Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 22: Cái gọi là chịu trách nhiệm




= Editor: Tiểu Ma Bạc Hà =

Bầu trời bên ngoài phòng khách sạn đã đen kịt, đèn trong phòng lại được chỉnh rất tối, tối đến mức chỉ còn chút tia sáng mỏng manh le lói.

Tần Thứ quỳ một chân lên giường, cầm khăn lau tóc cho ai đó, động tác dịu dàng đến mức cấp dưới của anh phải đập nát kính.

Nhìn từ góc độ của anh chỉ thấy hơn nửa mặt Diệp Gia Hành đã vùi vào gối đầu mềm mại, chỉ có hàng mi đen dày là rõ đến độ không thể xóa mờ.

Tần Thứ nhìn một hồi, tay anh dần chậm lại.

Anh nghĩ: Bà Mai hay khoe mặt anh giống bà nên mới bảnh trai thế này, đúng ra nên để bà gặp Gia Hành.

Thế là, anh chậm rãi cúi đầu xuống…

Nhưng nụ hôn còn chưa đến như ý anh thì Diệp Gia Hành đã ngẩng đầu dậy, trán đập cái “bốp” vào mũi Tần Thứ…

Tần Thứ che mũi gập người la “ây da ây da”, giọng mũi len lỏi qua khe hở nghe hết sức đáng thương: “…Gia Hành, em không chỉ dùng xong lập tức trở mặt mà còn đi học cách giết chồng…”

Tay anh bịt rất chặt nên lời thốt ra chỉ nghe được một nửa. Bốn chữ “học cách giết chồng” người ta chỉ nghe hiểu mỗi hai chữ “cách giết”.

Lúc ngẩng đầu Diệp Gia Hành đang nhắm mắt, hắn đâu ngờ mình nhờ người ta lau tóc nhưng mới lau được một nửa người ta đã lại đây hôn trộm? Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, hắn không ngăn được cảm giác áy náy trong lòng, lại gần an ủi, lay tay anh ra em có sao không: “…Không sao chứ…? Để em xem… Ưm…”

Từ đầu Tần Thứ đã che mũi không cho ai xem nhưng Diệp Gia Hành vừa kề sát anh lập tức ôm vai hắn đè xuống, không nói không rằng bắt đầu hôn tới tấp.

Trong lúc quấn quít, tấm chăn trên người bị cuốn xuống dưới lộ ra bả vai trần đầy dấu hôn hồng tím… Diệp Gia Hành thích dạng thanh niên yên tĩnh, sau khi làm tình xong những người bạn tình trước bao gồm cả bạn trai cũ Đường Kỉ Trạch đều ngọt ngào ôm nhau ngủ, làm gì có ai mặt dày lợi dụng việc người ta đụng mũi mình để hưởng lợi như anh Tần đây?!

Hắn đang lo nghĩ lung tung nên lúc ra tay không có nương lại, một cái tát lập tức in lên má trái Tần Thứ—- Tuy lực không mạnh, ban đầu hắn cũng không định làm anh đau… Nhưng đúng là một cú tát đã được đánh sang.

“À…” Diệp Gia Hành kéo vạt áo ngủ lại, lúng túng hắng giọng: “Em không cố ý đâu.”

Tần Thứ bỏ tay đang che mặt mình xuống giữ chặt tay Diệp Gia Hành, chân thành tình cảm nói: “Gia Hành, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh…”

Có thể thấy phản ứng bén nhạy của Diệp Gia Hành không theo kịp tình huống này, hắn chỉ có thể dùng âm thanh ngắn gọn nhất để thể hiện sự khó hiểu của mình: “…A?”

“Đến bà Mai còn chưa tát anh lần nào, vậy mà em lại đánh anh tận hai lần…” Tần Thứ phồng má—- Hành động con nít đó không khiến anh trông buồn cười, ngược lại có vẻ khá đáng yêu: “…Hư… Ra tay nặng thật đó.”

—-Lừa đảo! Diệp Gia Hành nghĩ, chẳng đau tí nào…. Lực có tác động qua lại mà bây giờ tay hắn không hề thấy đau.

Hắn vừa nghĩ trong đầu vừa nắm bắt được vấn đề hỏi lại: “Bà Mai là ai?”

“Người phụ nữ sinh ra anh… Dân gian gọi là má, văn viết là mẹ, tiếng Anh là mother, tiếng Pháp là Maman…” Tần Thứ cười rộ lên như thể anh đã đoán trúng điều gì đó: “Đừng có đánh trống lảng, Gia Hành… Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Diệp Gia Hành cười nhạt với thái độ lưu manh đó, hắn quay nửa mặt qua khinh thường nói: “Hay là anh đánh lại đi?”

Tần Thứ vui vẻ đồng ý nhào tới đè Diệp Gia Hành xuống cắn mạnh để lại vòng dấu răng trên má nơi gần xương hàm, hình bầu dục be bé hết sức ngay ngắn.

Diệp Gia Hành sắp phát điên tới nơi, hắn chọc khuỷu tay vào bụng Tần Thứ: “…Tên Tần Thứ khốn nạn này… Rốt cuộc trước khi cắn em anh có đánh răng không? Làm ơn đi… Chắc chắn trong kẽ răng anh đầy mảng thức ăn thừa và vi khuẩn kí sinh…”

Cuối cùng chủ tịch Tần da mặt cực dày đã bị lý do phát điên của hắn đánh phải, đồng thời thẹn toát cả mồ hôi vì sự liên tưởng và cách miêu tả hết sức chuẩn xác ấy: “…Chúng ta vừa hôn xong mà…”

“Trước khi hôn anh cũng không đánh răng luôn hả?” Diệp Gia Hành lập tức chuyển thành chính thức nổi điên.

“Em yêu à, em bình tĩnh cái đã…” Tần Thứ luống cuồng đè vai hắn lại vội vàng nói: “Em xem như chúng ta hôn nhau để khử trùng cho anh đi được không…? Nghĩ vậy em thấy thế nào?”

Nghe được câu đó Diệp Gia Hành thở phào, sau đó gật đầu: “Nếu nghĩ vậy thì thấy đỡ hơn nhiều.”

“Được rồi, bảo bối à… Chúng ta hôn thêm lần nữa để em thoải mái và thả lỏng được không?” Tần Thứ tranh thủ kiếm lời, đỡ gáy hắn bắt đầu hôn.

Anh vừa tập trung hôn vừa âm thầm nghĩ: Nếu lúc trước vẫn còn hoài nghi huyết thống của Diệp Gia Hành và Diệp Gia Lâm thì bây giờ anh tin rồi… May mắn, có vẻ như anh khá giỏi xử lí mấy vấn đề này nhỉ?

Thật đáng mừng, Tần tổng—- Nhờ vào cái tính chiều mưa mai nắng của mình, anh đã nắm bắt được hướng đi trong tương lai.

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Xế chiều vừa đánh tennis hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lại bị người ta đè đến khi màn đêm buông xuống, dù Diệp Gia Hành đang ở độ tuổi sức sống tràn trề cũng thấy ăn không tiêu.

Vì thế người cuối cùng cũng được đền bù sau hơn nửa tháng là Tần Thứ tất nhiên phải mời hắn đi ăn tối, địa điểm chính là nhà hàng trong khách sạn bọn họ ngủ lại.

Một trong những điểm thu hút khách của khách sạn đẳng cấp năm sao này chính là nhà hàng: Từ những chiếc mặt nạ hí kịch có chữ kí nổi tiếng được treo ngoài hành lang đến bức bình phong hình quạt cực lớn thấy được sau khi bước vào cửa, từ chiếc đèn lồng lưu ly đỏ thẫm rũ xuống trên trần nhà đến cổng vòm được điêu khắc thủ công… Và cuối cùng hơi thở của nền văn hóa Trung Hoa đã được phát huy đến mức tối đa bởi chiếc lư xông được đúc chế bằng đồng thau đặt trong góc, hương Đàn Hương nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian.

Tần Thứ không chọn phòng ăn VIP chỉ được vào khi đặt trước mà chọn một vị trí gần cửa sổ trong nhà hàng ngồi xuống. Anh từng đến nhà Diệp Gia Hành nên biết hắn khá chuộng chất liệu thủy tinh trong suốt, bây giờ chính là thời điểm hợp lý nhất để áp dụng.

—-Thay vì nói anh chọn nhà hàng này vì món Quảng Đông nổi tiếng xa gần chi bằng nói anh chọn nó vì tấm cửa sổ thủy tinh sát sàn phía nam cùng với thiết kế trạm trổ điêu khắc để lấy lòng Diệp Gia Hành… Đây là kiểu đón ý nói hùa âm thầm, mờ ám, mông lung, kín đáo và hơn nữa là hiệu quả rất rõ rệt.

Con đường Mỹ Kim ngoài cửa sổ vẫn tấp nập như trước, đèn hai bên đường và đèn xe qua lại ngược xuôi làm nền cho nhau nổi bật trông hết sức thú vị, thêm vào đó là ánh đèn sáng trưng trên chiếc cầu vượt cách đó không xa, tươi sáng rực rỡ… Tất cả gộp lại tạo thành phong cảnh sinh động qua tấm kính thủy tinh cực lớn.

Có thể thấy tâm trạng Diệp Gia Hành đã tốt lên nhờ vị trí ngồi, ánh mắt nhìn về phía Tần Thứ mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tần Thứ giơ mâm bạc bóng loáng ra trước mặt Diệp Gia Hành, đẩy tới chỗ má anh cắn lúc nãy cho hình ảnh được phản chiếu: “Xem đi, không có dấu gì này.”

Thong thả liếc sang hình ảnh trong mâm bạc, môi Diệp Gia Hành cong cong lên mang vẻ lịch sự nhưng xa cách: “Tần tổng, xin ngài hãy chú ý lễ nghi trên bàn ăn của mình.”

Tần Thứ nhún vai: “Chỉ trước mặt em thôi…”

Anh thông minh không nói hết lời, dùng nửa câu sau để chỉ ra sự thân mật giữa hai cơ thể quấn lấy nhau gần như sắp hòa vào làm một ban nãy. Sau đó bắt đầu việc gọi món đơn giản với sự giúp đỡ của bồi bàn.

Ăn được một nửa thì Tần Thứ lấy thiệp mời mang theo trên người ra đưa cho Diệp Gia Hành: “Thiệp mời Hội nghị Khai thác mỏ tuần sau, sau khi Bắc Cương khai mạc xong sẽ có một buổi sáng để triển lãm… Đến xem không?”

Diệp Gia Hành lẳng lặng nhìn tấm thiệp cứng được đẩy sang.

Đây là lần thứ năm Hội nghị Khai thác mỏ được tổ chức và cũng là lần đầu tiên được tổ chức trong nước. Thường thì với một hội nghị mang tính quốc tế thế này, Phó Thủ tướng của quốc gia đơn vị tổ chức sẽ tham dự lễ khai mạc xem như chúc mừng, hội nghị sẽ mời các công ty xí nghiệp làm trong ngành khai khoáng đến dự, các công ty có thể tuyên truyền bằng hình thức triển lãm ở đây đều là những đại diện có tiếng nói trong ngành.

Hai năm trước, Đoàn thị từng nhận được thư mời, tuy không chiếm được vị trí và thời gian triển lãm tốt như Bắc Cương nhưng họ vẫn là một trong những công ty nhận được lời mời… Khi đó người phụ trách dẫn đoàn đi Bắc Âu tham gia triển lãm chính là Diệp Gia Hành vừa ngồi vào ghế phó tổng.

…Chỉ mới hai năm mà Đoàn thị đã hoàn toàn rút khỏi ngành công nghiệp sắt thép… Đây chính là gầy dựng sự nghiệp khó khăn, giữ vững cơ đồ vất vả nhưng thất bại chỉ là việc trong giây lát. Tuy Đoàn thị không thất bại mà là chủ động rút lui nhưng cảm giác mất mác khi phong cảnh không còn vẫn tìm đến.

Tần Thứ múc một viên cua nấu súp vào chén nhỏ mạ vàng trước mặt Diệp Gia Hành, thoải mái nói thêm: “Người phụ trách triển lãm lần này nhấn vào chủ đề khai thác đa quốc gia, khoáng sản của Brazil và châu Phi chính là trọng tâm của việc tuyên truyền… Có thể mời Diệp tổng đến chỉ bảo đôi câu sau đó cho tôi may mắn được ở bên ngài hưởng thụ một đêm tuyệt vời được không?”

Diệp Gia Hành nhìn hàng chữ màu vàng đồng trên tấm thiệp mời đỏ chói nghĩ cái tên Tần Thứ này lại bắt đầu trợn mắt gạt người rồi—- Rõ ràng hội nghị sẽ kết thúc vào 12h trưa vậy mà anh cũng lôi ra được cái gì mà “một đêm tuyệt vời”.

Dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đưa tay kéo thiệp về, đầu ngón tay thon dài chạm vào chất giấy cứng cáp, màu da trắng nổi bật trên nền giấy đỏ và chữ đồng… Rõ đến mức rung động lòng người.

—-Cũng đúng, Diệp Gia Hành nghĩ. Đã nhường anh hai lần rồi, không thể để anh được lợi thêm lần nữa… Nếu tính đến chuyện được đè chủ tịch Bắc Cương thì đó đúng là “một đêm tuyệt vời”.

Bóp cổ tay than thở: Hình như con người này đã quên mất quyết định phải cách xa vị họ Tần nào đó rồi… Lôi kéo làm quen là lấy lòng quả là viên đạn bọc đường khiến con người ta lơ là cảnh giác.

Một bữa cơm, cả khách và chủ đều thấy rất hài lòng—- Tất nhiên, câu này có thể được nói lại là: Cả người ăn và người bị ăn đều thấy rất thỏa mãn.

Tần Thứ lái xe đưa Diệp Gia Hành về, bộ dạng đó trông còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.

“Lâu rồi không gặp Gia Lâm.” Anh vặn nhỏ nhạc xuống, cười nói: “Không biết tên nhóc kia đang chơi gì nhỉ.”

—-Ý là: Hay sẵn đưa em về đi thăm em nó luôn?

Nghe vậy, Diệp Gia Hành nhíu mày: “Bỏ ra ngoài chơi mất tăm rồi.”

Ngày thứ ba sau khi thả người, hắn nhận được điện thoại của tên nhóc đáng ghét kia từ thành phố C nói cái gì mà “hoàn thành nhiệm vụ suông sẻ, sắp đưa nữ vương đi đăng ký”. Hai tuần trước nhận được một bức thư chuyển phát nhanh bằng đường hàng không, sau khi mở ra chỉ thấy một dấu tay đen thui to đùng nằm ngay ngắn giữa trang giấy, bên dưới mới là dấu ngón út be bé của mẹ hắn. Một tuần trước lại nhận được một bức thư điện tử, nội dung trống trơn nhưng được đính kèm một đoạn tiếng đàn ghita trầm bổng… Còn bây giờ, hoàn toàn không có tin tức gì!

Nghĩ tới đây, hắn nới lỏng cà vạt theo bản năng, cảm xúc mang tên phiền chán nhanh chóng lấp đầy tâm trạng.

…Chắc chắn thằng nhóc khó ưa đó vừa bắt đầu chơi đã quên ngay mình là ai mình đang ở đâu rồi…! Dù cậu có bị bán cho tộc ăn thịt người ở Nam Mỹ cũng không sao, nhưng người theo chân cậu lại là người mẹ rất ít khi ra đường… Nếu hạn mức trong thẻ VISA và MasterCard được cầm theo không giảm liên tục thì có khác gì đã bốc hơi khỏi thế gian này đâu…

Nhìn sắc mặt hắn dần trở nên khó chịu, Tần Thứ dời cánh tay phải đang cầm lái xuống nắm lấy tay trái Diệp Gia Hành, siết thật chặt sau khi mười ngón tay đan vào nhau: “Gia Hành, xảy ra chuyện gì à…? Em nói gì đi, dù anh không thể giúp được em nhưng anh có thể nghe em nói những điều khiến em khó chịu… Nói ra sẽ tốt hơn giấu nhẹm trong lòng, hai người cùng nghĩ sẽ dễ hơn một người.”

Tòa nhà cao tầng nối liền san sát nhau cùng với ánh đèn hòa lẫn hai bên đường vụt qua khung cửa sổ. Không gian xe nhỏ hẹp không ngừng chuyển từ sáng sang tối rồi lại từ tối sang sáng cùng với âm nhạc du dương trầm bổng… Những lời thủ thỉ khe khẽ của anh chợt trở nên sinh động, kỳ dị như một loại lực co dãn êm ái nào đó.

Diệp Gia Hành bắt chước Tần Thứ siết tay lại.

Hai lòng bàn tay dính chặt lấy nhau, mạch máu nhỏ dưới da như đập chung một nhịp, cả vân tay cũng sắp hòa vào nhau—- Tay Tần Thứ không lạnh lẽo và khô ráo như tay hắn, nó mềm mại và ấm áp hơn… Hơn nữa còn trông có vẻ… Mạnh mẽ.

Diệp Gia Hành khẽ nhắm mắt lại tựa đầu vào cửa kính xe mát mẻ, vẫn để im cho anh nắm tay mình khẽ hỏi: “Tần Thứ, anh… Biết Lôi Quân của thành phố L không?”

Kết quả hắn nhờ Mộc Khiêm tìm hiểu bên L thị khá sơ sài: Diệp Gia Hành đó giờ chỉ biết gây chuyện không biết xử lí hậu quả rốt cuộc đã nhớ được một lần sau khi bị anh mình dạy dỗ vô số lần, trước khi vỗ mông chạy lấy người đã đánh lạc hướng tai mắt “kẻ địch” khiến đại thiếu gia nhà họ Lôi tìm sai hướng, sau khi đuổi bắt cả tháng trời… Chỉ mò được không khí.

Sau đó Mộc Khiêm cắn tàn thuốc bất đắc dĩ nói vào điện thoại: “Người anh em này, không phải mình không muốn giúp bảo bối nhà chúng ta… Mà do bên mình có rất ít người móc nối được với Lôi Quân. Vất vả lắm mới chặn được đầu người ta, kết quả là suýt bị người ta bóp cổ gào rống ‘rốt cuộc bây giờ Diệp Gia Lâm đang ở đâu’… Đáng thương cho mặt mình, ai mà ngờ cái tên cầm đầu lũ giặc cỏ đó chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả…”

Diệp Gia Hành im lặng hồi sau, sau đó nhanh chóng nắm bắt được đống tin tức hỗn loạn đối phương đưa ra: “Mộc Khiêm, cậu đã nói với anh Lôi chuyện Gia Lâm ở chỗ mình rồi hả?”

Mộc Khiêm làm bộ cười sang sảng: “A ha ha… Ờ… Gia Hành, thật lòng không thể trách mình… Cậu phải thông cảm…! Mình suýt bị người ta cầm súng…”

Câu nói bình thản của Diệp Gia Hành đã chặn được lí do của anh ta: “Cậu nhớ kỹ là được rồi, Mộc Khiêm.”

Người anh Mộc đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi nghe hắn hỏi, Tần Thứ ngẫm nghĩ một lát, đầu ngón tay vuốt ve lưng bàn tay Diệp Gia Hành: “Tạm thời không biết… Nhưng, sẽ biết ngay thôi…”

“Ý anh là sao?” Diệp Gia Hành nhíu mày.

“Ý là…” Xe dừng lại trước một cái đèn đỏ, Tần Thứ nghiêng người chỉnh lại cà vạt hắn vừa kéo lỏng: “Mai anh sẽ tìm cách làm quen người đó. Đó là một nhân vật có tiếng ở thành phố L, anh từng nghe nói.”

Diệp Gia Hành nhích sang phải, né tay Tần Thứ rồi tự chỉnh lại áo và cà vạt sau đó im lặng.

Tần Thứ khoát cánh tay vừa chạm vào không khí lên vai Diệp Gia Hành, dùng chút lực kéo hắn quay lại nhìn mình: “Ít nhất cũng phải tin anh một lần chứ… Gia Hành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.