Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 37: Hiện trường hỗn loạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tất cả người từng gặp bà Mai Doãn đều nhận xét về vẻ ngoài của bà là một người đẹp khuynh thành— Mặt trái xoan này, mày lá liễu này, mắt phượng này, môi đỏ như son này… Mắt ngọc mày ngài, phong thái uyển chuyển, phong tư trác tuyệt, phong độ có thừa, là một người đẹp phương Đông điển hình.

Nếu xét về gương mặt thì Tần Thứ giống cha mình hơn, nhưng toàn bộ thần thái của anh đều được di truyền từ mẹ mình.

Buộc phải nói là giữa phụ nữ với phụ nữ cũng có một sự cách biệt rất lớn.

Khác với bộ lễ phục hôm lễ trao giải, hôm nay Mai Doãn mặc kiểu áo gile ôm người phối với chiếc quần ống rộng, cùng với dây thắt lưng tua nhấn eo trông cực kì duyên dáng đứng bên cạnh bà Diệp trông chẳng giống một người lớn tuổi hơn chút nào.

Sau khi buông tay Mai Doãn, Diệp Gia Hành trông thấy bà thân thiết quay về trò chuyện với mẹ mình thì lại có cảm giác mình không đứng ở trong thế giới thực.

—Suy cho cùng thì cảm giác này rất hay xuất hiện sau khi gặp Tần Thứ…

Mai đến khi tay mình nằm trong tay người khác hắn mới quay đầu sang nhìn anh: “…Sao bác… Mai muốn đến nhà mà anh không nói cho em biết trước một tiếng?”

Vừa mới gặp nhau đã mặt dày gọi người lớn là ‘mẹ’ không phải là hành động mà Diệp Gia Hành da mặt cực kì mỏng có thể làm được.

Tần Thứ chuyển tay Diệp Gia Hành từ tay trái của mình sang tay phải rồi lại dùng tay trái rảnh rang ôm lấy vai hắn, kéo người vào lòng cười nói: “Đừng để ‘chị Mai’ nghe thấy chữ ‘bác Mai’ đấy, không thì mẹ sẽ giận em đấy… Tính mẹ ấy à, hay để ý nhất chính là tuổi tác và gương mặt của mình. Nếu em thấy gọi ‘chị Mai’ quá kì lạ và không lễ phép thì cứ gọi ‘mẹ’ đi chứ đừng gọi ‘bác’— Cả anh còn ít khi gọi ‘mẹ’ nữa là.”

—-‘Núi không đến chỗ mình thì mình chạy tới chỗ núi’… Chủ tịch Tần, good job.

Bỏ mặc đứa con đang lừa gạt Diệp Gia Hành để siết chặt quan hệ, siêng năng đẩy địa vị của mình trong nhà lên bên kia, bà Diệp và chị Mai bên này trò chuyện cực kì vui vẻ… Ít nhất thì trong mắt bà Mai nó là như vậy.

Từ lúc nghe Tần Thứ giới thiệu ‘đây là mẹ con’ thì bà Diệp bắt đầu trở nên dè dặt. Bà luôn có cảm giác áy náy vì đã cuỗm mất con trai nhà người ta, nay gặp được phụ huynh nhà nọ thì cảm giác đấy lại càng mãnh liệt… Hận không thể nghe răm rắp tất cả những yêu cầu mà đối phương đưa ra.

Bà Mai ra ngoài lang bạc nhiều năm nên mắt nhìn người rất sắc bén, chỉ cần liếc mắt là biết ngay ‘bà thông gia’ này là một người rất đơn giản khiến cho phần hài lòng vốn có tăng thêm một chút. Bà kéo lấy tay bà Diệp, chậm rãi nói: “Thật ngại quá, từ nhỏ thằng bé Tần Thứ đã phải xa chị, bao năm nay chị đã không cho nó đủ sự quan tâm của một người mẹ… Nên nếu nó có làm chuyện gì quá đáng thì mong em hãy bao dung cho nó nhiều hơn.”

Bản thân là một người rất dễ đồng cảm nên nghe Mai Doãn nói xong bà Diệp lập tức nghĩ rằng Tần Thứ phải sống xa mẹ từ bé, mẹ con xa cách nhiều năm khiến người ta thật sự rất đau lòng. Nào có như Gia Hành với Gia Lâm luôn có mẹ bên cạnh yêu thương chứ? Thế là bà vội nói: “Làm gì có chuyện đó! Tần Thứ là một đứa bé ngoan, rất khéo léo và tinh ý.”

Nghe được lời nhận xét chẳng mấy thực tế của bà Diệp về con trai mình, vẻ mặt của Mai Doãn vẫn bình thường như thể tất cả những gì bà Diệp nói đều là sự thật, bà nắm lấy tay bà Diệp nói với 1% chân thành: “Nếu em nói vậy thì chị đã yên tâm giao thằng bé cho em rồi—- Em đã gọi chị một tiếng ‘chị’ thì chị cũng muốn mặt dày nói mấy câu… Chị phải bay khắp nơi để làm việc nên việc trông nom đứa nhỏ này thật sự rất… Rất thiệt thòi cho nó.”

Bà Diệp nhanh chóng đáp lại với tấm lòng nhiệt huyết đầy trách nhiệm: “Chị yên tâm… Cứ giao đứa nhỏ này cho em là được, dù chị có ra nước ngoài cũng không sao…”

Vì thế nên cái gọi là năng khiếu gạt người cũng được ‘truyền qua các thế hệ’.

Mọi người đang nói chuyện thì cửa nhà lại bị người ta mở ra.

Bạn nhỏ Diệp Gia Lâm lén lút lấm la lấm lét đưa đầu vào qua khe cửa, khom người nhẹ nhàng nhích về phòng mình.

Nhưng từ ánh mắt đầu tiên trông thấy Mai Doãn lập tức đứng thẳng dậy, kinh ngạc nói: “Wase!!! Đây là chị gái xinh đẹp nào đây? …Anh hai à, anh không thể vứt bỏ anh trai cầm thú vì thấy người này đẹp hơn được, trừ khi chị ấy cũng chơi Ma thú với em.”

Bà Diệp và Diệp Gia Hành đều ngượng cháy mặt vì thằng nhóc cô hồn coi trời bằng vung này, chị có Mai Doãn là nở gan nở ruột vì câu ‘chị gái xinh đẹp’ cậu thốt lên, cười tủm tỉm nói: “Em trai nhỏ này, chị không biết chơi ma thú nhưng mà chị có thể thiết kế những bộ quần áo xinh đẹp cho em đó~”

Tần Thứ khụ một tiếng để nhắc nhở rằng mẹ mình đang vênh váo quá mức nên sắp lộ mất đuôi sói ra. Nhưng tiếc là bạn nhỏ Diệp Gia Lâm với tình yêu làm dáng và ra vẻ ngầu lòi vừa nghe tới bốn chữ ‘quần áo xinh đẹp’ thì đầu đã nóng lên, tiếng ‘chị’ được gọi cực kì thân thiết.

Khi hiện trường dần trở nên hỗn loạn thì cửa nhà họ Diệp lại bị đẩy mạnh ra một lần nữa. Lôi Quân nổi giận đùng đùng bước vào định dùng ánh mắt ‘bắt bớ’ Diệp Gia Lâm thì lặng đi khi nhìn thấy căn nhà đầy người đoạn thắm thiết gọi: “Dì Diệp, chị Mai…”

Diệp Gia Hành cảm thấy đầu mình hoàn toàn đình chỉ hoạt động sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lôi Quân…

—-Ông trời ơi, rốt cuộc đây là cái hiện trường loạn lạc gì?!

—- …Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của người nào đó chính là tới đây để phá hủy cuộc sống của hắn hả?

Người nào đó tranh thủ lúc đầu óc người thương đang ngừng hoạt động kéo hắn vào phòng ngủ. Trở tay khóa tất cả những thứ hỗn loạn kia ngoài cửa rồi đè cậu lên ván cửa, tình tứ nói: “Gia Hành, anh rất nhớ em.”

Diệp Gia Hành im lặng một lúc, nói: “Hình như anh mới đi có hai ngày thôi mà?”

“Nhớ là một loại trạng thái mà chỉ có ở bên em thì mới giảm đi.” Tần Thứ dùng đầu ngón tay vuốt ve môi Diệp Gia Hành rồi giữ lấy mặt hắn hôn lên.

Diệp Gia Hành không phải là người đặt chữ ‘yêu’ ngoài miệng, dù đối phương là ai thì việc công khai nói ra những lời ngon ngọt đó vẫn luôn khiến hắn thấy rất ‘mâu thuẫn’.

Tần Thứ thấy đủ rồi thì ngừng lại, thỉnh thoảng anh lại biến thành vị thần ái tình đong đầy tình cảm chân thành để tạo chút tình thú rồi buông tay mặc kệ, tập trung chiếm lấy những thứ ngon ngọt mang tính thực tế hơn.

Đến khi nụ hôn kết thúc thì cả hai người đều thở gấp. Vì đang trong giai đoạn tình cảm trở nên nồng nàn nên mỗi một cử động của đối phương đều đi vào lòng người một cách màu nhiệm nhất.

Tần Thứ rút cánh tay đang đặt trên lưng hắn về, khẽ hỏi: “Mấy ngày tới anh đến ở với em được không?”

Diệp Gia Hành nhíu mày: “Vậy không hay lắm đâu?”

Hắn nói rất thực tế. Chỉ xét riêng vị trí thôi thì khuôn viên Bạc Duệ đã cách tổng công ty Bắc Cương nửa cái thành phố rồi, nếu Tần Thứ chuyển đến đây ở thì thời gian đi qua đi lại phải tốn gần một tiếng đồng hồ— Đó là chưa tính đến vấn đề kẹt xe. Mặt khác, Diệp Gia Hành là người rất cẩn thận nên khi tình cảm giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn nảy nở cũng như trở nên trong sáng hơn thì hắn đã nghĩ xem tới lúc đó mình nên dứt ra thế nào.

Còn chưa nói rõ lòng mình cho nhau mà một người trong đó đã nghĩ đến cảnh khả năng phản bội của đối phương trong tương lai cũng như sự nhục nhã khoảnh khác ấy. Yêu đương tới cái mức độ này, thật lòng không biết phải nói là hắn quá thực tế hay là nói hắn quá đa nghi.

Nhưng dù có đa nghi thì âu cũng là cách bảo vệ bản thân sau vết xe đổ vậy thôi.

“Em có nghe được tin gì không?” Tần Thứ không vội không gấp trình bày lí do mình muốn đến ở: “Cha anh ly hôn với vợ ông ấy… Kèm theo đó là chị Mai thoải mái thừa nhận anh là con trai bà… Chắc giờ phút này nhà anh đã biến thành chiến trường rồi.”

Hôm nay là ngày đầu Diệp Gia Hành choáng váng với đủ loại ‘bí mật Tần thị’, hắn không phải là một người quan tâm tới các trang báo giải trí nên tướng quân Tần ly hôn với vợ là chuyện hắn chưa nghe bao giờ… Nhớ tới tin tức ban nãy Rex khua môi múa mép kể, hắn hơi do dự: “Vậy anh… Bị kẹp ở giữa chắc là khó xử lắm nhỉ?”

Thật ra hắn muốn hỏi là anh đi theo cha bao năm nay có bị trút giận hay gì không nhưng lời đến miệng rồi vẫn dừng lại.

Tần Thứ cười an ủi hắn: “Vẫn ổn… Dì Tần không phải là người thích gây chuyện. Nhưng về nhà vào lúc này anh nghĩ mình bị chiến thành trung tâm của cuộc chiến. Ra ngoài khách sạn ở thì lại phiền em phải đi theo anh.”

Diệp Gia Hành nhìn nụ cười thoải mái của Tần Thứ, không biết tại sao trong hắn lại dâng lên cảm giác đau lòng—- Anh luôn như vậy, dù là chuyện gì cũng nói theo cách đơn giản như vậy. Thật ra người bị kẹp ở giữa luôn là người phải chịu ức hiếp từ cả hai bên… Nếu hai người thật sự phải li hôn thì lại dính đến chuyện chia tài sản và xử lý quyền thừa kế… Một khi đã dính đến tiền tài và lợi ích thì bất cứ thứ gì cũng sẽ trút bỏ lớp vỏ dịu dàng để trở nên dữ dằn và đáng sợ. Hơn nữa thân phận con riêng nhạy cảm của anh lại càng hấp dẫn nhiều sự chú ý, ánh mắt tò mò của người ngoài cũng sẽ chờ xem tập phim này… Nhưng anh nói ’em phải đi theo anh’—-Vào giờ phút này.

Nghĩ tới đây, thì ý định từ chối vốn đã chẳng mấy kiên định được rút về.

Hắn chần chừ nhíu mày nói: “Vậy thì anh ở đây cũng được, trong nhà vẫn còn một phòng cho khách.”

Cuối cùng Tần Thứ cũng đã chờ được kết quả mà mình cố gắng gần nửa tháng nay,  cảm giác yên tâm khi nhận được sự lưu luyến và che chở khiến anh vui như đang bay lên.

“Cảm ơn em Gia Hành.” Anh ghé tai Diệp Gia Hành nói khẽ, đầu lưỡi cố tình liếm lên vành tai hắn.

—-Có lẽ chỉ có mình anh biết thật ra lời cảm ơn đó dành cho cơ hội hắn trao cho mình lần này.

Đây chính cái mà mọi người gọi là mở lòng.

Bầu không khí nói chuyện tuyệt vời sẽ kéo theo những hành động thân mật, điều kiện chỉ có hai người trong phòng ngủ lại càng giật dây con người ta đi làm vài chuyện nào đó.

Độ mạnh khi cắn và hôn môi Diệp Gia Hành ngày một tăng dần châm lên ngọn lửa ham muốn, sự quấn quít giữa lưỡi và môi ngày càng không thể tách rời…

Sàn nhà dưới chân đã xuất hiện chiến cà vạt uốn éo bị ném vội xuống, hai chiếc áo sơ mi cũng xốc xếch hơn… Tần Thứ chen chân vào giữa đùi Diệp Gia Hành, đầu gối khi thì tì vào bắp đùi khi thì ma sát vị trí trong yếu, sự trêu chọc không có quy tắc ấy khiến con người ta trở nên gấp gáp khó chịu.

Diệp Gia Hành có cảm giác cánh tay đang ôm Tần Thứ dần mất kiểm soát, đùi bị anh cọ xát có vẻ thô bạo lại khiến hắn có cảm giác hưng phấn và mong chờ… Hắn dò tay vào áo anh, men theo xương sống bò lên trên khiến người đang ngậm lấy xương quai xanh không ngừng liếm mút dính sát vào mình hơn…

—- Cứ như thế, người này bù trừ cho người kia, thậm chí còn hợp vào làm một…

Tần Thứ vừa mới cởi cúc áo trước ngực hắn, dùng tay và lưỡi lần lượt hỏi thăm nhũ hoa đáng yêu đang lẳng lặng dựng thẳng, còn chưa được nếm tận hứng thì… Cánh cửa anh đang đè người ta vào vang lên tiếng đập ‘ầm ầm’! Cùng với câu hỏi cố ra vẻ ngây thơ của bạn nhỏ Diệp Gia Lâm: “Anh hai, anh Tần, hai người đi đâu rồi…?”

Khi cậu nhả chữ còn cố tình không tách rõ phát âm, hai chữ ‘anh hai’ và ‘anh Tần’ bị cậu gọi anh ‘anh hai’ và anh thân (yêu)’. Gọi xong còn đắc ý cười ‘khanh khách’ tự cho mình là thông minh cả nửa ngày rồi mới nũng nịu nói tiếp: “Người đâu, người đâu rồi? Mới chớp mắt đã biến mất tăm… Chị Mai với mẹ bảo muốn đi ăn món Bắc Kinh chính tông này. Anh hai ơi, anh Tần ơi, trong hai người ai quẹt thẻ…?”

Tần Thứ nói khẽ: “Đừng quan tâm tới nó, chúng ta tiếp tục…” Vừa nói vừa cắn nhẹ đỉnh hồng đang dựng thẳng lên trong miệng mình, quyết định xếp hình xong rồi tính sau.

—-Có mẹ đại nhân ở đây, chắc chắc chị Mai sẽ giúp anh.

Bị anh giở trò xấu, Diệp Gia Hành thốt ra tiếng rên khẽ trong cổ họng, không chờ hắn lên tiếng phản đối thì Diệp Gia Lâm ngoài cửa lại bắt đầu gõ.

“Người đâu rồi? Người đâu rồi?! Người đâu rồi?!! …Đang làm tình đó hả?!!!”

Tần Thứ cảm thấy cực kì thất bại vùi mặt vào hõm vai Diệp Gia Hành, lời nói đầy uất ức vì không được thỏa mãn: “…Cái thằng chết tiệt này…”

— Hết chương 37 —

Hình ảnh minh họa: Bộ quần áo của bà Mai

Dạng thắt lưng tua


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.