Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 27: Nơi lời đồn bắt đầu




= Editor: Tiểu Ma Bạc Hà =

Tuy mặt ngoài con người Lôi Quân này trông hết sức cẩu thả và tùy tiện nhưng gã là một trong số những người che giấu sự tinh tế bên trong vẻ lỗ mãng. Dù sách lược có chút khiếm khuyết nhưng gã vẫn có thể dùng thủ đoạn “nhất lực phá bách xảo*” để ngồi vững vàng trên vị trí thượng phong.

*Nhất lực phá bách xảo [一力破百巧]: Một người dùng sức mạnh để phá được hàng trăm mánh khóe.

Lần này gã đến thành phố Z, một là chạy tới đây để chặn người, mặt khác tiện đường mở quán bar mới— Dù trong tay nhà họ Lôi có rất nhiều sản nghiệp nhưng Lôi Quân lại nghiêng về thứ đại diện cho ngành giải trí về đêm đó là quán bar. Trong mắt gã, quán bar là nơi lan truyền tin tức nhanh, tiện lợi và trực tiếp nhất. Chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là có thể thành lập được trang báo mật lớn nhất bấy giờ.

Hơn nữa, không phải gã sợ Diệp Gia Hành. Hắn chỉ là một thành phần tri thức trong thành phố, dù có là tấm gương trong ngành, là tinh anh trong giới thì cũng không thể chống lại cựu đại ca xã hội đen vừa chuyển từ bóng tối ra ánh sáng như gã được.

Thứ gã kiêng dè là thế lực trong tay Tần Thứ và thân phận “anh cả” của Diệp Gia Hành.

Còn về Tần Thứ, tuy anh chỉ là chủ tịch của một tập đoàn nhưng nếu liên hệ tới một phần ba hạn mức mà tập đoàn này nắm giữ trong ngành công nghiệp sản xuất sắt thép trong nước, chỉ với GDP mà nó tạo ra hàng năm tương đương với tổng GDP một năm của một quốc gia nhỏ… Là đủ để khiến người ta không dám khinh nhờn rồi. Nếu bỏ yếu tố đó đi không đề cập tới thì ông nội anh là người có công lớn trong công cuộc dựng nước, cha anh là thượng tướng lục quân cầu vai đầy sao vàng năm cánh, bối cảnh gia đình anh rất có tiếng nói trong quân đội… Dù xuất thân của anh chẳng mấy bắt mắt thì thân là đứa con nối dõi duy nhất của các thế hệ một con thì đã không có người nào dám khinh thường thế lực đằng sau ấy.

Về phần Diệp Gia Lâm… Từ đầu Lôi Quân đã nhận ra bản chất lưu manh bên trong con người ấy, hơn nữa còn khoác lên mình vẻ yếu ớt mong manh khiến người ta trông mà hết sức muốn đè. Nhưng đè tới đè lui đè mãi rồi lại không nỡ buông tay nữa. Thằng nhãi đáng ghét đó yêu tiền nhưng không tham tiền, quậy phá nhưng không vượt quá giới hạn, kiêu ngạo nhưng không buông thả… Cậu chỉ xem mọi thứ như trò chơi để hưởng thụ rồi thoải mái quay lưng đi không để lại bóng dáng. Nhưng vấn đề là cậu lại có một vẻ ngoài rất bắt mắt, cả hướng lông mi dài ra cũng khéo léo và tinh tế như được lập trình sẵn, sống động đến nỗi không ai nỡ dời mắt và chẳng ai nỡ nổi giận.

—-Hơn nữa, con mẹ nó biến mất còn nhanh hơn cả khói!

Nên khi Diệp Gia Hành cong môi cười mỉa mai, đề nghị “hai bên đều có lời, sau này không liên quan gì tới nhau” thì Lôi Quân chẳng cần nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Không.”

Gã nhìn thẳng vào mắt Diệp Gia Hành, không chịu lùi bước nói: “Điều đó không thể nào xảy ra được… Diệp tổng, tôi nói thật với anh luôn không cần phải giấu anh cái gì— Nếu điều anh nói có một chút khả năng thì Lôi Quân tôi đây đã không phải ngồi đây cãi cọ với anh rồi.”

Diệp Gia Hành chợt ngơ ngẩn vì thái độ cứng rắn bất thường của gã, hắn nhả ra một chữ hỏi lại: “Ồ?”

Lôi Quân cong môi cười cười, lời gã nói không chút khách sáo: “Tôi không cần thứ gì của Diệp Gia Lâm, cũng không cần thứ gì của nhà họ Diệp các người. Anh biết rồi đó, bản lĩnh lớn nhất của cậu ta chính là đi tìm phiền toái. Nếu khăng khăng hỏi về thứ tôi muốn lấy thì chỉ có Gia Lâm cùng những phiền phức cậu ta tiện tay gây ra… Những lời anh hỏi, chính tôi cũng muốn biết đáp án— Một người như thế, tôi nhất định phải nắm trong tay ghì trong ngực mới thấy thoải mái…”

Diệp Gia Hành không bị ảnh hưởng bởi lí do của gã, hắn đáp rất thẳng thắn: “Những chuyện đó là việc riêng của anh Lôi. Tôi là người thứ ba nên không có quyền và cũng không thể phán xét. Nhưng anh Lôi lại vì chuyện đó mà đến gây chiến ở thành phố L, định làm cho cả thành phố long trời lở đất thì có phải là hơi quá rồi không? Hơn nữa, nếu lần này Tần tổng không tốt bụng đứng giữa dàn xếp thì anh có sẵn sàng bình tĩnh ngồi ở đây nói chuyện với tôi không?”

Bị hắn đâm trúng suy nghĩ bất lương của mình, Lôi Quân hơi á khẩu không trả lời được.

Diệp Gia Hành nhân nhượng gã ba phần, thản nhiên nói: “Tôi là anh nó, chỉ quản lí chi phí ăn uống mặc kệ tình cảm cá nhân. Nhưng Gia Lâm là một người thích làm theo ý mình, từ khi nó tròn 16 tuổi tới nay nó chưa từng có một người yêu nào bên cạnh. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh nhưng chuyện gì cũng phải có chừng có mực, đừng ép người quá đáng… Tôi mong Gia Lâm có thể tiếp tục sống thoải mái như vậy, dù không làm ra được tài sản kếch xù gì thì vẫn có tôi nuôi nó cả đời.”

Hắn nói tới nước này, tạm thời Lôi Quân cũng chẳng còn lời nào để nói.

Lần này gã quan tâm tới Diệp Gia Lâm như thế, nếu khăng khăng muốn tìm hiểu thì thật ra chính gã cũng không rõ tâm tư của mình là gì… Ban đầu nguyên nhân của hành động cố chấp này là do bị trêu chọc nên không cam tâm, sau đó thì do không thấy được người nên cáu kỉnh khó chịu. Đến khi Diệp Gia Hành nói cậu “chưa từng có một người yêu” thì trong lòng gã xuất hiện cảm giác mừng thầm, sau đó nghe hắn nói “tôi nuôi nó cả đời” thì trong đầu gã lập tức bật ra câu “tôi cũng làm được”…

Diệp Gia Hành rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy đối phương đã bị mình thuyết phục hắn lại nói thêm một đoạn nữa: “Lúc trước tôi thấy anh Lôi quá hùng hổ, lo anh sẽ gây ra điều gì bất lợi với Gia Lâm nên mới cho nó ra nước ngoài du lịch… Bây giờ tôi mặc kệ anh Lôi tính toán cái gì thì cũng phải đợi Gia Lâm về tới rồi nói sau, vậy được chứ?”

Lôi Quân lập tức hỏi: “Khi nào Gia Lâm mới trở về?”

Diệp Gia Hành rất nghiêm túc đáp: “Chơi mệt thì về thôi… Nhưng trước đó, có phải anh Lôi nên…?”

Lôi Quân hào hứng đến, cứ tưởng rằng sẽ toại nguyện trở về nhưng khi rời khỏi nhà Diệp Gia Hành gã hết sức suy sụp. Đương nhiên gã phải nghe theo yêu cầu của anh cả tương lai, rút hết hai người canh cửa và đám đàn em áo đen bám theo Diệp Gia Hành không rời nửa bước về.

Gã trằn trọc khó ngủ, hai giờ sáng cầm điện thoại gọi cho Tần Thứ— Đây là lần đầu tiên trong năm nay gã nói chuyện với tên này, cả số điện thoại cũng phải đi hỏi đàn em sau đó mang vẻ mặt ghét cay ghét đắng gọi đi.

Mấy ngày nay chủ tịch Tần đang bận chuyện đại hội khai thác mỏ. Bắc Cương muốn mượn cơ hội này để tiếp cận với ông trùm sắt thép bên Đức hòng đạt được liên minh của hai kẻ mạnh, bắt tay nhau cùng sáng tạo nên một tương lai huy hoàng trên thị trường thế giới… Nên khi Lôi Quân gọi đến, anh vừa mới úp mặt vào giường lạc vào cõi mộng chưa được bao lâu.

Anh ôm tâm trạng không tốt cầm điện thoại bên gối lên, thấy dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình thì lập tức giả vờ lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Tần Thứ.”

Lôi Quân nhíu mày: “Tôi là Lôi Quân, ờ…”

Ông chủ Lôi mới nói được bốn chữ thì đã bị Tần Thứ thẳng tay ngắt máy.

Lôi Quân đang bị mất ngủ, hơn nữa trong lòng còn có tâm sự nên thứ gã không cần nhất chính là thời gian ngủ thế là lại gọi tới khi nào Tần Thứ chịu nghe mới thôi.

Bên này gã vừa kể lại buổi nói chuyện của mình với Diệp Gia Hành ba giờ trước thì xong Tần Thứ thờ ơ nói: “Ồ, chúc mừng.”

“Chúc mừng tôi làm gì?” Lôi Quân hiếm khi nghe được lời ca ngợi của người này nên hỏi lại theo bản năng.

“Chúc mừng tôi lại được thấy điều bất ngờ từ anh.” Tần Thứ ngáp khẽ, hết sức hài lòng.

Lôi Quân có việc tìm anh nên chỉ hừ hừ cười hai tiếng mà không mở miệng đáp trả: “Được rồi, tới lúc đó thì cùng chúc mừng… Tần Thứ, rốt cuộc cậu có nghe rõ những gì tôi mới nói không? Anh ta nói rất đúng, anh ta phải nuôi Gia Lâm cả đời—- Cậu đã bị đẩy ra ngoài phạm vi cả đời đấy, kiếp sau nhớ phải theo đuổi em trai người ta trước nha…”

Tần Thứ nói: “À…?”

Mặc kệ chủ tịch Tần tiếp cú điện thoại này xong thì mấy giờ mới ngủ lại được, có ngủ ngon hay không, có thể đạt được thống nhất trên cùng một mặt trận trước nay chưa từng có hay không… Tấm màn của buổi khai mạc Đại hội Khai thác mỏ vẫn được vén lên vào đúng 9 giờ sáng thứ tư.

Diệp Gia Hành không thể từ chối được tấm thiệp mời đó được, hắn ôm tâm trạng tham quan và gom góp chút tin tức để xuất hiện ở trung tâm hội nghị triển lãm trên đường Ngũ Hoàn vào lúc chín giờ kém mười lăm phút.

Lần này công tác bảo vệ an toàn cho Đại hội được thực hiện rất hợp lý, nhân viên đến tham gia hội nghị sẽ đến quầy tiếp tân ngoài sảnh để đổi thiệp mời thành giấy chứng nhận tham gia— Nếu không có giấy chứng nhận ấy thì chỉ có thể “đi lượn lờ” ngoài sảnh, không thể tiến sâu vào hội trường, càng không thể tham gia lễ khai mạc cũng như buổi diễn thuyết của đại diện các xí nghiệp và công ty.

Thái độ của nhân viên lễ tân ở quầy rất chu đáo, sau khi nhận lấy thiệp mời trong tay Diệp Gia Hành lập tức đối chiếu tên trên thiệp với thông tin trong máy rồi nhanh chóng đóng dấu vào giấy chứng nhận tham gia, kẹp vào bìa rồi lễ phép đưa cho Diệp Gia Hành bằng hai tay: “Ngài Diệp, công ty Bắc Cương của ngài được sắp xếp ở khu C3 hội trường chính, buổi diễn thuyết của công ty ngài sẽ được bắt đầu sau khi kết thúc nghi thức khai mạc. Buổi lễ ở… hội trường A trên lầu hai sẽ bắt đầu sau mười phút nữa, mời ngài nhanh chóng vào chỗ ngồi.”

…Của ngài… Diệp Gia Hành liếc nhìn tờ giấy chứng nhận, bên trên có bốn chữ “khách quý đặc biệt” được in đậm cực kì to, to cứ như sợ không có ai nhìn thấy.

Thiệt tình, hắn nghĩ. Sao mãi mà con người Tần Thứ này… Không đổi được cái thói khôn vặt ấy nhỉ?

Diệp Gia Hành đến rất khiêm tốn, sau khi nhận giấy chứng nhận lập tức bước sang thang máy chuẩn bị lên hội trường lầu hai.

Hắn và nhân viên lễ tân nói chuyện với nhau rất nhỏ, rất ngắn gọn và không hề hấp dẫn sự chú ý. Nhưng, người đứng sau hắn lại làđại diện của một công ty nhỏ đến từ phương nam chuyên thăm dò khu vực khai thác mỏ— Diệp Gia Hành không biết người đó nhưng người ta lại nhận ra hắn. Sau khi nghe tới câu “công ty Bắc Cương của ngài” thì hết sức ngạc nhiên…Ngạc nhiên xong thì bắt đầu chia sẻ tin tức đó với mấy vị “anh em đồng nghiệp”, mọi người cùng cho rằng Diệp Gia Hành của Đoàn thị bất mãn với quyết định của ông chủ công ty mình nên mới sang Bắc Cương ăn máng khác…

Vì thế, đại hội còn chưa bắt đầu, Phó Thủ tướng còn chưa lên bục diễn thuyết thì tin tức “Diệp Gia Hành của Đoàn thị sang Bắc Cương ăn máng khác” đã được lan truyền lặng lẽ trong các đại biểu đến tham gia, trong đó có khá nhiều phóng viên của các tòa soạn báo.

Thường Khanh đang bàn giao hết số việc cần chú ý cho người phụ trách triển lãm, vừa nhấc đầu lên trông thấy Diệp Gia Hành đang đi về hướng mình… Thì lập tức hóa đá tại chỗ.

—-Vì tối qua bận nói chuyện với “bạn” quá khuya nên sáng nay chủ tịch Tần hơi dính giường… Bây giờ vẫn còn đang lượn lờ trên đường tới trung tâm hội nghị triển lãm.

Thường Khanh “a” một tiếng, quay sang hỏi trợ lý: “Người đó là Diệp Gia Hành phải không?”

Trợ lý của phó tổng giám đốc đẩy kính lên, quan sát cẩn thận rồi gật đầu nói: “Đúng là Diệp tổng của Đoàn thị.”

Thường Khanh ngơ ngác véo mặt mình: “Chuyện này không thể nào xảy ra… Vậy nếu người đó là Diệp Gia Hành thì tôi là ai?”

Diệp Gia Hành không thấy Tần Thứ, hắn cầm tờ giấy tham dự trong tay mà không biết nên đối mặt giải thích sự xuất hiện của mình với người của Bắc Cương thế nào— Lỡ đâu người ta đang trao đổi thông tin mật của công ty mà mình dính vào thì rất là… Tần Thứ, anh… Làm bậy quá…

Chỉ có Thường Khanh phản ứng nhanh, lập tức đoán ra chắc chắn là phương pháp hư hỏng của chủ tịch Tần đã có hiệu quả. Sau đó nhanh chóng từ tượng đá vỡ thành bụi phấn rồi ghép trở lại bình thường bước tới nhiệt tình cầm tay Diệp Gia Hành lắc lắc: “Hoan nghênh Diệp… Ngài Diệp đến Bắc Cương hướng dẫn!”

Anh ta âm thầm đắc ý phổng mũi nghĩ boss đúng là boss, chỉ cần duỗi tay ra thì cái gì cũng được giải quyết! Diệp Gia Hành… Là Diệp Gia Hành đó!! Không ngờ boss lại có thể hòa tan tảng băng này, không ngờ boss lại có thể làm được!!!

Vì thế, dưới sự dẫn dắt ngầm của Thường Khanh, tập thể quản lý cấp cao của Bắc Cương vỗ tay rầm rộ kéo dài rất lâu… Lọt vào tai người muốn hóng hớt, lời đồn lại càng được khẳng định.

— Hết chương 27 —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.