Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 18: Một lời nói toạc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Sau khi tiễn bà Mai lên máy bay, Tần Thứ tìm thấy lương tâm chạy về tổng công ty Bắc Cương, trông thấy Thường ái khanh của mình trong văn phòng phó tổng.

Thường Khanh vừa thấy Tần Thứ lập tức đẩy đống giấy tờ chất chồng sang đoạn nắm chặt ống tay áo anh không buông, la khàn cả giọng: “Làm việc đi! …Cuối tuần cậu không thể để tôi tăng ca làm trâu làm ngựa một mình được!!”

Tần Thứ nhận đống giấy tờ trải ra bàn làm việc của Thường Khanh đọc nhanh như gió, nói: “Ồ, việc chuẩn bị phòng triển lãm cho đại hội khai thác mỏ… Phòng triển lãm chính số ba, mở màn xong chúng ta có cả nửa ngày…” Anh nhanh chóng chuyển sang xấp tài liệu khác: “Mấy cái này giao cho bộ phận kế hoạch làm là được rồi… Những thứ này để bộ phận tuyên truyền chuẩn bị… Mấy cái này để bộ phận thư kí xử lý… Cái này, ồ, để cho Thường Khanh…”

Chưa tới mười phút xấp tài liệu đã được anh chia thành mấy phần. Tần Thứ vỗ tay: “Dọn dẹp kết thúc công việc.”

Thường Khanh hận tới nỗi đau răng: “Cậu đẩy việc đi thuận tay thật đấy… Thế đâu là việc của cậu?!”

Tần Thứ chỉ chỉ mấy cái kế hoạch công tác và các thống kê sắp xếp trên bàn: “Phân chia công việc cho các cậu một cách hiệu quả và ký tên.”

“…Ký tên ký tên vậy thì mau ký đi! Bây giờ cậu chỉ còn mỗi cái tác dụng chó má đó thôi, mau ký xong rồi cút đi đỡ để phí khoảng thời gian quý báu của tôi!!” Thường Khanh nổi khùng cầm bút ký tên cắm vào mũi Tần Thứ, rất muốn biến thành Godzilla há mồm cắn chết tên sếp bất lương này.

Động tác ký tên của Tần Thứ rất ung dung và thoải mái, ẩn chứa khí phách tô vẽ giang sơn.

Thường Khanh cầm ly nước hưởng thụ thời gian rảnh rỗi hiếm có khó tìm, bắt đầu đổi chủ đề tán chuyện: “Tần tổng, chiều nay cậu đi ký hợp đồng thế nào rồi? Sao lại kéo dài đến tận bây giờ? Chẳng lẽ cậu kí tên với người ta trên giường hả?”

“Ờ, suýt.” Tần Thứ nghĩ tới cảnh xuân tươi đẹp trên sô pha hai tiếng trước, tay chợt dừng lại sau đó vội vàng lấy lại tinh thần.

“Phụt—-” Thường Khanh phun nước ra ba mét, vất vả quay đầu đi tránh để nước văng trúng người nào đó: “Đệt! Khụ khụ… Cậu nói thật hả?”

Tần Thứ đóng bút đặt công việc vừa làm xong qua một bên: “Đương nhiên, tôi gạt cậu lần nào chưa?”

Thường Khanh lập tức lăng trì* Tần Thứ bằng ánh mắt hận thù đau đớn: “…Thường xuyên.”

(*) Lăng trì: Hình phạt thời xưa, chặt bỏ tay chân sau đó mới chặt đầu.

“Cậu nói xem…” Tần Thứ ngửa người ra ghế xoay, trầm ngâm hỏi: “Nếu có một người… Không từ chối ve vãn nhưng lại từ chối lên giường với cậu, điều đó có nghĩa?”

“Nghĩa là cậu không đủ hấp dẫn.” Thường Khanh bắt lấy tất cả cơ hội để phỉ nhổ cấp trên, âm thầm khởi động sự hào hứng mang tên vui sướng khi người khác gặp họa.

Tần Thứ dịu dàng nhìn anh ta cười, nụ cười ấy như cơn gió se lạnh giữa ngày xuân.

Thường Khanh lập tức nghiêm chỉnh lại, vội vàng bác bỏ câu mình vừa nói: “Dục cự hoàn nghênh*! Chắc chắn là dục cự hoàn nghênh!!”

(*) Dục cự hoàn nghênh: Ghét đối phương, muốn từ chối nhưng không muốn làm mất lòng người ấy nên mới dùng cách đón nhận nhưng sự đón nhận ấy chỉ là giả, rất hời hợt.

“Lý do?” Tần Thứ cầm góc tài liệu giữ Thường Khanh đang định chuồn êm lại, trông có vẻ như không trả lời xong thì cứ thế tiếp tục.

“Lý do, lý do… Có rất nhiều lý do.” Thường Khanh vắt hết óc đối phó anh: “Thời gian và địa điểm không thích hợp… Cậu không đủ thành ý, kỹ thuật giường chiếu không đạt chuẩn hoặc là liệt dương xuất tinh sớm không thì ED… Người ta không muốn make love, trong lòng người ta có người khác cậu chỉ là vật thay thế, hay là hay là… Hay là cô ấy đến kỳ sinh lý!”

Đồ chặn giấy làm từ đồng lừng lẫy rơi xuống người Thường ái khanh, trước khi hi sinh anh dũng Thường ái khanh đã nghe thấy một câu vu vơ của Tần Thứ: “Là cậu ấy, không phải cô ấy.”

Vì thế, Thường tướng quân có công lớn trong quá trình dựng nước đã bỏ mình, sau khi ngã ngửa đã cố gắng vịn bàn làm việc giơ lan hoa chỉ* chỉ thẳng mặt Tần Thứ: “Tôi muốn hỏi một câu, không thì chết không nhắm mắt…”

(*) Lan hoa chỉ: Ngón tay tạo thành hình hoa lan.

Tần Thứ tấm lòng bao la bác ái cười: “Ái khanh có chuyện gì cứ nói.”

“…Chẳng lẽ cậu ta chính là…” Ánh mắt Thường Khanh dần trở nên đau thương: “…Diệp Gia Hành ngày nào cậu cũng nhắc tới đó hả?”

“Hình như là tên đó, chẳng lẽ cậu còn biết người nào có tên này nữa hả?” Tần Thứ thích thú nhìn Thường Khanh nghĩ càng ngày thằng khỉ này càng khiến người ta ghét, đúng là nên quăng cậu ta đến Mautirius để tìm tài nguyên khoáng sản… Dám lấy cả ED để nguyền rủa và YY* sếp mình.

(*) YY: Tưởng tượng, ảo tưởng những điều không hợp lý và không thực tế.

Thường Khanh lại hộc máu ngã xuống: “A a a… Thì ra lúc nãy cậu nói ‘xém lôi người ta lên giường ký tên’ là thật!!!”

“Hình như tôi đã bảo là tôi chưa gạt cậu lần nào mà.” Tần Thứ khinh bỉ cách xa Thường Khanh ba mét—- Phải cách xa mấy đứa ngu tránh để bị lây.

Người nào đó vẫn chưa biết mình bị khinh bỉ hết sức căm tức: “Lần nào cậu bảo không gạt tôi thì chính xác là cậu đang gạt tôi.”

Tần Thứ thật thà nhìn vào mắt Thường ái khanh: “Nhưng lần này tôi không gạt cậu.”

Thường Khanh vất vả đứng dậy khỏi mặt đất, hai mắt đờ đẫn nhận ly nước Tần Thứ đưa, chậm rãi lấy lại tinh thần… Không thể trách anh ta phản ứng thái quá mà phải trách Tần Thứ ít khi chủ động nói đến chuyện tình cảm của mình, ít nhất từ khi bọn họ bắt tay nhau làm chuyện xấu hồi bé đến nay dường như đây là lần đầu tiên.

“Tôi… Cậu… Cậu ta…” Phó tổng Thường thốt ra “công thức 3P” mà ai cũng thích dùng, cố gắng tiêu hóa tin tức mình vừa nhận.

Tần Thứ bình tĩnh liếc nhìn anh ta, tăng tốc độ tiêu hóa: “Cậu nghĩ lý do khiến một người vô cùng thích sạch sẽ là gì?”

Dù vẫn còn ngơ ngác nhưng Thường Khanh biết “một người” kia chính là Diệp Gia Hành. Nhưng Tần Thứ không đợi anh ta sắp xếp ngôn từ xong đã hỏi sang câu khác: “Tôi nghe Gia Lâm nói trợ lý cá nhân cũ của em ấy sắp mang thai nên mới tạm nghỉ việc. Nghỉ thai sản là chuyện bình thường nhưng trong đó lại có từ “sắp”… Cậu nghĩ xem tại sao?”

Thường Khanh đặt chiếc ly trong tay xuống, nhìn Tần Thứ bằng ánh mắt phức tạp: “Emperor Tần, cậu tiêu rồi… Nếu chỉ muốn lên giường với người đó thì chỉ cần tập trung vào hãm hại lừa gạt và cướp đoạt là đủ, còn nếu vẫn chưa đủ thì có thể cưỡng hiếp rồi X xong thì kéo quần chạy lấy người. Nhưng nếu cậu muốn tìm hiểu về người đó, hơn nữa còn muốn bới móc những điều riêng tư nhất thì…”

“Thì sao?” Tần Thứ lơ đãng tiếp lời, đặt toàn bộ tinh thần vào việc tìm kiếm tệp danh thiếp trong điện thoại. Anh định tìm chuyên gia tâm lý uy tín tài giỏi nhất cả nước, mục đích chính là giải quyết mấy câu hỏi vừa đưa ra.

Thường Khanh chộp lấy điện thoại trong tay anh: “Tần Thứ, cậu yêu rồi.”

Tần Thứ dừng lại: “…Ồ… Vậy đó hả?”

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Khi đẩy cửa phòng sách ra, Diệp Gia Hành trông thấy Diệp Gia Lâm đang nằm trên tấm thảm dày gác tay lên đàn ghita ngủ.

Từ sáng sớm cậu đã hào hứng chạy đến tiệm đàn còn chủ tiệm đàn thì đã được Tần Thứ dặn trước phải tiếp đãi cậu ấm này chu đáo nên… Diệp Gia Lâm cực kì am hiểu về nhạc cụ bước vào cửa hàng như cá gặp nước, hơn nữa còn trắng trợn ngồi đàn bài 《 hai con hổ 》 trên chiếc đàn “bảo bối giữ tiệm”—- Steinway & Son được sản xuất từ nửa đầu thế kỷ trước của cửa hàng.

Có thể nói là cực kì hả hê.

Trong quá trình chuyển dương cầm về nhà, tuy cậu đã gọi Rex đến giúp đỡ nhưng vì quá yêu và xót đàn nên cái giá lao động phải trả cũng chả ít hơn người ta là bao. Hơn nữa còn phải bận tới bận lui sau khi chỉnh âm… Nên lần này cậu thật sự rất mệt.

Diệp Gia Hành khép cửa lại, lướt qua cậu em đang ngủ say trên thảm, cúi người nhặt hai tờ trong đống giấy rải rác dưới sàn lên.

Trên giấy đầy nốt nhạc, với lượng kiến thức âm nhạc giới hạn của mình, Diệp Gia Hành chỉ có thể nhận ra đâu là nốt cao và nốt thấp. Mẩu giấy còn lại trông giống như lời bài hát, nhưng từ ngữ trong đó khiến hắn phải nhíu mày.

“Lạc trong bóng tối

Những lời đồn thổi không ai chịu trách nhiệm lệch xa khỏi quỹ đạo

Ý nghĩa của sự hỗn loạn ngu ngốc

Thời khắc chết không hối tiếc

Ma túy mang đến vui sướng đang thay đổi từng phút

Được mài giũa bởi đau khổ nhưng vẫn không chịu nổi cô đơn

Ánh mắt đang cố tìm cho mình phương hướng bám đầy bụi năm tháng

Sự mệt mỏi bỏ đi lớp mặt nạ mới là sự thật của linh hồn…”

Mấy câu sau được viết ngoáy tới nỗi không thể phân biệt được đó là chữ gì nhưng trái tim được vẽ dưới cuối sau khi kết thúc rất hợp với tiêu chuẩn quốc tế, nét bút ngọt ngào cho biết tâm trạng người viết lời kiêm người vẽ rất sung sướng.

Diệp Gia Hành cầm tờ lời bài hát ngẩn ngơ hơn mười giây, sau đó cẩn thẩn đặt hai tờ giấy về chỗ cũ rồi nhẹ nhàng bước ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng sách, Diệp Gia Hành dựa vào ván cửa nhắm mắt lại, trước mắt chỉ có một màu đen. Từng câu chữ vừa đọc được lại ùa về như thủy triều nhấn chìm con tim từ lâu đã không còn bình tĩnh.

Gia Lâm…

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Diệp Gia Hành lôi Diệp Gia Lâm dậy ép cậu ăn cơm, ăn xong trong mắt thằng nhóc kia chỉ có khuôn nhạc, lười dọn chén đũa nên đưa tay lên lau miệng định nhanh chóng vỗ mông cong đít chạy lấy người. Kết quả vẫn bị anh trai tóm lại quăng vào phòng rửa mặt để rửa miệng rửa tay thật sạch rồi mới cho lên phòng sách tiếp tục nghệ thuật chà đạp âm nhạc.

Ăn chơi trác táng luôn là bản nhạc dạo của thành phố về đêm và người đang được nghỉ phép có lý do để buông thả thể xác và tinh thần mình trong cuộc chơi hoang đường đầy sắc màu ấy.

Diệp Gia Hành đỗ chiếc Audi A6 bạc ngoài cửa “OUT”, người giữ cửa lập tức niềm nở chạy tới đón: “Anh Diệp, lâu rồi không thấy anh tới, có cần tôi đỗ xe giúp anh không?”

“Không cần.” Diệp Gia Hành kéo cửa sổ xuống nhìn chàng trai môi hồng răng trắng nổi bật dưới ánh đèn nói: “Tìm một người đến rửa xe cho tôi là được.”

Quán rượu hắn đến nằm trong một khách sạn năm sao, các loại dịch vụ rất tốt nên hắn thường đến đây làm khách. Hơn nữa, đây không phải là gay bar nên rất thích hợp để giải trí, hoàn toàn không phải nơi để thỏa mãn nhu cầu.

Thong thả bước vào quán, Diệp Gia Hành nhanh chân rẽ vào một nơi bên góc phải. Hắn tới đây theo lời mời của người khác, không phải đến để ăn chơi đàn đúm bình thường.

Vừa đến chỗ ngồi, trước mặt đã xuất hiện một Manhattan bị người ta đẩy tới, giọng đàn ông lười nhát vang lên bên tai: “Này Gia Hành… Mặt mũi cậu càng ngày càng lớn nhỉ, dám để mình đợi tận nửa tiếng.”

Người đàn ông đang nói chuyện có mái tóc thẳng và hơi dài, sóng mũi thẳng và cao hơn người châu Á cùng với hốc mắt hõm sâu nói cho người ta biết y lai hai dòng máu đồng thời mang đến cho người ấy vẻ đẹp trung tính… Nếu Diệp Gia Lâm có mặt ở đây, với cá tính xấu xa của thằng nhóc đó chắc chắn sẽ chỉ mũi người này gọi là “ẻo lả”.

“Xin lỗi, Gia Lâm ở nhà.” Diệp Gia Hành vuốt môi dưới theo bản năng sau đó đưa tay nhận rượu.

Tất nhiên người có thể khiến hắn nhận lời mời đến đây không phải là bạn bè bình thường, người đàn ông này tên là Mộc Khiên, là bạn thân thời đại học kiêm bạn thề sống hứa chết, nay đang làm quản lý cho một công ty tư vấn tư nhân.

“A~ a~~” Mộc Khiên cố tình cảm thán: “Bảo bối nhà cậu khó chịu quá nhỉ? … Khiến người ta phải đau đầu thật đấy.”

Diệp Gia Hành cười cười chấp nhận câu nói của đối phương.

“Nghe nói cậu đang độc thân nên mình cố tình gọi cậu ra đây để an ủi.” Mộc Khiêm lắc chiếc ly trong tay, ý an ủi ẩn trong câu nói nhạt đến mức không thể nhận ra.

“…Tin tức của cậu lúc nào cũng nhanh nhạy.” Diệp Gia Hành bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây là chuyện của mấy ngày trước, hình như mình vẫn chưa thông báo cho người ngoài thì phải?”

“Là do hành vi tìm tình nhân của đồng chí Đường Kỉ Trạch đã chuyển từ bí mật sang công khai, từ giấu diếm thành gióng trống khua chiêng, chỉ cần hơi để ý là đoán được hai người đã chia tay…” Mộc Khiên giơ ngón trỏ lên: “Chi tiết sẽ để lộ tất cả.”

Diệp Gia Hành không đáp, hắn bưng ly rượu lên uống cạn.

“Mình đã nhắc nhở cậu từ đầu rằng Mr.Đường không phải là con người thành thật… Khi đó cậu nói thế nào?” Mộc Khiêm quơ ly rượu tam giác trong tay: “Cuối cùng cậu vẫn ngã một cú thật đau đó thôi? Không nghe lời bạn bè~”

Diệp Gia Hành nhíu mày: “Nếu ngày đó đã chọn anh ấy thì tất nhiên mình phải cho anh ấy sự tin tưởng tương đương chứ.”

“Sao nghe cậu nói giống phiên bản “gặp sắc quên bạn” vậy… Vậy chúng ta cụng ly vì sự tin tưởng ấy nào!” Mộc Khiêm giơ ly chạm vào chiếc ly rỗng của Diệp Gia Hành rồi quay sang nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa: “Bartender, vodka martini, please…” Đoạn cười nói với Diệp Gia Hành: “Người thất tình cần mua say… Mình mời khách.”

“Vậy thì không cần.” Diệp Gia Hành nhận ly Martini mới: ” ‘Thất tình’ chỉ là một động từ ngắn hạn, bây giờ mình là ‘người độc thân’, không phải ‘người thất tình’.”

“Ban đầu mình vẫn còn lo lắng cho cậu, bây giờ thì yên tâm hơn nhiều—– Dù sao cũng là tình cảm ba năm trời… Nhưng mình rất muốn xem thử bộ dạng nhếch nhác của cậu.” Mộc Khiêm thở phào: “Đúng rồi, mình nghe nói Đoàn thị đã dứt ra khỏi thị trường sắt thép… Đoạn Nhận đưa ra quyết định vào lúc này không phải là thời cơ tốt.”

“Anh ấy là chủ công ty, tất nhiên người quyết định chỉ có thể là anh ấy.” Diệp Gia Hành bình thản nói: “Ban đầu mình chịu trách nhiệm lập kế hoạch cho dự án, con đường mình đi là môi giới kinh doanh… Đoạn tổng sắp xếp công việc gì thì mình làm công việc đó là được”

“Có cấp dưới như cậu khỏe thật đấy.” Mộc Khiêm cười khẽ: “Đoạn Nhận tốt số quá nhỉ… Chẳng qua năm đó chỉ tiện tay giúp cậu một lần mà bây giờ lại đổi được cậu về bán mạng thế này. Theo mình thì tình nghĩa gì đi nữa thì bao nhiêu năm qua cũng phải cạn chứ? Có ý định đi ăn máng khác không? Mình có quan hệ khá tốt với mấy ông tổng các tập đoàn đa quốc gia, có cần mình ‘bán’ cậu với cái giá ngon lành hơn không?”

Diệp Gia Hành không thể nhịn cười, đổi trọng tâm câu chuyện: “Nghe cậu nói này, chả khác gì đám buôn người.”

“Mình khởi nghiệp bằng việc kinh doanh mà.” Mộc Khiêm châm thuốc, bí ẩn nghiêng đầu sang: “Hôm nay mình có chuyện nên mới tìm cậu… Muốn nghe không?”

“Ừm, chuyện gì?” Diệp Gia Hành né khỏi vòng khói tên kia nhả ra: “Cậu cứ nói đi.”

“Mấy ngày trước mình đi công tác ở thành phố L, nghe nói ở đó đã xảy ra một chuyện rất thú vị.” Mộc Khiêm nhả khói: “Tin về một đại ca xã hội đen treo thưởng cao để bắt một cậu ấm… Cậu có hứng thú không?”

Diệp Gia Hành câm nín: “…Cậu ấm đó, không tình cờ họ ‘Diệp’ chứ?”

Mộc Khiêm buồn cười gật đầu liên tục.

Diệp Gia Hành cắn răng: “Chẳng lẽ là… Diệp Gia Lâm?”

Mộc Khiêm cười ha hả: “Hình như phiên bản cũ mình nghe được là cái tên này… Nhưng, có lẽ, chắc là, có thể là trùng tên chăng?”

— Hết chương 18 —

Mauritius: Đảo quốc ở hướng Tây Nam của Ấn Độ dương

Cocktail Manhattan

Vodka Martini

Lan hoa chỉ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.