Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 16: Tự đưa gối*




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Sẵn sàng trở thành vợ (lẽ) cho ai đó. Tần Thứ thì muốn làm chồng của ai đó nên tự đề cử mình.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

“Trời sắp mưa rồi.” Tần Thứ liếc nhìn bầu trời dần tối đi ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.

“Này này! …Sao tôi thấy cậu rất vui khi nói câu ấy nhỉ?” Thường Khanh khó chịu nói, anh ta rất khó chịu vào những ngày mưa nên đương nhiên sẽ không thích nhìn người khác vui vẻ khi mưa tới.

“Có hả?” Tần Thứ sờ cằm cười khẽ.

“…Cười vừa dâm dục vừa YD* mà còn bảo là không có hả?” Thường Khanh cao giọng, cầm cái nơ cổ áo mở tới mở lui rồi lại ngửa người ra thành ghế híp mắt nhìn Tần Thứ: “Nói thật nhé, mỗi lần cậu cười thế này tôi lại thấy hoảng hốt… Cứ có cảm giác cậu đang ngấm ngầm tính toán mấy thứ chẳng tốt lành gì.”

(*) YD: Ý dâm

“Có đâu.” Tần Thứ nghiêm mặt bày ra vẻ đứng đắn: “Mong cậu tin tưởng vào nhân cách của tôi.”

“…Nhân cách của cậu là con số âm.” Thường Khanh yếu ớt vẫy tay: “Chỉ cần cậu không tính kế tôi là được… Đúng rồi.” Anh lập tức lấy lại sức sống bật dậy từ trạng thái xụi lơ uể oải: “Sao bản hợp đồng với Đoàn thị này khó ký quá vậy! Vạn tuế gia đã đích thân ra trận… Mà mẹ nó còn tốn tận hai ngày! Rốt cuộc cậu đang chơi trò gì vậy?”

“Không có.” Tần Thứ nhếch môi sau đó ngừng cười tiếp tục bày ra vẻ ngay thẳng: “Mong cậu tin tưởng vào nhân cách của tôi.”

Thường Khanh bĩu môi, không chờ anh ta kịp nói gì Tần Thứ đã hất tay: “Ái khanh, còn việc khởi tấu, hết rồi bãi triều.”

Hai mắt Thường Khanh trợn trắng sau đó đưa cho anh tấm thiệp mời: “Chính phủ và Bộ Quản lý Năng lượng Quốc Gia tổ chức ‘Đại hội Khai thác mỏ thế giới’, thật ra ý đồ của họ là kéo các công ty khai thác mỏ trong và ngoài nước đến để ‘lạp lang phối*’

(*) Lạp lang phối: Từ ngữ nhân gian chỉ những người cổ hủ muốn áp đặt hôn nhân lên con cái, ép hai bên phải đến với nhau theo ý của cha mẹ dù không có tình cảm. Trong truyện câu này nghĩa là ép các công ty phải đến gặp mặt nhau và tạo các mối quan hệ.

“Vậy cậu đi đi.” Tần Thứ thoải mái đẩy ngược về không buồn cầm.

“…Tại sao tôi phải đi?” Thường Khanh nhận lại tấm thiệp bị sếp đá về: “Cái gì cũng bảo tôi làm thì chủ tịch như cậu ở đó làm gì? Vô dụng hả?!”

“Tôi có việc quan trọng phải làm mà.” Tần Thứ giơ đồng hồ lên nhìn giờ, đứng dậy: “Đến giờ rồi, tôi qua đó ký hợp đồng với người ta đây.”

Khi ra đến cửa phòng làm việc, anh dừng lại nói với Thường Khanh bằng giọng rất cô đơn: “Cậu nói xem tại sao cùng là cấp dưới… Nhưng chắc chắn Diệp Gia Hành sẽ không kêu ca nhiều như cậu.”

Thường Khanh bị chèn ép từ ngày này qua tháng nọ lập tức xù lông: “Đệt! Tôi để cho cậu sai tới khiến lui vậy mà tôi chỉ phàn nàn có mấy câu mà cậu cũng không cho hả… Diệp Gia Hành, Diệp Gia Hành, lại là Diệp Gia Hành… Nói đi nói lại vẫn là nhân viên nhà người ta đó thôi? Có giỏi cậu đào góc tường nhà người ta về đây để tôi đỡ phải vất vả một mình đi!!!”

“Được thôi.” Dứt lời, Tần Thứ trở tay đóng cửa.

Nghe thấy hai chữ đó, Thường Khanh vui sướng khi người khác gặp họa hét to “hallelujah”, thiếu điều không nhỏ dãi đoán xem sau khi Diệp Gia Hành đến đây cuộc sống của mình sẽ dễ chịu thế nào, nhàn hạ tới đâu và sẽ đi tán các em gái như nào…

Còn chuyện mình từng thất bại khi lôi kéo ai đó anh ta đã quăng lên chín tầng mây—- Dù sao bây giờ đó là chuyện của Tần Thứ rồi, không cần phải phí sức lo nghĩ giùm người khác.

Diệp Gia Hành là người đề nghị địa điểm nhưng người đưa ra cách ký lại là Tần Thứ.

Văn phòng phó tổng giám đốc của Diệp Gia Hành hệt như con người hắn, đâu đâu cũng thấy sạch sẽ và tươm tất.

Không không không… Hình như sạch thái quá rồi.

Ngoài một chiếc máy tính xách tay, một ống đựng bút, một chiếc ly sứ trắng ra mặt bàn làm việc thuần đen ấy chẳng còn thứ gì dư thừa.

Tần Thứ nghĩ với độ rộng của chiếc bàn đó thì có chơi tư thế chuẩn ba người cũng chả sao.

Lướt hết tất cả các điều khoản Tần Thứ đưa ra trong hợp đồng nhanh như một cơn gió, Diệp Gia Hành nhướng mày: “…Tần tổng, anh có chắc hôm nay không phải là cá tháng tư không?”

Thật ra hợp đồng này không phải là những nội dung Tần Thứ và Đoạn Nhận định kí hôm qua. Sau khi sửa lại, nội dung chẳng những không có bất kì yêu cầu nào quá đáng với Đoàn thị mà Bắc Cương còn nhường họ một bước dài, điều kiện ưu đãi tới nỗi con người ta không thể dời mắt.

Tần Thứ tự giác cầm ly nước duy nhất trên bàn lên thảnh thơi uống: “…Ồ, Bích Loa Xuân loại ngon nhất.”

Khóe môi Diệp Gia Hành giật giật—- Hắn thề không đụng vào cái ly đó lần nào nữa!

“Hôm nay là… Ngày mười bảy tháng sáu, thứ bảy.” Hỏi một đằng Tần Thứ lại trả lời một nẻo, song còn vô tình vuốt ngón tay trên mép ly, động tác rất nhẹ nhàng và mềm mại.

“Tần tổng tốn bao nhiêu công xức, bày ra loạt dương mưu* dài hơn cả xích đạo… Chỉ để quăng cho Đoàn thị một món hời lớn hả? Chắc không đơn giản vậy đâu nhỉ?” Diệp Gia Hành nhìn Tần Thứ bằng vẻ mỉa mai: “Anh… Mang ý đồ gì vậy? Tăng lợi thế đàm phán? Hủy hoại tầm ảnh hưởng của Đoàn thị với quặng Phi? Mượn cơ hội này để tạo quan hệ với chính phủ địa phương? Thẩm định kiểm tra lại số người làm thuê? Chèn ép lương thợ mỏ?”

(*) Dương mưu: Mưu có âm mưu và dương mưu, cả hai đều hướng về một kết quả tốt nhất. Sự khác biệt là ‘âm mưu’ có thể tìm được manh mối để lần mò còn dương mưu thì hoàn toàn không thể tìm thấy vì nó được dùng tùy lúc tùy thời tùy tình huống.

“Ồ…” Tần Thứ ngượng ngùng tròn mắt nhìn: “Lúc trước thì câu nào cũng đúng… Bây giờ thì không.” Anh thừa nhận rất chân thành và thẳng thắn: “Tôi không ngờ Đoạn Nhận lại quyết đoán đến vậy, vừa nhận được tin lập tức bay tới hiện trường khiến tôi chẳng giở được mánh khóe nào, có ý đồ gì cũng tan tành hết cả.”

“Dù vậy anh cũng đâu cần phải nhượng bộ thế này?” Ý cười mỉa mai trên môi biến thành nụ cười lạnh, ngón tay thon dài với độ cong xinh đẹp gõ lên bìa hợp đồng: “Cùng lắm là tiến hành theo đúng những gì đã thỏa thuận ban đầu… Tần tổng, tôi không muốn gây thêm rắc rối và cũng không muốn tranh cãi nhiều trong chuyện này, chúng ta ký tên theo đúng hợp đồng đã xác nhận ban đầu rồi tính những chuyện khác sau, đừng gộp chung.”

Tần Thứ không vội vàng đáp lời, anh đặt chiếc ly trong tay xuống bước tới nhìn màn mưa dần nặng hạt ngoài cửa sổ, hỏi: “Sau khi bán bỏ quặng đi Đoàn thị còn bao nhiêu chỗ đứng trong ngành công nghiệp sắt thép?”

“Không cần Tần tổng phải quan tâm, đây là việc riêng của Đoàn thị.” Diệp Gia Hành mạnh mẽ đáp trả.

“E là phải rút ra luôn đấy nhỉ?” Tần Thứ cho một tay vào túi đứng bên cửa sổ quăng cho Diệp Gia Hành nửa bóng lưng và hình ảnh phản chiếu qua cửa sổ: “Nếu sau này vẫn muốn lấy được một miếng bánh trong ngành này thì phải tập đoàn hóa và quy mô hóa, Đoạn Nhận không muốn bị ép phải bỏ tất cả trứng gà vào một cái rổ nên dứt khoát nói không với việc làm ăn này… Vậy còn em? Làm trong ngành này bao lâu nay, tôi tin một khi chuyển sang lĩnh vực khác em vẫn là người nổi bật trong số đông nhưng em không tiếc nuối điều gì sao?”

Diệp Gia Hành im lặng sau đó cúi đầu nở nụ cười: “Câu tiếp theo… Chính là ‘đến Bắc Cương thì sao?’ đúng không?” Hắn cầm hợp đồng lên đẩy qua, khẽ ngước cằm: “Dùng sự nhượng bộ này để đổi tôi, hình như hơi lời nhỉ?”

Tần Thứ xoay người lại cười như không cười nhìn Diệp Gia Hành: “Làm gì có chuyện lấy những điều kiện này để đổi? …Đây chỉ là thành ý thôi, dù sao Đoàn thị cũng không định theo nghề sắt thép nữa nên tôi dứt khoát đẩy món hời này ra để lấy lòng em chút đỉnh.” Anh bước tới trước mặt hắn cúi người xuống sát khu vực an toàn: “Muốn đổi em thì tất nhiên phải lấy người đến đổi… Diệp Gia Hành, tôi đổi cho em là được chứ gì.”

Khi anh đột ngột tới gần, Diệp Gia Hành bước lùi về sau theo bản năng nhưng vừa nhấc mông khỏi ghế thì tay vịn đã bị người ta nắm chặt… Hắn lập tức lạnh mặt: “Tần tổng, anh đừng đùa nữa.”

Tần Thứ cười như thể tốt bụng lắm: “Không không không, tôi không thích nói đùa đâu. Tôi không có ham mê bất lương, gia thế trong sạch, vẻ ngoài đứng đắn, nhân cách đạt chuẩn, đầy sức sống, cơ thể khỏe mạnh… Hơn nữa là, Gia Hành này bây giờ em đang độc thân phải không?”

Diệp Gia Hành không thể nhịn được nữa: “…Tần Thứ, mong anh không lẫn lộn giữa công việc và chuyện riêng tư để rổi đảo lộn hai khái niệm!”

Mặt Tần Thứ hiện lên vẻ thất vọng: “Gia Hành, vậy không công bằng… Lúc trước khi em quyến rũ tôi đã ngoan ngoãn phối hợp vậy mà đến phiên tôi thì em lại không phản ứng gì.”

Khi sự tức giận của hắn đang dần tích tụ thì anh buông tay lùi về sau dựa bàn, cầm hợp đồng bên cạnh lật nhanh đến tờ thứ ba và rút bút máy trong ống đựng “roẹt roẹt” kí tên mình xuống đoạn đưa cho Diệp Gia Hành: “Thế nào?”

Diệp Gia Hành im lặng. Từ khi bắt đầu đi làm đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta ép kí hợp đồng theo cách này.

Hắn nhận ba tờ giấy mỏng manh đặt xuống bàn làm việc, nhìn kỹ từ trên xuống—- Không có thiếu sót, không có bẫy rập, không có lỗ hổng pháp lý… Bắc Cương thật lòng muốn dùng giá thị trường để tiếp nhận việc kinh doanh sắt thép của Đoàn thị.

Tần Thứ dựa vào bàn làm việc, đứng ngay bên cạnh Diệp Gia Hành tập trung quan sát con người ấy thật cẩn thận.

—-Hắn không chỉ sở hữu gương mặt tuấn tú mà còn giữ được sự bình tĩnh khiến những người xung quanh phải khâm phục, hiếm khi thấy hắn bị ảnh hưởng bởi những chuyện xung quanh… Lúc nãy vừa mới bị anh kích thích vậy mà bây giờ đã thoải mái tập trung vào công việc.

—-Nhưng… Nếu anh đoán không nhầm thì hắn đang trốn tranh hay đang xem thường tình cảm vậy?

“Được thôi.” Diệp Gia Hành ký tên mình sau đó lấy thêm tờ khác ký lên.

Tiếng “soàn soạt” trên giấy trở nên vang dội hơn trên mặt bàn gỗ, Tần Thứ chợt nhớ tới vẻ hắn nhướng mày mắng chửi mình hôm qua.

—-Xem ra ép buộc là điều cần thiết.

Ký xong hai bản hợp đồng, Diệp Gia Hành âm thầm thở phào.

Điều hắn nghĩ trong đầu là cuối cùng chuyện của Bắc Cương cũng được vẽ một dấu chấm tròn, sau này không cần phải dính dáng gì tới con người Tần Thứ này nữa… Ý đồ xâm lược trong mắt người đàn ông này quá rõ rệt, cảm giác như anh đang nấp trong bóng tối chờ cơ hội để lao ra đe dọa.

Tính toán trong lòng hai người hoàn toàn khác nhau nhưng cả hai đều chìm trong suy nghĩ khiến bầu không khí im ắng bao trùm cả căn phòng cho đến khi…

“Ầm ầm—!” Cơn mưa phùn ngoài ô cửa đã biến thành mưa rào và gió giật, tiếng mưa và tiếng “sấm” hỗn loạn ập xuống “rầm rầm”.

Diệp Gia Hành đưa tay với lấy điện thoại gọi ngay cho Rex không cần nghĩ ngợi.

Không ngờ đầu dây bên kia lại vang đến tiếng Rex khóc than: “Sếp ơi, anh gọi về trễ năm phút nữa chắc em chết quá…”

Diệp Gia Hành nhíu mày hỏi thẳng: “Diệp Gia Lâm lại làm gì vậy?”

Rex đang nức nở thút thít nghe vậy lập tức gào lên: “Ông thần kia cầm thẻ của anh quẹt một cây Schulze Pollmann… Vừa được chuyển đến cửa nhà thì trời bắt đầu mưa… A a a em chết với cái thứ này mất!!!”

Đúng là Diệp Gia Hành đã hứa mua cho cậu một cây dương cầm ba góc làm quà tốt nghiệp, nghe Rex nói hắn chỉ biết an ủi cậu ta mấy câu và hứa sẽ về sớm.

Ủ ê nhưng Rex vẫn không quên trách nhiệm: “Diệp tổng, hình như hôm nay anh không lái xe mà…?”

Diệp Gia Hành nhức đầu bóp trán: “Được rồi được rồi, cậu không cần phải lo chuyện này… Bây giờ đi tìm người dọn phòng khách ra cho thằng nhóc đó để đàn đã. Không phải là cái 131 chứ?”

“Em không biết.” Rex uất ức muốn chết: “Em không biết gì về dương cầm hết, do Gia Lâm cứ hào hứng lặp lại tên cây đàn đó suốt đường nên em mới nhớ… Em chỉ biết nó rất to, rất dài…”

Diệp Gia Hành im lặng giật môi.

—-“Rất lớn rất dài” …Chính xác khiếu thẩm mỹ của thằng nhóc đó…

—-Tính ra thì hắn đã quen có Vận Song bên cạnh nên cô nàng vừa đi hai ngày hắn đã bắt đầu cuống lên… Nhưng, chuyện này có liên quan đến Gia Lâm.

Trên đời này chỉ có ba người đè được đầu Diệp Gia Lâm: Mẹ cậu, anh cậu và chị Bạch của cậu…

Có lẽ, chắc là, sau này có thể… Sẽ có thêm hai người?

Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Diệp Gia Hành không ổn lắm. Tất nhiên Tần Thứ đứng bên cạnh quan sát nãy giờ biết rõ lý do—- Vì chính anh là người đã giới thiệu hãng dương cầm mà Diệp Gia Lâm thèm nhỏ dãi đó cũng như chuẩn bị chu đáo từ phục vụ đến hàng hóa.

Và Diệp Gia Lâm đã không khiến anh thất vọng, đầu tiên là chạy đi mua đàn sau đó trói chân Rex thật chặt khiến cậu không thể phân thân đúng như ý anh… Hơn nữa thời tiết cũng rất tốt, chẳng lẽ đây chính là định mệnh trong truyền thuyết?

“Tôi đưa em về nhé?”  Tần Thứ cất giấy tờ đi, thoải mái nói với Diệp Gia Hành: “Bây giờ trời đang mưa nên e là khó bắt taxi đấy… Còn tôi thì không mang theo dù, chi bằng bù trừ cho nhau vậy?”

Cuối cùng Diệp Gia Hành vẫn lo mình không có nhà Rex sẽ không trông được tên yêu nghiệt kia nên do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.

Trong phòng phó tổng Đoàn thị chỉ có một cái dù trông chẳng khác gì chủ nhân nó, là loại trong suốt.

Bây giờ Diệp Gia Hành đang cầm nó đứng trước cửa lớn công ty chần chừ không chịu bước ra.

Hôm nay hắn mặc quần dài trắng, ống quần dài gần chạm đất, bộ quần áo được cắt may vừa người nhất đồng thời tuyên bố tính chất không thể dính bẩn của nó. Đối với người nào đó, vế sau chính là điểm trí mạng.

Cơn mưa rào cùng với sấm chớp ngày càng to… Chưa bàn đến màn mưa che kín tầm mắt, chỉ nói đến vũng nước đang xuôi xuống cống thôi thì vừa đạp chân xuống chân đã ướt sũng rồi.

—-Kéo ống quần, xắn lên, cởi giày?

—-Không không không, làm vậy mất mặt lắm.

—-Dứt khoát đàn ông lên đạp nước bước qua?

—-Có thể thấy cơn mưa này chả sạch sẽ gì, lớp bụi xám xịt bám trên lá cây… Cát bụi cùng với đàm nhổ bậy trên đường…

Diệp Gia Hành càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng thấy ghê tởm… Hắn chậm rì rì dậm chân ngoài cửa nhất quyết không chịu bước ra.

Nếu hôm nay là ngày trường, trong tình huống này Rex sẽ lái xe chạy thẳng đến cửa.

Nhưng Tần Thứ không phải là nhân viên của Đoàn thị nên tất nhiên không thể dùng bãi đỗ xe ở đây, anh đậu xe ở bãi đỗ ngoài trời cách Đoàn thị không xa.

Nhìn sắc mặt Diệp Gia Hành dần tái nhợt rồi lại nhìn vũng nước trước mặt, Tần Thứ lập tức biết được hắn đang ngại cái gì. Anh cười khẽ bước tới nói bên tai Diệp Gia Hành: “Cầm dù cho chắc.”

Diệp Gia Hành đang nghiêm túc nghĩ xem liệu yêu cầu Tần Thứ “đi lấy xe trước rồi quay lại đây đón mình” có quá đáng lắm không thì bất ngờ có hơi ấm và lời dặn không đầu chẳng đuôi thổi đến. Không chờ đến khi hắn kịp tỉnh lại thì một lực tay đã xuất hiện ngay hông và khuỷu chân…

“Này! Anh bỏ tôi xuống đi! Còn ra thể thống gì?” Diệp Gia Hành vừa phải giữ dù để không ướt vừa phải vùng vẫy ra khỏi màn “ép ôm” của Tần Thứ nên bỗng chốc trở nên cực kì nhếch nhác.

Tần Thứ cẩn thận ôm “cậu ấm đại gia” ưa sạch tới nỗi sắp thành tật, vui vẻ vỗ mông hắn và uy hiếp quá đáng: “Đừng lộn xộn… Lại lộn xộn! Lộn xộn nữa tôi buông tay đấy!!”

Uy hiếp kiểu này có hiệu quả rất rõ rệt… Diệp Gia Hành nghĩ tới cảnh mình bị người ta quăng ngã chổng vó dưới đống nước dơ bẩn thế là dễ bảo ngay, thậm chí còn chủ động đưa tay ôm cổ Tần Thứ với mong muốn được ôm vững vàng hơn.

May mà hôm nay là chủ nhật nên nhân viên trong công ty rất ít, thêm vào đó là hơn mưa tầm tã cùng với tia chớp rạch ngang trời nên ngoài đường không thấy bóng ai…

Không thì Diệp Gia Hành phải vất vả lựa chọn giữa “mặt mũi” và “sạch sẽ” rồi.

Chẳng mấy chốc nửa lưng Tần Thứ đã ướt sũng nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng ngày càng vui vẻ của anh.

—-Đúng là, có người đẹp trong lòng như ôm cả thế giới mà!

~ Hết chương 15 ~

Mẫu khác của dương cầm Schulze Pollmann


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.