Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 39: Hoa hồng trong biển lửa




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Có một số chuyện sau khi đã xảy ra trong quá khứ và được nhắc lại ở tương lai thì con người ta mới phát hiện ra từ lâu tất cả những hồi ức ấy đã hóa thành một sự tồn tại… Và có đôi khi sự tồn tại đó biến thành gai nhọn cắm trong tim tất cả những người liên quan. Thứ sắc nhọn ấy ghim vào nơi vốn dĩ rất mềm yếu mãi đến khi nó trở nên cứng rắn hơn nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của cái gai ấy, chưa từng biến mất.

Bầu không khí tốt đẹp của ‘bữa tiệc gia đình’ bất chợt trở nên tẻ ngắt vì sự xuất hiện của Tần Kiếm Đức.

Ông là một người đàn ông trên dưới 50 tuổi, tuy không mặc quân trang và không dẫn lính theo nhưng vẫn tản ra vẻ uy nghiêm và đầy khí thế, không giận vẫn nghiêm.

Tiếc là vẻ uy nghiêm của ông chẳng có tí tác dụng gì với Mai Doãn và Tần thứ cả.

Mai Doãn châm thuốc, màu sơn móng tay đỏ rực rỡ làm tôn lên điếu thuốc nhỏ xanh xanh tạo ra hiệu ứng thị giác mạnh mẹ. Bà thản nhiên nói: “Ông Tần, hôm nay chúng tôi đang tổ chức tiệc gia đình mà hình như là không có mời ông tới tham gia nhỉ.”

Tần Kiếm Đức nhìn người phụ nữ cả đời mình không thể buông tay và cũng mắc nợ bà rất nhiều. Bà vẫn xinh đẹp như ngày nào, dường như thời gian ba mươi năm chẳng để lại trên người bà vết tích nào, hệt như đứa con được thượng đế hết lòng thiên vị.

Phòng ăn ông vừa bước vào có một bàn tiệc và mọi người đang ngồi quây quần bên nhau ở đó, bầu không khí vui vẻ hòa thuận kia đã làm bật lên thân phận ‘người ngoài’ của ông giờ phút này.

—-Amme rất hay nổi giận nhưng không ngờ lần này chạm mặt nhau bà lại không phát cáu, có vẻ tâm trạng đang rất vui… Nhưng tâm tình vui vẻ ấy chẳng liên quan gì tới sự xuất hiện của ông cả.

—-Dường như chính ông cũng không thể nhớ nổi lần cuối cùng bà vui vẻ vì mình là khi nào, ở đâu và lí do là gì…

Trong bầu không khí hài hòa vừa bị mình ngắt ngang, Tần Kiếm Đức chợt ngơ ngẩn…

Ông vẫn còn nhớ sự rung động trong lần gặp mặt đầu tiên, nhớ cảm giác vui sướng và hồi hộp khi tiến lên bắt chuyện, nhớ sự say mê và khoái trá khi sánh vai bên nhau, nhớ những lần thề non hẹn biển dạt dào tình cảm, nhớ những hôm ôm nhau ngủ thỏa mãn tột cùng… Nhưng tại sao ông lại không thể nhớ nổi lần cuối cùng thấy bà vui vẻ bên mình là khi nào?

Trong kí ức chỉ còn mỗi bóng lưng dứt khoát khi bà quay người đi cùng với ánh mắt vụt tắt mọi hi vọng… Và thái độ sắt đá bà luôn dùng khi đối diện với ông.

Có lẽ do ông đã già rồi, tuổi tác càng lớn thì sự biến đổi về mặt tình cảm lại càng rõ ràng hơn— Tất cả những điều ông quan tâm trong quá khứ được chia thành hai loại hoàn toàn khác biệt.

Loại thứ nhất là trước kia rất quan tâm nhưng bây giờ thì chẳng buồn ngó ngàng tới. Loại thứ hai là trước kia cũng rất quan tâm và bây giờ thì càng quý trọng… Ví dụ như tình yêu sâu đậm tới mức thời gian cũng không cách nào phai mờ.

Bà Tần từng nhận xét về Mai Doãn thế này: “Cô ta là dạng người thế nào nhỉ? Cô ta chính là một con dao sắc đâm vào tim ông ấy, dù đã tự tay rút ra nhưng vẫn để lại một vết chu sa đỏ thẫm… Cô ta đã thành tinh.”

Căn phòng xông đàn hương dần lẫn hương bạc hà nhàn nhạt, hòa cùng mùi thuốc lá thơm ngát.

Tần Kiếm Đức nhắm mắt nói: “Amme, ngày xưa em chưa từng hút thuốc.”

Mai Doãn dụi điếu thuốc vẫn còn một phần ba vào gạt tàn Tần Thứ đưa tới, mệt mỏi nói: “Cái ngày xưa ông nói là chuyện xưa lắm rồi… Ông sẽ không bao giờ hiểu nổi Mai Doãn của hôm nay đâu, giữa chúng ta cũng chỉ còn mỗi đứa nhỏ Tần Thứ này thôi. Kiếm Đức, lần này tôi chỉ về đây để xem mắt người con yêu thôi nên không muốn tranh cãi vấn đề đúng sai với ông.”

Bà kéo lấy tay Diệp Gia Hành, cầm ly rượu đỏ trong tay bước tới chỗ Tần Kiếm Đức và thản nhiên cất giọng: “Đây là người yêu của Tần Thứ, tên nó là Diệp Gia Hành. Tần Thứ rất thích thằng bé và tôi cũng rất vừa ý. Ông là phụ huynh của thằng nhỏ nên đừng đánh mất phong độ của chính mình để rồi khiến mọi người phải lúng túng…”

Tác phong hào phóng của chị Mai khiến mặt Diệp Gia Hành phớt hồng, diễn biến của tình huống đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát khiến hắn phải lao tới để đuổi kịp… Hắn thấy mình như hòn đá nhỏ bị ném xuống dòng nước xiết, dù có tan xương nát thịt vẫn phải chìm xuống hố sâu, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải lao vào.

Tranh thủ lúc Tần Kiếm Đức chưa hoàn hồn, Mai Doãn cầm ly rượu đỏ nhét vào tay Diệp Gia Hành: “Con trai à, kính Tần Kính Đức ly rượu đi… Phải cầm hai tay dâng lên nhé.”

Tần Kiếm Đức từ chối theo bản năng, ngọn lửa giận không tên chợt dâng lên: “Amme, em đang làm cái gì đấy? Cậu ta là một thằng…”

Câu ‘cậu ta là một thằng con trai’ dễ gây mích lòng ấy vẫn chưa hoàn chỉnh thì Mai Doãn đã dùng giọng nói to hơn ngắt ngang: “Tần Kiếm Đức!”

Giọng nói uyển chuyển bình thản biến thành những lời quyết tuyệt, mạnh mẽ và chuyển lên quãng cao khi về cuối như mũi gai ngọn sắt bén. Bà nói: “Ông đừng mơ lôi một đồng nghiệp chiến hữu nào đó về làm cha vợ nó như cha ông ngày đó! Con trai của Mai Doãn tôi đã yêu ai thì phải được ở bên người nó thương!”

Câu nói đó quá tàn nhẫn, Tần Kiếm Đức bị đâm vào đúng chỗ đau nên mặt ông hết xanh rồi lại trắng. Cơn giận ban nãy đã bị đập tan thành từng mảnh.

Tần Kiếm Đức là nạn nhân của liên hôn quân sự, hôn nhân của ông bị cha mẹ sắp đặt và bản thân hoàn toàn không có quyền phản kháng. Vợ ông cũng được sinh ra trong gia đình quân nhân, cha vợ từng là lãnh đạo trực tiếp của ông trong một thời gian dài… Nhưng cả đời này ông chỉ yêu mỗi mình Mai Doãn, nỗi đau khi phải buông tay bà đã từng xé rách tâm can ông, giờ đây lại nghe thấy người mình yêu nói ra những lời đó với sự oán trách và căm phẫn khiến ông như bị róc da xẻ thịt… Để lại những vết thương không cách nào lành.

—-Trước kia bà chưa từng nói ra, chưa từng… Thì ra bao năm nay bà luôn oán hận tôi… Tôi biết bà trách tôi nhưng nghe chính miệng bà nói ra…

—-Yêu ai thì phải được ở bên người đó… Nếu ba mươi năm trước ông có thể quyết tâm như vậy thì bao năm đau khổ phí hoài khiến hai người chia cách hai nơi và nhìn nhau như người xa lạ này… Có khác gì một câu chuyện cười vốn chẳng có khả năng xảy ra đâu?!

Mai Doạt giật lấy ly rượu trong tay Diệp Gia Hành uống hết nửa ly rồi lại nhét vào tay hắn, hất cằm nhìn Tần Kiếm Đức: “Đưa cho ông ấy đi!”

Thấy mình bị kéo vào ân oán tình thù của hai người lớn, Diệp Gia Hành chỉ biết cố gắng làm hết sức.

Tần Kiếm Đức im lặng, Diệp Gia Hành còn chưa đưa ly tới thì đã bị ông đã giật lấy uống cạn.

Sau đó người đàn ông sống trong quân đội nửa đời người nhìn Mai Doãn thật lâu, khoảnh khắc ấy ông như già đi vài tuổi…

Thấy tâm trạng của mình đã mất đi sự khống chế, ông toan xoay lưng đi thì bị Mai Doãn gọi lại.

Bà bước tới bàn ăn rồi đặt tay lên vai bà Diệp chậm rãi nói: “Đây là chị* Diệp, họ Tống.”

(*) Cách gọi tôn trọng.

Dứt lời lập tức mệt mỏi hất tay, nói: “Chỉ thế thôi… Còn lại tôi và ông chẳng còn gì để nói cả.”

Năm ấy dương liễu nở hoa, năm ấy ve kêu oanh hót, năm ấy trăng sáng xuân vừa tròn, năm ấy…

Năm ấy pháo nổ rợp trời, năm ấy xe hoa trước ngõ, năm ấy áo bào đỏ thẫm, năm ấy…

Cái hất tay của bà đã xuyên thủng tất cả những viễn cảnh tốt đẹp và tàn nhẫn ấy, đâm thẳng vào những thứ nhỏ nhặt bị thời gian vùi lấp bao lâu nay…

Lôi Quân từng tóm tắt về mối quan hệ phức tạp của nhà họ Tần thế này: “Chú Tần chỉ là một thượng tướng nhỏ, chị Mai vừa là tướng quân năm sao vừa là tổng chỉ huy không quân, vừa là chủ tịch vừa là tổng thống…”

Sau khi Tần Kiếm Đức đi, Mai Doãn thở phào thoải mái.

Bà vừa xinh đẹp vừa có tài ăn nói nên chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã tạo lại bầu không khí vui vẻ ban đầu… Người phụ nữ này trải qua đủ chuyện từ những tổn thương trong tình cảm năm hai mươi tuổi đến khi sinh con ngoài giá thú rồi lại đến cảnh mẹ con xa cách nhau, sau khi đi đến bước đường cùng mất đi tất cả bà vẫn bước từng bước ra khỏi hố sâu sau đó luyện được một tinh thần sắt thép giữa dòng đời và hơn thế nữa là thuần thục cách xử lý các mối quan hệ.

Nếu phải dùng một phép so sánh nào đó thì bà như đóa hoa hồng vùng vẫy tìm một đường sống trong biển lửa, cánh hoa và phiến lá đã cháy rụi nhưng mầm sống lại chớm nở từ đống tro tàn, lá và hoa tái sinh đã được tôi luyện trở nên mạnh mẽ và lấp lánh hơn bao giờ hết.

Và trong bữa tiệc này, trừ bà Diệp cứ mãi lo lắng không yên thì ai cũng là cao thủ điều chỉnh bầu không khí nên—- Thôi được rồi, bạn nhỏ Diệp Gia Lâm là cao thủ phá hoại bầu không khí—- Nên sau vài chủ đề, mọi người đã thành công lấy được sự chú ý của bà Diệp.

“Ban nãy anh Tần giận lắm nhỉ…?” Bà Diệp dè dặt hỏi. Bà cứ cảm thấy nguyên nhân của cuộc cãi vã giữa Tần Kiếm Đức bà Mai Doãn là con mình đã cướp mất con người ta.

“Không có gì đâu em à.” Mai Doãn tự tay lột quả măng cụt đưa cho bà Diệp: “Bà Tần gọi ông ấy về ăn cơm ấy mà…”

Mùa măng cụt đã qua từ lâu nhưng Lôi Quân đã phí rất nhiều tâm huyết để mua về một giỏ, mục đích là lấy lòng ‘mẹ vợ’ và mẹ nuôi tương lai.

—-Làm tốt lắm ông chủ Lôi, mong anh sớm được trở thành người nhà chính thức.

Bà Diệp không biết những vấn đề giữa Mai Doãn và Tần Kiếm Đức và cũng không có mắt nhìn tốt như Diệp Gia Hành nên không thể thấy được sóng to gió lớn đầy rắc rối  phức tạp giữa hai người mà chỉ có cảm giác hai người đang cãi nhau… Bây giờ nghe Mai Doãn nói bà phải mất vài phút mới hiểu ra vấn đề, thế là sự chú ý lại bị dời đi.

“Vậy chị…” Bà định hỏi mấy câu theo phản xạ có điều kiện nhưng ngẫm lại thấy bới móc chuyện riêng tư của người ta cũng chẳng hay ho gì nên nghẹn trở về, sau đó còn lén nhìn Mai Doãn vì sợ bà để ý.

“Có gì đâu…? Chúng ta sống thế này cũng ổn mà phải không?” Mai Doãn thở hắt ra, thoải mái nói: “Tháng sau chị có một lời mời đi du lịch ở Địa Trung Hải, hay là em đi chơi với chị vài ngày nhé? Tiện thể để lại không gian cho hai đứa nhỏ luôn.”

Bà Diệp bị Mai Doãn dẫn dắt, năm phút sau đề tài đã chuyển thành mấy chuyện của phụ nữ như tác dụng làm đẹp của biển Chết các thứ. Thấy mẹ mình đã bị thu hút, Diệp Gia Hành vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì dây cung trong lòng lại bị kéo căng.

Chẳng những hắn không ngu mà còn sở hữu sự nhạy bén cùng với mắt quan sát cực tốt. Ban nãy thì hắn chưa kịp phản ứng nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rõ tất cả những gì Tần Thứ đang muốn làm.

—-Anh đang biến tất cả những yếu tố không xác định thành những thứ cố định có thể phơi bày ra ngoài ánh sáng, gạt bỏ mọi yếu tố có thể trở thành chướng ngại vật để dọn đường cho tương lai.

Diệp Gia Hành chợt nhớ tới ngày mình nói rõ mọi chuyện với mẹ vì Đường Kỉ Trạch, nhớ tới hi vọng dù không nói ra nhưng vẫn mong sẽ có một ngày không cần phải che giấu thứ tình cảm được xem là khác biệt này khỏi ánh mắt người đời…

Hắn có cảm giác hạnh phúc mình sắp chạm tới đến quá đỗi dễ dàng, rồi nó cũng sẽ tan biến vào hư không tại thời khắc cuối cùng như lẽ đương nhiên.

Hoặc là nhiều hạnh phúc hơn nữa.

Bữa cơm này bắt đầu cũng khá trễ. Trong quá trình đưa 108 món lên bàn tiệc có xen lẫn những bài giảng về thời trang của chị Mai, có những lời khiêu khích châm chọc lẫn nhau giữa Lôi Quân và Tần Thứ, có Diệp Gia Lâm ngồi đó pha trò, có giọng nói nhẹ nhàng như ‘đức mẹ’ của bà Diệp, có cả tiếng đập bàn ‘ổn định hiện trường’ sau khi chịu hết nổi của Diệp Gia Hành… Đến khi bữa cơm chấm dứt thì đã là bốn giờ chiều.

Sau khi ăn xong Mai Doãn và Tần Thứ nhiệt tình gặp gỡ nhóm đầu bếp hăng hái chiến đấu trong nhà bếp, thể hiện sự hài lòng của mình về bữa tiệc đồng thời đại diện những người đến ăn hôm nay gửi đến họ lời cảm ơn chân thành nhất. Nhóm đầu bếp cũng bày tỏ rằng mình nhất định sẽ đoàn kết chặt chẽ như một vòng tròn có tâm là ông chủ Lôi với hai thực đơn tinh túy nhất là Mãn Hán Toàn Tịch và các món điểm tâm, sẽ trau dồi cả về món ăn lẫn phục vụ, dùng chính hai bàn tay mình để tạo ra tương lai tươi sáng.

Bữa tiệc gia đình chấm dứt cực kì tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.