tổng này, hôm nay khí thế của anh quá đáng sợ! Y như một vị mãnh tướng vậy!”

Diệp Gia Hành cười cười: “Lâu lâu đổi phong cách làm việc một chút, hiệu quả không tệ…… Phút chót vẫn đạt được mục đích mới là điều quan trọng nhất.”

Khép mắt lại, cuối cùng cảm giác mệt mỏi cũng đã được báo đến trung ương thần kinh, Diệp Gia Hành đột nhiên phát hiện, trừ những lúc ra ngoài bận rộn làm việc thì cảm giác trống rỗng và mất mát này chẳng có nơi nào để trút cả.

Hắn cúi đầu im lặng suy nghĩ một lát, lúc ra khỏi thang máy thì quay sang dặn dò trợ lý bên cạnh: “Lát nữa cậu gọi cho Vận Song, bảo cô ấy chú ý xem có phải Diệp Gia Lâm lại gây ra chuyện rắc rối gì cho tôi hay không.”

—Công tác, thật ra cũng chẳng có gì không tốt. Ít nhất lúc mệt mỏi thì có thể dùng một phút để nghĩ về gia đình….. Mặt khác, nếu vẫn có thể tiếp tục nghĩ nữa chắc chỉ có thể nói lượng công việc vẫn chưa đủ nhiều.

Vừa ra khỏi thang máy điện thoại của hắn đã reo lên.

Trợ lý bước vội lên cạnh hắn: “Diệp tổng, điện thoại của anh…… Là anh Đường.”

“Như cũ.” Diệp Gia Hành hất tay, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cái điện thoại một cái.

Rex lập tức nhận điện thoại: “Chào anh Đường, tôi là Rex……” Cậu ta cố tình đè thấp giọng xuống: “Diệp tổng đang bận họp….. Phải phải phải….. Không thành vấn đề, chờ anh ấy rảnh tay nhận điện thoại tôi sẽ nhắn lại với anh ấy….. Được được, anh Đường cũng chú ý giữ gìn sức khỏe……”

Đường Kỉ Trạch buông điện thoại trong tay xuống, nằm nghiêng ngả trên sô pha.

…… Tám ngày, suốt tám ngày….. Không cần biết là điện thoại văn phòng hay điện thoại dùng cho công việc, không cần biết là điện thoại nhà hay là điện thoại riêng, nếu không phải chẳng có ai bắt máy thì người bắt máy lên sẽ nói: “Diệp tổng không có ở đây.”…… Thậm chí anh nổi nóng lên người ta còn nhẹ nhàng nhắc lại với anh: “Bây giờ chuyện đàm phán của Diệp tổng đang rất gấp, hay là chờ anh ấy rảnh tay tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho anh được không?”

Anh ta đặt tay lên ngực, ngón tay chậm rãi bấm sâu vào…….

—Gia Hành, sao em lại…… Tàn nhẫn như thế……

~~~ Phân cách tuyến ~~~

Ai cũng là một cá thể độc lập, dù là hai đứa trẻ sinh đôi cũng tồn tại những tính cách khác nhau để dễ dàng phân biệt.

Quay trở lại trường hợp đau khổ vì thất tình, tất nhiên những người khác nhau cũng sẽ có những cách giải sầu khác nhau. Ví dụ như dồn hết tâm huyết vào việc mua sắm, ví dụ như ăn chơi trác táng, ví dụ như ra ngoài đi du lịch, ví dụ như bắt đầu một đoạn tình cảm mới……

Diệp Gia Hành nổi tiếng là một người ‘cuồng việc’, còn Đường Kỉ Trạch lại nổi tiếng là một tên ‘vô liêm sỉ’— Mặc dù đây chỉ là tên của bốn năm trước.

Vậy nên khi Diệp Gia Hành đang dùng hết sức lực đủ để ép chết một người vào giải quyết công việc thì Đường đại thiếu gia lại đang tự nhấn chìm mình trong ngọt ngào.

Có lẽ đến khi mất đi sự ấm áp thì cái lạnh càng trở nên rõ rệt hơn, Đường Kỉ Trạch khao khát một thứ gọi là sự ấm áp của ‘Diệp Gia Hành’, nhưng dưới tình trạng cầu mà không có, anh ta lại đi tìm kiếm sự ấm áp từ một người khác, tìm kiếm một vật thay thế gần như không tồn tại…..

“Nếu không có ai bên cạnh, tao sẽ phát điên mất.” Đường Kỉ Trạch nói với bạn thân kiêm bạn ăn chơi của mình như thế, nụ cười bên môi anh ta đã sắp khó coi hơn cả khóc: “…..Nhưng bọn họ không phải là em ấy, làm cách nào cũng không phải là em ấy….. Sau đó tao lại muốn, nhưng lại càng không phải là em ấy……”

Ngô Khải đạp một cước lên mặt anh ta, dùng sức đạp thật mạnh: “X mày XX, đừng có tự tìm cớ cho bản thân mình nữa được không? Mày chính là loại đàn ông ngày nào không – bắn – sẽ chết, liên quan gì đến chuyện Diệp Gia Hành chia tay với mày?! Lúc có cậu ta ở bên cạnh mày ăn vụng ít lắm chắc?! Tao đã nói với mày rồi, sớm muộn gì mày cũng sẽ ăn quả đắng. Bây giờ thì hay rồi! Làm lỗi bị người ta bỏ rơi còn không tự kiểm điểm lại mình mà lại đi làm cho cái danh tiếng kia của mày trở nên thối nát hơn…. Con mẹ nó mày đi chết đi……”

Đường Kỉ Trạch trông như xác chết: “…… Phải, tao khốn nạn. Phải, tao đáng chết…… Tao……” Một giọt nước mắt như ẩn như hiện trượt xuống từ khóe mắt: “……Đã biết bản thân mình không thể khống chế được nửa người dưới mà vẫn cố nuôi hy vọng xa vời vào tình yêu….. Tao……”

Anh ta không nói nữa, bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào.

Ngô Khải đá thẳng anh ta vào bể bơi xanh mát, sau đó rống với nhân viên cứu hộ bên cạnh: “Mau lại đây cứu người chết đi!”

Dứt lời, gã vừa ghét bỏ bản thân vì lúc nãy đã không đá đủ mạnh vừa lắc đầu ra khỏi bể bơi….

Trước khi ra cửa, gã qua đầu lại nhìn thằng ‘bạn chí cốt’, Ngô Khải không hề bất ngờ khi phát hiện tên kia đang ôm lấy nhân viên cứu hộ, trông động tác kế tiếp chắc sẽ hôn lên.

“Chết tiệt!” Ngô Khải hung hăng lau nước trên mặt, đi tới tủ quần áo nhưng không thay quần áo mà lại mò tới di động.

“….. Xin chào, tôi muốn hẹn trước với Diệp tổng Diệp Gia Hành……”

Ngô Khải nắm bắt trọng điểm rất tốt— Diệp Gia Hành là một người cực kì sĩ diện, dù có muốn từ chối nói chuyện hắn cũng sẽ gửi lại một tin nhắn thể hiện sự xin lỗi của mình.

Quả nhiên, sau khi trợ lý tắt điện thoại chừng năm phút thì Diệp Gia Hành gọi lại, thái độ lễ phép đến không thể lễ phép hơn: “Chào anh Ngô, bây giờ tôi đang ở Kim Hối chuẩn bị tiến hành một cuộc đàm phán, vậy nên tôi hết cách đành phải xin lỗi anh vì không thể nhận lời mời gặp mặt nói chuyện. Nếu anh có chuyện gì cần nói, chúng ta có thể giải quyết qua điện thoại được không?”

Nghe giọng nói bình tĩnh trong điện thoại, đến một chữ thô tục Ngô khải cũng không mắng được— “Anh Ngô”, cậu ta….. Hai tháng trước cậu ta vẫn còn gọi mình là ‘Ngô Khải”, mấy khi đùa giỡn còn gọi một tiếng “Khải thiếu gia”. Nhưng bây giờ gã không thể lằng nhằng với hắn chỉ vì mấy chuyện xưng hô này, dù sao giọng điệu và lời nói của hắn đã quá lễ phép rồi.

—Cuối cùng gã cũng biết vì sao lần nào Đường Kỉ Trạch gọi cho Diệp Gia Hành xong cũng biến thành cái bộ dạng như mất nửa cái mạng…… Kiểu này đúng là….. Làm cho người ta nghẹn chết!

Hít một hơi thật sâu, Ngô Khải kể hết một lượt từ đầu đến đuối tình hình gần đây của Đường Kỉ Trạch cho hắn, không hề nói quá lên chút nào, sau đó tóm lại một câu: “Gia Hành, tôi biết cậu hận Đường Kỉ Trạch….. Đúng là thằng đó quá khốn nạn. Nhưng, quen biết nó từ lúc mang tã đến nay, cậu là người duy nhất nó yêu. Hơn nữa, trừ một lần bị đàn anh thời tiểu học đánh thành đầu heo, đây là lần thứ hai tôi thấy nó khóc…… Kỉ Trạch ấy à, nó thật lòng yêu cậu, nhưng tay chân nó không ngoan ngoãn cũng là sự thật….. Tôi biết mình nói như vậy thật con mẹ nó rảnh hơi, nhưng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa sai không? Hay để tôi đánh nó một trận cho cậu hả giận nhé? Hay là sau này chỉ cần nó đi ăn vụng một lần tôi sẽ thiến nó ngay lập tức!!!!….. Cậu có thể cho nó một cơ hội không? Thằng kia nó….. Như mất nửa cái mạng rồi…….”

Ngô Khải nghe thấy hô hấp ở đầu dây bên kia chậm lại, nhưng lập tức trở lại bình thường, dường như hắn thở dài một tiếng: “….. Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã cố tình gọi đến nói cho tôi biết, tôi cũng mong anh ấy có thể mau chóng trở lại bình thường.”

Ngô Khải lập tức trợn tròn mắt: “…… Hết…… Hết rồi?”

“Phải.” Giọng nam bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Chuyện của bọn tôi đã kết thúc, vậy nên tôi chỉ có thể chúc anh ấy vạn sự bình an…… Lát nữa tôi còn phải làm một bản báo cáo nhỏ gửi cho Đoạn tổng, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp nhé, được không?”

“…… Trò chuyện……” Trong đầu Ngô Khải cứ lặp đi lặp lại mấy chữ trò chuyện đó.

“Được rồi, chào anh.” Cúp điện thoại mà hắn cũng phải chờ đến khi một chữ cuối cùng được truyền đi, đúng là làm cho người ta…… Làm cho người ta……

Ngô Khải bỏ lại di động vào tủ quần áo, quay đầu đi về hướng bể bơi.

Để tiện dốc bầu tâm sự, Đường Kỉ Trạch đã bao hết toàn bộ tầng hai của trung tâm bơi lội. Vậy nên lúc Ngô Khải vào bể bơi, cả bể bơi rộng lớn chỉ có Đường Kỉ Trạch và nhân viên cứu hộ bị tên đó kéo ngã.

Trong lòng Ngô Khải bốc lên một ngọn lửa không tên, gã cất bước đi tới trước mặt hai người kia, rống với cậu thanh niên bị Đường Kỉ Trạch đè xuống ăn đậu hủ: “Không muốn bị đuổi việc thì cút ngay cho bố!”

Sau đó, Ngô Khải một cước đá vào vai Đường Kỉ Trạch, đạp tên kia về bể bơi: “Con mẹ nó sao mày không đi chết đi giùm tao cái!!!”

Gã không phải Diệp Gia Hành mà còn không muốn nhìn, nếu gã là Diệp Gia Hành, không thiến cái tên khốn nạn vô liêm sỉ này xem như uổng phí ba mươi năm gã sống trên đời!

~Hết chương 4~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.